Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì kết hợp với linh hồn của Giang Nguyên, Alphonse đã không còn là một bộ não quang học theo nghĩa bình thường, không thể tiến hành hoạt động tìm hiểu về thế giới thông qua sao chép dữ liệu, mọi thứ đều phải thông qua con mắt của Giang Nguyên.
Vì vậy, trong ba ngày trước khi khởi hành từ sao Rid đến thủ đô, mỗi ngày việc đầu tiên Giang Nguyên làm khi ngủ dậy là lên mạng vũ trụ và lấy kiến thức từ trên mạng.
Tất nhiên là không để Giang Nguyên chậm rãi học từng thứ, cậu chỉ cần mở mạng lên lướt lướt, Alphonse sẽ ghi nhớ lại toàn bộ một cách nhanh chóng.
Ba ngày sau.
Giang Nguyên đã lên chuyến phi thuyền vũ trụ bay đến Sao Thủ Đô.
Sau khi lên tàu, khuôn mặt Tống Di Thụy cuối cùng đã khuất khỏi tầm mắt, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Tàu vũ trụ cất cánh, Giang Nguyên ngồi cạnh cửa sổ, đối diện cậu là một thanh niên cùng tầm tuổi đang trò chuyện với người thân, tay cầm thiết bị liên lạc, miệng phàn nàn liên hồi rằng không thể đặt được một phòng đơn một người nên chỉ có thể ở phòng thông thường với người lạ.
"Ông nội ơi, cháu ông khổ quá! Con không đặt được phòng riêng, con sắp chết mất thôi!" Cậu chàng cay đắng kể lể.
"Chuyện là sao? Con đi học mà bố con không đặt nổi một phòng đơn cho con à?"
Cậu chàng tiếp tục với giọng nói ấm ức: "Ông còn không hiểu bố con ư? Tất cả tiền bố con đều đầu tư hết vào nghiên cứu của ổng rồi.
Con chỉ sợ hôm nào đó bố gọi cho con báo là ổng phá sản mất thôi."
"Ừ được rồi được rồi, không đến mức đấy đâu.
Ông ngoại cho con tiền, đi học cũng đừng khiến bản thân chịu khổ đấy."
Sau khi ông lão nói sẽ cho tiền, Giang Nguyên nhìn thấy vẻ mặt cậu chàng lộ ra vẻ thực hiện được mưu kế thành công, cậu ta cười toe để lộ hai lúm đồng tiền trên má: "Cảm ơn ông ngoại, ông ngoại đỉnh nhất.
Con yêu ông ngoại."
Cậu chàng nói chuyện với ông ngoại thêm vài câu nữa rồi mới ngắt liên lạc, quay sang Giang Nguyên, rất tự nhiên giới thiệu: "Tui tên Kế Dương, chuyến này chắc tui với cậu là bạn cùng phòng rồi.
Vừa nãy tui nói chuyện với ông ngoại, cậu không cần bận tâm đâu nha.
Dạo này tui hơi thiếu tiền, he he."
Giang Nguyên gật đầu, nói cậu không để ý, hiển nhiên Kế Dương là người nói nhiều: "Đúng rồi, cậu tên là gì? Tui thấy cậu hình như cùng tuổi với tui, chẳng lẽ cậu cũng đi học ở Sao Thủ Đô à?"
"Giang Nguyên." Giang Nguyên nghĩ nghĩ rồi trả lời câu hỏi của Kế Dương.
"Sắp khai giảng nên đi lên trường báo danh."
"Ý, tui cũng vậy, cậu học trường nào? Khéo mà chúng ta lại học cùng trường đó!"
Giang Nguyên cũng không giấu diếm gì, nói thẳng: "Trường Quân Sự Đệ Nhất."
Kế Dương nghe thấy lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: "Tui cũng học ở Quân Sự Đệ Nhất.
Tiện đây thì tui học khoa Chế tạo Cơ Giáp, cậu thì sao?"
"Khoa Cơ Giáp." Giang Nguyên hạ thấp giọng khi trả lời vấn đề này.
Kế Dương há hốc miệng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, giơ ngón cái lên nói: "Khoa Cơ Giáp? Đỉnh thật! Người anh em!"
Kế Dương vừa dứt lời, xung quanh mọi người chợt ồ lên xôn xao.
Hóa ra là phi thuyền đã cất cánh rời khỏi bầu khí quyển, ngoài cửa sổ là sau đầy trời đang chuyển động, còn Sao Rid thì ngày càng xa.
Kế Dương tựa đầu vào cửa kính, nhìn chằm chằm vũ trụ đầy sao vô tận, thổn thức: "Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nhìn ngắm những vì sao này, tui lại thấy bản thân mình thật nhỏ bé."
Giang Nguyên không nói gì chỉ gật đầu, là một nhà thám hiểm lang thang giữa các vì sao, không một ai hiểu rõ hơn cậu vẻ mê hoặc của vũ trụ đầy sao này.
Đã từng, trên hành trình tìm kiếm những tinh vực mới, bầu trời đầy sao này luôn đồng hành, cậu ngồi trong phi thuyền của chính mình, phóng túng ca hát, một mình ngắm cả vũ trụ lấp lánh các vì sao.
Giang Nguyên gọi Alphonse trong đầu, ngay lập tức, Alphonse ở sâu trong bộ não của Giang Nguyên bắt đầu thiết lập tọa độ của vũ trụ mới, suy luận, thu thập, chuyển hóa dữ liệu từng chút một, tiến hành mô phỏng số liệu.
Trong lúc Alphonse làm việc, tất cả những gì Giang Nguyên cần làm là nhìn ngắm các vì sao một cách buồn tẻ.
Đúng lúc này, có một người đi ngang qua chỗ cậu, trên người hắn ta có mùi hương rất quen thuộc.
Giang Nguyên vô thức quay đầu nhìn hắn.
Người đã ông mặt đầy râu bước nhanh qua lối đi, chợt đụng phải một con robot bán đồ ăn nhẹ trên tàu.
Vẻ mặt gã lạnh lùng khó chịu, sút vào con robot.
Những người xung quanh cau mày lại khi thấy người đàn ông cư xử thô lỗ, nhưng không ai đứng ra tranh cãi với gã.
Bởi vì toàn thân người đàn ông này bốc lên mùi pheromone Alpha mãnh liệt và đầy tính xâm lược, một vài Omega yếu đuối không tránh khỏi run rẩy khi chỉ mới tiếp xúc với pheromone của gã.
Con robot bị đá không cảm thấy đau đớn, nó tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước, dừng lại trước bàn của Giang Nguyên và Kế Dương, hỏi các cậu xem có muốn mua chút đồ ăn không.
Giang Nguyên và Kế Dương đều mua một chút.
Vừa ăn, Kế Dương vừa cau mày nói: "Tên vừa rồi thật là thô lỗ, tùy tiện phóng pheromone ở nơi công cộng.
Lúc nãy tui thấy có mấy Omega sợ đến mức mặt mày tái nhợt."
"Ngoài mùi pheromone, gã còn có cả mùi máu." Giang Nguyên nhàn nhạt nói.
Kế Dương nghe thấy lời này của Giang Nguyên, đột ngột ngẩng đầu: "Mùi máu?"
"Ừ, nó rất nhạt, nhưng tôi ngửi được."
Thân là một Beta, Giang Nguyên không nhạy cảm với mùi pheromone, ngược lại, là một nhà mạo hiểm vũ trụ, cậu càng nhạy cảm với mùi máu hơn.
"Chết tiệt!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kế Dương nháy mắt không còn giọt máu.
"Giang Nguyên, cậu làm tui sợ đấy.
Beta mềm yếu đáng thương như tui không chịu nổi sự sợ hãi này!"
"Beta? Mềm yếu?" Giang Nguyên nhướng mày nhìn Kế Dương.
Kế Dương: "Không đúng à? So với tụi Alpha các cậu, tui thực sự yếu hơn nhiều, cho nên là Giang Nguyên, an toàn của tui đều nhờ cả vào cậu đó.
Từ nay về sau tui sẽ giúp cậu thiết kế cơ giáp! Hai chuyên ngành của chúng ta rất xứng đôi!"
Giang Nguyên: "..." Không, tui là Beta, tui không yếu.
Bình thường thì Alpha có thể điều khiển được pheromone của bản thân, nhưng sau khi nghe Giang Nguyên tự giới thiệu là học sinh khoa Cơ Giáp, Kế Dương mặc định coi Giang Nguyên là một Alpha.
Một lát sau, trên lối đi lại có thêm ba người đi qua, lại ngửi thấy mùi mái tanh,Giang Nguyên nhìn vào bóng lưng ba người rời đi, đứng dậy, nói với Kế Dương: "Tôi vào phòng rửa tay đây."
Kế Dương gật đầu: "Cậu đi đi, tui trông đồ cho cậu."
Đồ Kế Dương nói chính là đám đồ ăn vặt hai người vừa mua, còn hành lí của Giang Nguyên giờ đều được để trong phòng hai người.
Giang Nguyên vội vàng bám theo, vừa đi vừa nghe thấy ba người phía trước nhỏ giọng trò chuyện.
"Lúc nào ra tay? Cướp tàu này à?" Người đàn ông cao gầy li3m môi nói với vẻ đầy mong đợi.
"Hỏi đéo gì lắm thế.
Chờ đại ca ra lệnh là được." Người dẫn đầu liếc gã cao gầy, khó chịu trả lời.
"Ok ok ok, tao hỏi có hai câu." Gã cao gầy bất đắc dĩ giơ hai tay chào thua.
Đi đến cửa nhà vệ sinh, ba người mới phát hiện Giang Nguyên đi theo phía sau.
Ba người nhìn nhau, hiển nhiên nhìn ra Giang Nguyên bám theo mình.
Cả ba đồng thời đặt tay lên eo.
Giang Nguyên đang định nói gì đó, đột nhiên một bàn tay xinh đẹp xương cốt cân xứng khéo léo vươn ra từ sau cánh cửa toilet, kéo Giang Nguyên lại, ấn cậu lên cánh cửa.
Từ người hắn toát ra mùi pheromone Alpha khó thở, bá đạo, kể cả một Beta như Giang Nguyên cũng bị choáng ngợp bởi luồng pheromone hung hãn này.
Người đàn ông hạ giọng, dùng chất giọng trầm khàn khàn nói với Giang Nguyên: "Sao thế, vừa xa anh một tí mà em đã nhớ anh rồi à?"
Khuôn mặt điển trai của người đàn ông phủ đầy vẻ lạnh lùng khó tả, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, lời nói ra lại câu lên trí tưởng tượng của người nghe.
Nghe được lời người đàn ông nói, ba gã đang định ra tay đồng thời quay người bước ra ngoài, trước khi đi còn đùa cợt: "Đù móa, một Alpha làm một Alpha khác? Hai Alpha cũng có thể làm được à?"
Giang Nguyên:...
Người đàn ông thần bí:...
Sau khi xác định ba người đã rời đi, người đàn ông buông Giang Nguyên ra và hỏi: "Sao cậu lại đi theo chúng, trên người chúng có mùi máu tươi, chúng vừa giết người.".