Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cái gì!? Cậu nói nhóm họa sĩ của cậu đã thành lập một căn cứ bí mật!?"
"Hahaha, đúng vậy."
Ban đầu, Tống Tĩnh Tử đang gõ phím và trò chuyện với Bành Vũ trên WeChat, nhưng sau đó nàng bị sốt và yếu đến mức thậm chí còn không thể gõ phím trôi chảy, nàng đã yêu cầu Bành Vũ gọi video và trò chuyện rất vui vẻ.
"Hầu hết mọi người không được phép vào vì sợ bị điều tra. Cách đây không lâu, một họa sĩ vẽ truyện tranh khiêu dâm BG đã bị bắt, điều này khiến tất cả chúng tôi đều hoảng sợ."
" Cậu có rất nhiều người hâm mộ." Tống Tĩnh Tử nhớ rằng Bành Vũ có 230.000 người hâm mộ trên weibo và cô ấy là một họa sĩ nổi tiếng.
"Được rồi được rồi, chủ yếu là do có người báo cáo nên họa sĩ bị bắt. Cô ấy vô tình xúc phạm đối thủ cạnh tranh cùng ngành nên bị báo cáo, đồng thời cảnh sát cũng tịch thu một cuốn sách in riêng trong nhà thuê. Dù sao chúng tôi đều là người bình thường mà phải sống như kẻ trộm." Bành Vũ mỉm cười nói ở đầu bên kia điện thoại, "Tôi không sao. Tôi luôn rất ôn hòa và chưa bao giờ cãi nhau với người khác."
" Tốt lắm."
"Cậu cũng vậy. "
"Cậu có muốn đến thăm căn cứ bí mật của bọn tôi không ? Hôm nay có một sự kiện, và tất cả các họa sĩ được mời đều ở đây."
"A? Khi nào?" Tống Tĩnh Tử vẫn đang phát sốt, nàng vừa nói vừa ấn vào khuôn mặt nóng bừng của mình.
"Bây giờ tôi chuẩn bị ra ngoài quầy hàng." Bành Vũ vừa nói vừa mang giày, kẹp điện thoại di động giữa vai và đầu. "Nếu cậu cũng muốn đi, tôi sẽ đón cậu ở c nhà cậu. Đừng lo lắng về em chồng. Tôi sẽ đưa cậu trở lại trước cô ấy khi tan sở."
"Nhưng..."
Tống Tĩnh Tử ngập ngừng nói. Nàng liếc nhìn chiếc gương đầu giường. Mặt nàng vẫn còn đỏ và có chút lạnh, cố gắng đứng dậy đã rất khó khăn, nàng không cảm thấy khỏe, nhưng thật sự muốn đi xem. Có lẽ sẽ có nhiều họa sĩ tham gia triển lãm! Có lẽ nàng cũng có thể mua vài cuốn sách 18+ có nét vẽ đẹp...
"Cậu đi không?"
"Tôi... thực ra..." Tống Tĩnh Tử muốn thú nhận với Bành Vũ về việc nàng bị sốt, nhưng sau khi nghĩ lại, Nàng sợ nếu nói cho đối phương biết, đối phương sẽ không cho mình ra ngoài, nên chỉ im lặng giấu đi, thay vào đó nói: "Chờ tôi ở dưới nhà nhé."
Tống Tĩnh Tử khó khăn mặc quần áo rồi đi ra ngoài, nàng uống hai viên thuốc hạ sốt, nhét một viên khác vào túi, còn đổ đầy nước ấm vào cốc giữ nhiệt, cho đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong mới dám ra ngoài.
"Ha, ha..."
Tống Tĩnh Tử vừa ra khỏi nhà liền có chút choáng váng, nàng bám vào lan can tay vịn đi xuống cầu thang, thậm chí còn cảm thấy chân mình có chút yếu ớt.
Nhưng! Vì sách 18+, những thứ này chẳng là gì cả! Nhưng làm sao một cơn sốt có thể quan trọng bằng một cuốn sách?
https://truyenfull.com/
Vừa xuống tầng một, nàng đã nhìn thấy Bành Vũ đứng ở đó, tóc Bành Vũ ngắn hơn trước, trên tay đeo rất nhiều nhẫn bạc, sợi dây chuyền ở cạp quần jean cũng buông thõng xuống, cô ấy mặc vest ngắn tay, hình xăm trên cả hai tay lộ ra ngoài, trông rất hòa đồng.
"Chào ~ Tĩnh Tử."
Bành Vũ chào hỏi Tống Tĩnh Tử, lại phát hiện hôm nay nàng mặc nhiều quần áo hơn bình thường, cô cau mày.
"Cậu sao thế? Hôm nay trời khá nóng, mặc nhiều quần áo như vậy không nóng à?"
"Không sao, không sao đâu, hahaha -" Tống Tĩnh Tử cười khô khốc đáp lại, "Không phải cậu muốn dẫn tôi đi đến triển lãm à ? Nào, đi nhanh thôi. Tôi không biết khi nào cô ấy mới về nhà. Sẽ thật khủng khiếp nếu cô em chồng hung dữ biết rằng tôi đã tự mình chạy ra ngoài ."
Bành Vũ cũng nhớ lại lần đối đầu lần trước với Khổng Thắng Nam, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi.
"Cô ấy, cô ấy là thế đó, tính tình không tốt, có lẽ sắp mãn kinh rồi, hahaha, chúng ta đi nhanh thôi."
Hai người vừa nói vừa cười, bởi vì có người cùng trò chuyện nên Tống Tĩnh Tử có chút chuyển hướng chú ý và cơn sốt của nàng không còn nghiêm trọng lắm, nhưng khi đi được nửa đường, gió thổi qua người, nàng không khỏi rùng mình, ôm chặt áo khoác hơn, toàn thân cảm thấy lạnh.
Căn cứ bí mật mà Bành Vũ nhắc đến kỳ thực nằm ở dưới cầu vượt, ở đây đã dựng một căn lều tạm, khi cô và Bành Vũ mới đến, đã có rất nhiều chị em bạn dì đang chọn sách, quả thực có rất nhiều họa sĩ có mặt. Nàng đã gặp một số nghệ sĩ weibo.
Dưới cầu vượt gió nhiều hơn những nơi khác, Tống Tĩnh Tử vừa đi vừa run, nàng cũng lo Bành Vũ nhận ra điều gì đó kỳ lạ nên chỉ có thể chịu đựng sự run rẩy khi đi bộ, nàng dừng lại ở mỗi quầy hàng khác nhau để xem có gì không. Mua tất cả những thứ mình muốn nhanh chóng để có thể về nhà sớm.
"Họa sĩ này rất giỏi, là bạn của tôi, phong cách vẽ tranh của cậu ấy cũng khá tốt." Bành Vũ chỉ vào một cô gái đội mũ chóp, buộc tóc đuôi ngựa đứng cách đó không xa, Tống Tĩnh Tử đi tới, xem thử một cuốn, nàng lập tức ngạc nhiên trước phong cách vẽ trên bìa và mua ngay một cuốn.
"Cuốn này còn không?"
"Có, đây."
Tống Tĩnh Tử rất thích xem phim truyền hình về những người tử tế bị kẻ xấu thao túng. Không ngờ, bạn bè của Bành Vũ cũng thích chủ đề như vậy. Tống Tĩnh Tử gần như quét qua toàn bộ cửa hàng và mua hết số sách có thể mua.
"Đây không phải là Bách hợp." Cô gái đội mũ chóp có chút xấu hổ nói: "Để giúp cô. Tôi không biết cô có thích hay không, nhưng tôi thấy những thứ cô chọn đều là Bách hợp."
"Không thành vấn đề! Phong cách vẽ của cô thật tuyệt. Ah! Tôi sẽ luôn ủng hộ nha!"
"Này, cô thật dễ thương. Tôi sẽ bán rẻ cho. Đây là cuốn cuối cùng , doanh thu cũng không tốt lắm, nên chắc sẽ không tái bản được."
"Cô có tài khoản Wechat không?" Tống Tĩnh Tử lấy điện thoại di động ra, muốn làm quen với cô gái này.
"Ừ, Bành Vũ biết rồi,cô cứ hỏi cậu ấy đi ~"
Sau đó, Tống Tĩnh Tử đi tham quan thêm vài chỗ nữa, cho đến khi không cầm được sách trên tay thì nàng mới không mua nữa.
"Hôm nay đúng là bội thu, đã lâu không mua nhiều sách như vậy!" Tống Tĩnh Tử liếc nhìn chiến lợi phẩm trên tay, cơ hồ có thể bù đắp số lượng tiểu thuyết truyện tranh bị đại ác ma Khổng Thắng Nam tịch thu .
"Sau này chúng tôi thường xuyên tổ chức hoạt động ở đây, có thời gian có thể tới chơi, sau này những họa sĩ khác sẽ tới."
Tống Tĩnh Tử liên tục nói: "Thật tốt, trong tương lai có thể tạo thành kênh mua sách." Nàng không phải chịu cảnh đói rét nữa. Khổng Thắng Nam tịch thu đống sách, nàng không biết mình đã dựa vào sách điện tử bao lâu rồi, nhưng sách giấy thì tốt hơn.
Bành Vũ đưa Tống Tĩnh Tử về nhà mới bốn giờ chiều, còn lâu Khổng Thắng Nam mới về nhà, Tống Tĩnh Tử cảm thấy quen biết Bành Vũ là phúc phận mấy đời, nàng không thể kìm nén được khi họ nói lời chia tay, nàng ôm chặt Bành Vũ.
"Tĩnh Tử, cậu ôm chặt quá, tôi không thở được!"
"Ôi, cậu thật tốt bụng, tôi cảm động quá..." Tống Tĩnh Tử gần như khóc đến nước mũi trào ra, nước mắt muốn tuôn rơi khi nàng nhìn Bành Vũ, "Sao cô lại là người tốt như vậy? Huhuhu..."
"Không sao đâu. Lần sau tôi sẽ đãi cậu trà sữa, được chứ? Dù sao hôm này về sớm như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì với em chồng của cậu. Đừng cho cô ấy biết, sẽ không sao đâu. " Bành Vũ gãi gãi sau đầu và mỉm cười dịu dàng, "Lần sau chúng ta có thể gặp lại nhau."
"Tất nhiên..."
https://truyenfull.com/
Bành Vũ và Tống Tĩnh Tử vẫy tay rời đi, cô ấy phải vội vàng quay lại mở quầy hàng, Tống Tĩnh Tử nhìn cô rời đi, thở dài rồi quay người đi về nhà.
Khi nàng bước đến cửa nhà, định lấy chìa khóa để mở cửa, nhưng nàng lục túi không tìm thấy chìa khóa.
"Này!? Chìa khóa đâu? Chìa khóa đâu?"
Tống Tĩnh Tử sờ sờ lên xuống, chợt nhớ ra hôm nay ra ngoài hình như cô không mang theo chìa khóa, nó vẫn còn ở trên tủ giày ở sảnh vào lúc này.
"Cái quái gì vậy!?"
Lúc này, hai âm thanh vang vọng trong đầu Tống Tĩnh Tử, nàng thậm chí còn muốn hét lên!
[Kết thúc, kết thúc thật rồi! ! ! ! ------ 】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");