Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Toàn bộ khuôn mặt Lão Dương đều bị khí đen bao phủ, khí đen như thể có thực
chất, giống như có thể nhỏ ra mực.
Sau khi nghe An Như Cố nói ra thông tin gia đình mình, Lão Dương đã hoàn
toàn tin tưởng cô, sợ đến mức hồn vía lên mây, làn da vốn đã trắng nay càng
thêm trắng b ệch, vội vàng hỏi: “Không thể nào, tôi thực sự gặp họa huyết
quang sao? Vậy tôi phải làm sao? Đại sư, tôi không muốn chết, con gái tôi mới
ba tuổi, nó không thể sống thiếu bố!”
An Như Cố tính toán vị trí của anh ta, nói: “Anh bảo tài xế đừng đi đường Vọng
Hồ, đi thẳng đường Trung Nam.”
Lão Dương sốt ruột, vội vàng nói: “Nhưng bây giờ đường Trung Nam là đường
một chiều, không qua được, phải đến tối mới đi được.”
“Trên con đường này có chỗ nào đỗ xe không?”
Lão Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cuối cùng cũng tìm thấy lối vào của một
trung tâm thương mại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ: “Phía trước có bãi đậu xe
ngầm của trung tâm thương mại, chắc là lái vào được.”
“Không cần vào bãi đậu xe ngầm, anh chỉ cần tìm một chỗ nào đó để đỗ, tạm
thời rời khỏi đường Vọng Hồ là được. Nhớ kỹ, phải nhanh lên.”
Lão Dương vội vàng vỗ vai tài xế: “Tiểu Trương, phía trước có lối vào bãi đậu
xe ngầm, cậu lái xe vào đó đi.”
Tài xế tập trung lái xe, chỉ có thể nghe loáng thoáng vài câu nói của Lão Dương,
đoán rằng anh ta đang xem livestream, không hiểu gì cả, không biết anh ta
muốn làm gì. Nhưng đã là lời ông chủ thì anh ta phải nghe theo.
Sau một hồi loay hoay, chiếc xe tải rẽ phải lên dốc, dừng lại trước thanh chắn.
Lão Dương mở cửa sổ xe, thò đầu ra, nói với bảo vệ trong chòi: “Anh bạn, mở
giúp thanh chắn cho chúng tôi vào với.”
Bảo vệ nhìn lên nhìn xuống chiếc xe tải, giọng điệu nghi ngờ: “Bên này chúng
tôi đều phải đăng ký biển số xe của nhà cung cấp, sao tôi chưa từng thấy biển số
xe của anh nhỉ?”
Lão Dương định giải thích thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, sau
đó là một tiếng “ầm” vang dội, kèm theo tiếng kim loại ma sát với mặt đất chói
tai.
Lão Dương, bảo vệ và tài xế đều nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trước mắt là một chiếc ô tô màu trắng, chiếc xe lệch khỏi làn đường, lao lên vỉa
hè, tông thẳng vào gốc cây cảnh bên phải đường, đầu xe lõm vào một mảng lớn.
Những người xung quanh hét lên kinh hãi, dần dần dừng lại. Không ít người đi
đến bên cạnh chiếc xe, lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát và chụp ảnh.
“Chiếc xe này có phải biết dịch chuyển tức thời không? Sao tự nhiên lại quay
ngoắt 180 độ thế kia?”
“Không phải quay đầu xe, tôi tận mắt chứng kiến nó đột ngột tăng tốc từ phía
đối diện, vượt đèn đỏ lao đến đây, tốc độ như xe đua vậy!”
“Sợ c.h.ế.t khiếp, may mà trên đường không có xe, nếu không đã xảy ra tai nạn
rồi!”
Khán giả trước màn hình nhìn chiếc xe gây tai nạn, đều hít một ngụm khí lạnh.
[Con đường này rất hẹp, một chiếc xe chạy hết tốc lực chỉ cần hai ba giây là có
thể chạy từ phía đối diện đến đây, căn bản không kịp để tài xế phản ứng. Nếu
Lão Dương không đi thì người bị tông không phải là cái cây kia mà là Lão
Dương rồi.]
[Cây: Tại sao cuối cùng người bị thương lại là tôi?]
[Ôi chao, tôi đã nói là streamer xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ không lừa người
mà, người có duyên thực sự gặp họa huyết quang!]
Lão Dương và tài xế ngồi trong xe ngơ ngác.
Trong chớp mắt, Lão Dương nhớ lại lời An Như Cố nói với mình: “Hôm nay
anh không mua được vé số.”
Nếu thực sự bị tông trúng, anh ta đừng nói là hôm nay không mua được vé số,
mà rất có thể sau này cũng không mua được vé số nữa…
Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, Lão Dương sợ đến run người, cả khuôn mặt béo ú
cũng run rẩy theo, vội vàng nhìn về phía An Như Cố: “Cái gì gọi là ân cứu
mạng? Đây chính là ân cứu mạng! Tôi người này vụng về, không biết nói sao,
nhưng thực sự rất cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi.”
Ánh mắt An Như Cố dừng lại trên khuôn mặt anh ta, thấy khí đen trên mặt anh
ta dần dần tan biến, khẽ “ừm” một tiếng: “Không cần khách sáo.”
Lão Dương vẫn còn sợ hãi, vội vàng mở danh bạ, định gọi điện cho vợ để kể lại,
nhưng sau đó lại nghĩ, hiện tại vợ anh ta đang đi làm, nếu nói cho cô ấy biết, cô
ấy nhất định sẽ lo lắng chạy đến tìm anh ta, ảnh hưởng đến công việc.
Anh ta đành phải từ bỏ ý định, gọi điện cho em vợ, muốn trút bầu tâm sự kinh
hãi và sợ hãi sau khi thoát c.h.ế.t với cậu em vợ.
Vừa ấn nút gọi, anh ta vừa tức giận oán trách trong livestream: “Tên khốn kia
lái xe kiểu gì vậy? Mắt để đâu thế hả?”
[Lài xe kém cỏi như vậy mà còn dám ra đường, giáo viên dạy lái nhìn thấy chắc
phải tự móc mắt mất.]
[Nói đi cũng phải nói lại, chắc chắn là do xe có vấn đề hoặc là do người có vấn
đề, nghi ngờ lái xe trong tình trạng say rượu.]
Lão Dương cũng tức giận, bực bội nói: “Nếu mà say rượu lái xe thì tôi thực sự
cảm ơn cả nhà nó! Thật muốn học hỏi xem người ta dạy dỗ kiểu gì mà lại có thể
nuôi dạy ra một kẻ vô ý thức như vậy!”
Nghe vậy, sắc mặt An Như Cố có chút kỳ lạ. Trải qua khoảnh khắc sinh tử vừa
rồi, khán giả trong livestream gần như dán mắt vào An Như Cố, thấy cô ấy như
vậy, liền nhận ra có gì đó không đúng.
[Hóa ra streamer không phải là người giả, cô ấy biết biểu cảm kìa.]
[Streamer: Các người có biết lễ phép không hả?]
[Ha ha ha ha ha streamer bình thường rất lạnh lùng, đúng là hơi giống người giả
thật.]
[Chỉ có mình tôi tò mò tại sao streamer lại thay đổi sắc mặt sao?]
Thấy khán giả hỏi như vậy, An Như Cố thở dài trong lòng: “Tôi chỉ đang cảm
thán số phận thật kỳ diệu.”
Lão Dương không hiểu An Như Cố đang nói gì, đợi hồi lâu, điện thoại của cậu
em vợ mới được kết nối.
Lão Dương định kể lại khoảnh khắc kinh hồn vừa rồi, kết quả còn chưa kịp lên
tiếng, người bên kia đã gào khóc thảm thiết như quỷ khóc sói tru.
“Anh rể, em vừa gây tai nạn rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");