Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sau này tôi sẽ trả tiền cho cậu." Kỷ Dung thấy Giang Nguyên cứ né xa mình, đành bất lực nói.
Bây giờ thì anh thực sự nghi ngờ đấy, chẳng lẽ mùi của mình khó ngửi đến thế hay sao? Đó cũng không phải mùi gì kỳ quái.
Ngoài việc Giang Nguyên không quen đến gần người khác, một nguyên nhân khác là cậu luôn cảm thấy hơi căng thẳng khi Kỷ Dung đến gần.
So sánh với Giang Thiên Tắc và Tống Di Thụy, pheromone của Kỷ Dung mạnh hơn nhiều.
Mùi vị thì, ờm mùi tuyết tùng thoang thoảng, thực ra cậu thấy khá là dễ chịu.
Trong trường quân sự đầy rẫy Alpha này, những Alpha khác có đi qua hay đứng ở bên cạnh, cậu cũng chẳng cảm thấy khó chịu.
Chỉ có mùi của Kỷ Dung mới khiến cậu có cảm giác hơi không thoải mái.
"Ừ." Giang Nguyên gật đầu.
Tính đến việc phải chuyển tiền trả Giang Nguyên, Kỷ Dung chủ động thêm số liên lạc của cậu, lát sau, anh mím đôi môi mỏng xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi về trước đây."
Giang Nguyên ừ một tiếng.
Nói rồi hai người cùng rời khỏi siêu thị.
Kỷ Dung rẽ trái để về ký túc xá, không ngờ Giang Nguyên cũng rẽ trái.
Đi được một đoạn đường, Kỷ Dung sắp về đến ký túc vẫn thấy Giang Nguyên đi cùng anh.
"Cậu cũng ở khoa Cơ Giáp à?" Kỷ Dung đắn đo hỏi.
"Ừ." Giang Nguyên nhìn Kỷ Dung, bình tĩnh nói.
"Ừ..." Khóe môi Kỷ Dung lại cong lên, hóa ra bọn họ không chỉ học cùng trường mà còn cùng khoa.
Lên đến phòng ký túc, Kỷ Dung phát hiện Giang Nguyên là hàng xóm của mình.
Bọn họ không chỉ cùng trường, cùng khoa mà còn là bạn cùng lớp! Vì số phòng ký túc được xếp theo thứ tự các lớp.
Mãi đến lúc Giang Nguyên vào phòng, Kỷ Dung mới tỉnh táo lại, mở cửa phòng bỏ đồ vào.
Bước vào phòng, Kỷ Dung sờ sờ mũi, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng trào cảm giác chờ mong với cuộc sống đại học trong tương lai.
Giang Nguyên mua cây về, bày biện ở trong phòng xong hài lòng ngắm nghía xung quanh.
Sau đó, cậu đi vào phòng ngủ cởi qu@n áo rồi vào thẳng nhà tắm.
Kính phòng tắm mờ mờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên trong.
Thân hình cao lớn của Giang Nguyên hiện lên mơ hồ trên cửa kính, khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng.
Giang Nguyên tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng người gõ cửa phòng.
Cậu quấn khăn tắm trực tiếp ra mở vừa, vừa mở ra đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dung.
Giang Nguyên: "..." Sao lại là anh? Mùi trên người anh lại nồng hơn rồi! Ngửi khó chịu quá đi mất!
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tầm nhìn của Kỷ Dung trượt xuống, cổ Giang Nguyên chưa được lau khô, vài giọt nước đậu trên cần cổ xinh đẹp của cậu, lăn dần xuống dưới hút lấy ánh mắt, Kỷ Dung nhìn theo, lại một lần nữa được chiêm ngưỡng cơ bắp săn chắc của Giang Nguyên, xuống dưới nữa là phần thân được khăn tắm quấn lại chỉ lộ ra một chút xương hông.
Đúng là rất đẹp.
Suy nghĩ này vừa bật ra trong đầu, lập tức bị ạnh dập tắt.
Một thằng Alpha thì đẹp đẽ gì? Nín ngay!
"Có chuyện gì không?" Giang Nguyên nhìn Kỷ Dung, ngửi thấy mùi pheromone trong không khí, tự dưng trong người lại thấy hơi nóng.
Kỷ Dung yên tĩnh nhìn Giang Nguyên một lát, yết hầu căng ra, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy tôi quên mua sữa tắm, mượn dùng của cậu được không?"
Giang Nguyên gật đầu, đi vào phòng tắm lấy chai sữa tắm ra, đang định đưa cho Kỷ Dung thì máy liên lạc của cậu vang lên tiếng tin nhắn đến.
Giang Nguyên vừa mở ra đã nghe thấy giọng Kế Dương hỏi cậu: "Giang Nguyên, cậu xong chưa? Hai mươi phút nữa tui đợi cậu dưới nhà ăn cùng ăn tối nhé!"
Giang Nguyên cầm máy liên lạc lên gõ một chữ trả lời: "Ok."
Kế Dương lại gửi thêm một tin nhắn thoại: "Chờ cậu đấy!"
Kỷ Dung còn chưa đi, nghe thấy giọng nói của Kế Dương, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn Giang Nguyên nói: "Tôi không có tiền ăn.
Hình như bố tôi đang bận lắm, ông ấy không để ý đến tôi."
Giang Nguyên vừa đặt máy liên lạc xuống, khóe miệng không nhịn được giật giật: "..."
"Lúc nào bố tôi chuyển khoản, tôi sẽ trả cho cậu." Kỷ Dung nhìn Giang Nguyên mỉm cười nửa miệng: "Dù sao cũng là bạn học, giúp tôi chút đi mà."
Giang Nguyên liếc nhìn anh, ném chai sữa tắm trong tay cậu cho Kỷ Dung, nói: "Mười lăm phút."
"Ok!" Kỷ Dung nhìn Giang Nguyên cười tươi: "Cảm ơn."
Kỷ Dung vừa nói xong liền đóng cửa rời đi, trở về phòng tắm, hít một hơi thật sâu rồi mới bình tĩnh lại.
Vừa nhìn thấy Giang Nguyên quấn khăn tắm ra mở cửa, anh không thể ngừng tưởng tượng xem hình dáng thân thể phía sau cái khăn của Giang Nguyên trông sẽ như thế nào.
Có lẽ anh điên thật rồi, ước được ngắm thân thể của một Alpha...
Mười lăm phút sau, Giang Nguyên đang mở cửa ra ngoài đã thấy Kỷ Dung đứng dựa tường có vẻ đang chờ cậu.
Anh chàng siêu cấp đẹp trai đang đếm thời gian trên đồng hồ.
"3, 2, 1." Kỷ Dung cười như không cười nhìn Giang Nguyên: "Cậu chuẩn giờ thật đấy."
Vừa nói, tay Kỷ Dung vừa đặt lên vai Giang Nguyên.
Cơ thể anh vừa chạm vào mình, người Giang Nguyên lại dấy lên hơi nóng không thể hiểu nổi, cơ lưng căng ra.
Giang Nguyên khó chịu đẩy tay Kỷ Dung, Kỷ Dung thấy thế đành rút tay về, vẻ mặt đầy bất lực.
Hai người sóng vai đi đến nhà ăn, Kế Dương đang đợi Giang Nguyên ở nhà ăn đột nhiên nhìn thấy cậu dẫn một anh chàng đẹp trai đi cùng thì cười hỏi: "Giang Nguyên, đây là bạn cùng phòng với cậu à?"
Giang Nguyên lắc đầu.
Biết chuyện sinh viên khoa Cơ Giáp được ưu tiên ở ký túc xá một người một phòng, Kế Dương vừa hâm mộ vừa ghen tị hận, cay đắng kêu lên: "Cái gì, đúng là không công bằng! Vì sao học cùng một trường mà tui lại phải ở phòng bốn người!"
Sau khi lộ vẻ mặt đáng thương, cậu lại thở dài bất đắc dĩ tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi là Kế Dương, khoa Chế Tạo Cơ Giáp!"
Kỷ Dung cũng tự giới thiệu: "Kỷ Dung, khoa Cơ Giáp."
Ba người cùng đi mua đồ ăn, sau khi trò chuyện, Kỷ Dung phát hiện Kế Dương cũng quen Giang Nguyên trên tàu vũ trụ, cùng một ngày anh gặp Giang Nguyên luôn, tính ra chỉ sớm hơn anh với Giang Nguyên có mấy tiếng đồng hồ, là bạn bè bình thường.
Trong suốt bữa ăn, Kế Dương lại phàn nàn chuyện mình không đặt được phòng riêng trên tàu, rõ ràng là cứ tiếc nuối canh cánh mãi trong lòng, còn Giang Nguyên thì lại có cái nhìn mới về Kế Dương, tên này chắc chắn là con nhà giàu.
Ăn xong, ba người trở về ký túc.
Kế Dương chào mấy người bạn cùng phòng vừa quay về xong tự dưng lại loáng thoáng nhớ đến khuôn mặt Kỷ Dung.
Cậu cảm thấy khuôn mặt này hơi hơi quen quen, như kiểu đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Vừa đến cửa ký túc xá khoa Cơ Giáp, máy liên lạc của Kỷ Dung kêu lên.
Đó là tiếng thông báo có người chuyển khoản đến.
Giang Nguyên tình cờ nhìn thấy số tiền hiện lên trên màn hình thiết bị liên lạc, nhìn qua đã thấy có tận sáu số 0, lần đầu tiên Giang Nguyên thấy áp lực bủa vây.
Sao tự dưng ai cũng là người giàu thế này?
Kỷ Dung lắc lắc máy liên lạc trong tay nói: "Tiền về rồi, tôi chuyển trả cậu."
Giang Nguyên gật đầu, nhận tiền xong thì về phòng.
Chưa ngồi được bao lâu cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
"Giang Nguyên, mở cửa đi."
Nghe thấy giọng Kỷ Dung, Giang Nguyên xoa trán.
Tên Alpha tỏa ra mùi pheromone mạnh mẽ này cứ lởn vởn trước cửa phòng cậu suốt, cậu thật sự không thích lắm.
Giang Nguyên mở cửa phòng, thấy một tay Kỷ Dung chống vào khung cửa, một tay cầm chai sữa tắm cười hiền lành: "Tôi trả cậu cái này."
Giang Nguyên nhìn chai sữa tắm trong tay anh, nói: "Không cần đâu, cho cậu đấy."
"Cũng được." Kỷ Dung nhún nhún vai, anh đang định nói gì đó thì thấy Giang Nguyên đã đóng cửa.
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy! Tại sao lại ghét anh đến thế, như kiểu anh là thứ bẩn thỉu gì đó không bằng...
Kỷ Dung ôm chai sữa tắm của Giang Nguyên quay về phòng, dọn dẹp xong nằm dài trên sofa, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh mơ một giấc mơ kỳ lạ khó hiểu, có Giang Nguyên xuất hiện, mơ thấy anh cởi chiếc khăn tắm quấn quanh eo Giang Nguyên ra.
Trong giấc mơ, Giang Nguyên ôm lấy anh, thủ thỉ thì thầm trong vòng tay anh trò chuyện cùng anh, Giang Nguyên còn vòng tay lên ôm lấy cổ anh...
Vẻ mặt Giang Nguyên mê đắm, khuôn mặt đỏ hồng hào,...!nằm trong lòng anh thở hổn hển.
Anh đang ôm lấy Giang Nguyên trong lòng, Giang Nguyên trong mơ chợt đẩy anh ra, khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ, nói: "Người anh hôi quá, tránh xa em ra."
Kỷ Dung mơ đến cảnh này, giật bắn mình tỉnh lại:...
Không không không, dù bây giờ anh chưa thích Omega bé bỏng nào nhưng anh cũng không thể nào mơ thấy Alpha chứ! Chắc chắn là do anh trưởng thành rồi, dạo này pheromone của anh cũng hay bị mất kiểm soát.
Ờm...
Đúng như vậy!
Kỷ Dung vừa tự an ủi bản thân vừa ngồi xổm trong nhà tắm giặt qu@n lót.
Hôm sau là ngày đầu tiên lên lớp, mới sáng sớm Kỷ Dung đã rủ Giang Nguyên cùng đến thao trường nghe giảng.
Sau khi điểm danh xong, giáo viên giảng giải vài câu rồi vào thẳng trọng tâm.
Ngày đầu tiên đến lớp sẽ có một bài kiểm tra đầu vào, các hạng mục cần kiểm tra gồm có sức bền và phản ứng.
Bài kiểm tra sức bền là chạy đường dài, rất đơn giản, ai cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Giang Nguyên và Kỷ Dung đứng đầu bảng thành tích.
Giáo viên bấm giờ nhìn Giang Nguyên thêm lần nữa: "Giang Nguyên, tốt lắm! Tiếp tục phát huy nhé!"
Giang Nguyên thở hổn hển: "Cảm ơn thầy ạ."
Còn Kỷ Dung đứng bên cạnh, giáo viên chẳng thèm cho một cái liếc mắt.
Kỷ Dung:???
Bài kiểm tra phản ứng cần có thiết bị chuyên dụng mới tiến hành được.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra sức bền, giáo viên kiểm tra đưa các sinh viên khoa Cơ Giáp vào phòng thi.
Trong phòng thi có những thiết bị kiểm tra hiện đại nhất.
Thí sinh đứng ở giữa thiết bị, các điểm laser chuyển động sẽ xuất hiện trước mặt họ với tốc độ càng ngày càng nhanh.
Điều thí sinh cần làm là né tránh những điểm laser này.
Thiết bị sẽ dựa vào phản ứng của thí sinh để tính toán tốc độ phản ứng của họ.
Từng sinh viên bước lên kiểm tra, đa số mọi người không vượt qua mốc 90, chỉ có một số ít sinh viên có thể đạt đến con số 100.
Kết quả kiểm tra đã đưa ra, nhưng vẫn có hai người chưa kết thúc bài kiểm tra của mình.
"Đù mé, 150 điểm rồi!"
"Nhìn nhìn nhìn đi, 178 cmnr!"
So với kiểm tra sức bền, bài kiểm tra phản ứng này khiến Giang Nguyên thấy mình như đang gian lận thi cử vậy.
Đây đúng là trò trẻ con với Alphonse!
Alphonse là siêu quang não, tốc độ phản ứng của nó là khỏi phải bàn, sau khi dung hợp với linh hồn Giang Nguyên và tỉnh lại, não Giang Nguyên giờ cũng hoạt động như một siêu quang não, bài kiểm tra này dễ như đi chơi.
Bên cạnh cậu, Kỷ Dũng cũng không kém phần thoải mái.
Từ khi còn bé anh đã chơi đùa với mấy cái thiết bị này rồi.
Hai tên này...
Giáo viên kiểm tra suy nghĩ một lán rồi bấm nút, đổi chế độ điểm sáng.
Nháy mắt đã thấy những đốm sáng kia không còn di chuyển theo đường thẳng nữa mà bắt đầu vặn vẹo như những con rắn, di chuyển không có bất kỳ quỹ đạo nào.
Độ khó bài thi tăng lên theo cấp số nhân, ngay khi mọi người cho rằng Giang Nguyên và Kỷ Dung sẽ phải giơ tay rút lui thôi thì hai người này vẫn cứ bình chân như vại..