Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đầu xuân năm sau, cây hòe lớn bên sân chơi lại mọc thêm một lớp cành nữa, nhú ra những chiếc lá non xanh mơn mởn, tiết trời ấm dần lên,một mùa lý tưởng cho động thổ khởi công xây dựng.
Khu nhà tù thứ ba đã nhận được một vài công ty tư nhân tài trợ trong năm nay. Ông chủ La dạo này làm ăn phát đạt, tiền đầy túi, giống như không biết phải đốt tiền thế nào, một lòng cứ gửi hết chuyến này đến chuyến khác vào tù giam.
Ông chủ La hào phóng ký vào các hóa đơn thanh toán tiền, Trưởng trại giam hào phóng tiêu tiền. Đầu tiên, ông cho sơn lại nhà xưởng và nhà giam, sau đó sửa chữa hệ thống điều hòa và sưởi cho nhà tù. Bếp gas khí than trong căng tin đã được dỡ bỏ hoàn toàn và thay thế bằng bếp nhập khẩu nguyên chiếc sử dụng điện và gas tự nhiên, có 3 van an toàn. La Chiến bị gài bom một lần, sợ khí than mười năm. Anh trai của hắn hiện là bếp trưởng trong nhà tù, anh ra vào căng tin mỗi ngày. La Chiến không yên tâm, hắn thấy đường ống dẫn gas không an toàn, rất dễ bị người khác giở trò, bày mưu hãm hại anh trai hắn.
Ông chủ La tay cầm xấp tiền mặt, cũng nói cụ thể với trưởng khi giam rằng, các đồng chí công an của chúng ta đã làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, nhưng mà điều kiện văn phòng quá tồi tệ, Người nhà của các tù nhân nhìn mà còn không thể chịu đựng được!
Vì vậy, tòa nhà văn phòng của quản giáo giờ đã được trang bị nước nóng liên tục 24 giờ, không cần phải mang ấm đun nước đến phòng cấp nước để lấy nước nóng nữa. Cái giường dây thép nhét trong góc phòng cũng được thay bằng một chiếc giường sofa để ngồi ngủ, cỡ hai người.
La Cường ngồi trong phòng thăm hỏi, cắn điếu thuốc, tâm trạng thoải mái hiếm khi có, đẩy mẩu thuốc lá giữa môi và răng lăn qua lộn lại, nhìn chằm chằm Tam nhi nhà hắn.
Ông chủ Tiểu La sờ sờ đầu, cười toe toét, hai anh em nhìn nhau, lắc vai cười vài tiếng.
La Chiến nháy mắt với anh trai một cái, La Cường tức giận ném ra một chữ: “Cút.”
La Chí Tường nói: “Anh, em đích thân đến xưởng sản xuất sô pha giường tự mình nằm hai đêm đó, hoàn toàn rất thoải mái. Anh cứ yên tâm.”
La Cường cười lạnh: “Mẹ nó, toàn khu nhà giam có hơn hai trăm văn phòng, mỗi phòng đều có một chiếc sô pha giường, tiền của mày từ trên trời rơi xuống à?”
La Chiến cười ha ha nói: “Giường là thứ quan trọng nhất, thoải mái làm việc mới là điều quan trọng nhất … Em đang hiếu kính anh mà.”
Ánh mắt La Chiến như đi guốc trong bụng, đến mức khuôn mặt già nua của La Cường cũng đỏ lên, hắn chửi thêm vài câu để thằng nhóc thối này cút đi nhanh nhanh, dám trêu chọc ông đây!
Chuyện bên trong dấu vết trong tù, người bên ngoài đã dần dần biết được.
Con sói đơn độc La Cường này, cuối cùng đã rơi vào lòng bàn tay một cảnh sát trẻ trung xinh đẹp.
Mỗi khi ông chủ La nghĩ đến Trình Vũ nhà hắn đã bị cắt một nửa dạ dày, hắn lại nghĩ đến một người nào đó trong nhà tù đã bị cắt toàn bộ lá lách. Hắn có thể nấu cháo cho Trình Vũ mỗi ngày, nấu rất nhiều canh bồi bổ, phục vụ hết mình cho anh, nhưng anh trai của hắn không có những điều kiện đó để chăm sóc anh dâu của hắn trong tù. Hắn có thể ôm ôm Trình Vũ trong vòng tay hằng đêm, còn hai người kia trong ngục tù, không ai có cơ hội cùng nằm trên chiếc giường ấm áp. Rõ ràng là có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, nhưng không thể ôm nhau thỏa thích, còn gian nan hơn Ngưu Lang Chức Nữ nữa.
La Chiến gửi tiền vào tù để lấy lòng Đội trưởng Tiểu Thiệu, cũng là đng hiếu kính anh trai mình, làm cho La Cường vui vẻ.
La Chiến mỉm cười chào Đội trưởng Thiệu ở cửa phòng thăm.
Lần này không cần phải bảo người chăm sóc anh trai, La Chiến cúi đầu, thấp giọng nói: “Cảnh sát Thiệu, anh trai tôi có nghe lời anh không? Anh ấy có ngoan không?”
Thiệu Quân nhún vai hừ mũi, anh đang nói La Cường đấy à?
Hắn ‘ngoan’?
Có phải anh không biết anh trai mình là cái dạng gì đâu. Tên đó có chữ ‘ngoan’ trong từ điển à?!
La Chiến cười cười, thì thầm với Thiệu Quân: “Anh trai tôi đôi khi cũng nóng nảy thô bạo,hy vọng anh bỏ qua. Nếu không nghe lời, anh cứ xử anh ta. Dù gì anh ta cũng rất nghe lời anh đó.”
Gương mặt điển trai giống ai đó của La tiểu tam khiến Thiệu Quân cảm thấy khá thú vị. Thiệu Quân chua chát nói: “Không phải anh trai anh tốt với anh nhất, nghe lời anh nhiều nhất à?”
La Chiến lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không phải mà, tôi có là ai đâu? Tôi trong lòng anh trai đã ‘thất sủng’ lâu rồi!”
Hai người tôi một câu anh một câu, La Cường từ xa nhìn thấy đang ngồi ở trong phòng, xuyên qua tấm kính lớn hung hăng trừng trừng nhìn La Chiến.
La Cường trừng lớn mắt huy hiếp: Thằng lỏi này, đang nói xấu gì bố mày đấy? Chán sống rồi à.
La Chiến lấy ra một điếu thuốc ngon lành mời đội trưởng Thiệu, vừa cúi đầu giúp nhóm lửa, khuôn mặt vừa gần nhau hơn một chút, ánh nhìn sắc như dao của La Cường ném tới, tròng mắt quả thật như muốn chém đứt luôn hai tay La Tiểu tam nhi. La Chiến vội vàng thu tay lại, nhanh như chóp chạy đi mất …
Đêm hôm đó, mông của Thiệu Tam gia quả nhiên lại gặp nạn. La Cường như điên cuồng muốn bẻ gãy luôn thắt lưng anh, chỉ vì anh nói chuyện mấy câu với La tiểu tam, xin tí lửa châm thuốc.
Thiệu Quân nhìn hai bóng đen chồng chất lên nhau dưới ánh trăng trên sân thượng, La Cường ở phía sau anh phập phồng cử động, cắn anh không biết mệt mỏi, gặm nhấm anh, đánh dấu vết tích của hắn lên mông anh. Lúc này Thiệu Quân mới thực sự nhận ra mình ngu ngốc như thế nào trước đây, vì ghen tị với La tiểu tam, hiểu lầm tình anh em của họ, suýt chút nữa trở mặt chia tay với La Cường. Nếu lúc đó anh không níu kéo mà chia tay thì sau này anh sẽ không hối hận chứ? Tìm lại ở đâu một kẻ hung hãn thô kệch nhưng lại được lòng Tam gia đến thế?
Thiệu Quân tựa đầu vào vai La Cường, mặt đối mặt nói chuyện phiếm.
Thiệu Quân nghe bạn bè của mình rằng gần đây thế lực địa bàn kinh doanh của thành phố đã được phân chia lại, các băng đảng xã hội đen chậm rãi tẩy trắng, đa số chuyển nghề làm kinh doanh đứng đắn, cạnh tranh với các doanh nhân truyền thống, lấy lớn nuốt bé, tình hình đang thay đổi nhanh chóng.
Thiệu Quân nói: “Tam nhi nhà anh ấy, thật là trâu bò. Trước đây em khá xem thường anh ta, nhưng nghe mọi người nói rằng khu biệt thự sân vườn cao cấp mới mở dưới chân Hoàng thành “,’Hoàng đô thịnh uyển’, cổ đông lớn nhất là em trai anh.”
“Vị trí tốt lắm. Đất nằm trong đường vành đai 2, chỗ đó là tấc đất tấc vàng, một khu bảo địa, là nơi phong thủy tốt nhất toàn thành phố Bắc Kinh đó. Đào sâu ba tấc cũng không ra chỗ tốt thứ hai như vậy đâu. Vậy mà Tam nhi nhà anh cũng lấy được, đúng là có mắt làm ăn.”
La Cường hừ ra tự hào: “Tam nhi là ai chứ? Đứa nhỏ đó rất giỏi, đầu óc thông minh.”
Thiệu Quân nói đùa: “Dưới chân Hoàng thành (*), cách Tử Cấm Thành một bức tường. Leo trên tường viện có thể nhìn thấy bên trong cố cung. Những con đường ở khu vực vàng đó sau này đều sẽ mang họ La.”
(*) là gọi khu vực xung quanh Tử Cấm Thành
La Cường lặng lẽ suy nghĩ, hồi lâu mới hừ mũi: “Anh bỏ cả nửa đời người mà cũng không giành được mấy con ngõ đó, vậy mà Tam nhi đã chiếm trước …”
“Những con ngõ nhỏ ở khu đó, trước kia là địa bàn của họ Vưu.”
Thiệu Quân lắng nghe những câu chuyện quá khứ từ lời kể của La Cường, biết được rất nhiều câu chuyện về giới giang hồ của thành phố cổ hai thập kỷ qua.
Từ cuộc càn quét các băng đảng xã hội đen vài năm trước, thế lực ngầm ở thủ đô đã bị diệt sạch sẽ, cảnh sát thế mạnh như chẻ tre, tiến hành bao vây tàn khốc mấy băng nhóm lớn lúc bấy giờ. Lúc ấy có ba nhà lớn bị bắt đền tội là Đàm Lý La.
Sau những năm này, Tiểu tam nhi nhà họ La ra tù, quyết định hoàn lương, làm người nhà của cảnh sát, thành một ông chủ lớn tự xây dựng sự nghiệp. La lão nhị bị kết án tù chung thân. Mấy nhà khác cũng đã chết hết.
Họ Đàm chiến đấu ác liệt với anh em nhà La nhiều năm, cuối cùng bị La lão nhị dùng chính tay mình tiêu diệt. Cả hai cha con đều chết dưới tay La Cường. Họ Đàm hoàn toàn bị tiêu diệt. Kể từ đó, cái họ này bị xóa sổ khỏi giang hồ.
Nhà “Lý” năm đó là chỉ một nhóm lực lượng cố thủ gần cửa Thái Thị, Thiên Đàn và hồ Long Đàm ở Nam Thành, và người lãnh đạo được đặt biệt danh là “Điếu quỷ lý”. Người này nếu xét về về thâm niên và tuổi tác trong giang hồ, La Cường khi gặp cũng phải kính trọng gọi ông ta một tiếng “Quỷ ca”. Điếu quỷ Lý cũng bị bắt giam, và các thuộc hạ bị túm gọn, ông ta đang bị giam giữ trong nhà tù dành cho Người già và người bệnh ở Diên Khánh.
Lại Hồng Binh mà La Cường gặp ở Thanh Hà rồi kết thành huynh đệ, thật ra là một cánh tay đắc lực dưới quyền Điểu Quỷ Lý, hai người họ tôn thờ và nhận ra anh em của mình ở đây.
Gần đây, nghe Lại Hồng Binh và những người khác trong giang hồ nói ông già Điểu quỷ Lý kia, tuổi đã cao, sức khỏe yếu, bị bệnh gan, bệnh thận, bệnh tiểu đường và viêm tuyến tiền liệt, không ra khỏi tù được, cứ nằm trong bệnh viện nhà tù cầm cự như vậy được vài năm, gần như sắp chết rồi. Lần này thực sự thành quỷ treo cổ luôn. (điểu quỷ là quỷ treo cổ) Thế lực nhà Lý cũng đang dần suy giảm trong giang hồ, rất khó để vực lại.
Thiệu Quân lắng nghe, chợt xen vào: “Không phải hồi đó người ta gọi là Kinh Thành Tứ Bá sao? Tại sao chỉ có ba?”
La Cường nói: “Vưu.”
Thiệu Quân: “Ai? Người này đang ở đâu?”
La Cường mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Xanh cỏ từ lâu rồi.”
La Cường đang nói về người quyền lực nhất dưới chân Hoàng Thành trong thủ đô, tên trong giang hồ là Vưu Nhị gia, cũng thâm niên hơn La Cường. Để tranh giành làm ăn và lãnh thổ, La Lão nhị và Vưu nhị gia cũng đã gây chiến, sống mái với nhau, nhưng bên kia quá cứng, La Cường không chiếm được gì.
Thiệu Quân hỏi: “Ông ta chết như thế nào?”
La Cường kể: “Năm cảnh sát càn quét, đội cảnh sát đặc nhiệm bao vây khách sạn Đông Hồ, hai bên nổ súng. Anh không thấy tình hình lúc đó. Nghe nói sảnh khách sạn phát nổ và cháy rụi. Chết nhiều người, trong đó có một số sĩ quan cảnh sát. Vưu Nhị gia cũng bị thiêu chết bên trong, cháy sém thành một cục … Hừm, may là lão ta cháy thành tro, nếu không lão cũng sẽ phải giống như ông đây, ăn một cái chung thân.
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân: “Định mệnh, đã đến lúc.”
Chết, diệt vong, chung thân, Tứ Bá Kinh Thành năm nào đã tan thành mây khói, lưu danh thiên hạ. Là tàn tích của sự rung chuyển điên cuồng những năm 1960, thời đại hoành hành của các băng đảng xã hội đen cuối cùng cũng kết thúc.
Thiệu Quân thay La lão nhị bấm đốt ngón tay tính tính. Không đúng, vẫn chưa kết thúc.
Đàm, Lý, Vưu đã đi rồi, ai còn lại trên giang hồ này?
Nói đến cùng, chỉ còn lại hai tên khốn kiếp một lớn một nhỏ họ La. Sau bao nhiêu phong ba bão táp, hai anh em vẫn ương ngạnh mà đứng, thật là mạng lớn.
Cả hai đều không ngờ rằng chuyện làm ăn lớn của La Tam nhi, “Hoàng Đô Thịnh Uyển”, đã trở thành ngòi nổ, dẫn đến hàng loạt ‘bão táp’ giang hồ trong bóng tối.
Sau khi kết thúc công việc vào chạng vạng tối hôm đó, Đội trưởng Thiệu bước xuống hành lang, đội mũ cảnh sát, đeo dùi cui trên lưng. Tình cờ anh nhìn thấy người tù già của Đại đội 2 đang còng lưng làm nhiệm vụ thu gom rác hàng ngày, chầm chậm kéo chiếc xe rác rồi đi ra qua một cửa phụ nhỏ bên cạnh. Cách đó không xa, có vài tên nhãi cũng bên đội 2 rón rén đi theo, trong đó có Đại Hổ và Lương Tử, lẻn ra khỏi cửa hông.
Đôi mắt Thiệu Quân sắc bén, lại tinh tế. Bí mật nấp trong góc nhìn, anh cảm thấy có điều gì đó không ổn, quyết định lặng lẽ đi theo.
Kể từ khi Thiệu Quân đánh nhau với Đàm đại thiếu lần trước, bị thương và phải cắt bỏ lá lách, anh đã tập trung vào những cái gai của Đại đội 2. Hai bên bình thường nước sông không phạm nước giếng, nhưng Thiệu Quân vẫn bí mật nhìn chằm chằm, canh gác, không bao giờ cho phép bất kỳ con mèo, con chó con hay con nào khác gây rối dưới mí mắt Tam gia gia đây.
Ở giữa cửa hông, lúc Thiệu Quân xuất hiện cầm dùi cui trên tay, nhóm người này đã xô người tù già xuống đất, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, hiển nhiên là một trận bắt nạt.
Thiệu Quân lạnh lùng nhìn: “Trương Đại Hổ, Lương Tử, làm gì đó?”
Trương Đại Hổ thấy đội trưởng Thiệu bắt được mình, đứng dậy, nghiêng đầu nói: “Đội trưởng Thiệu, sao? Lại nhúng mũi vào chuyện của đại đội 2 à?”
Thiệu Quân nheo mắt nói: “Chuyện lông gà vỏ tỏi của cả khu giam số ba này ông đây đều có thể nhúng mũi vào. Thả người đi.”
Người tù già đang bị đám trẻ trâu vây quanh tên là Cổ Phúc Quý, tóc bạc phơ, gầy gò, lúc đi lưng còng cả xuống, một tay dường như không vận dụng được, ông luôn là người được đội chăm sóc người già, yếu, bệnh tật, tàn tật khu nhà giam số ba để ý nhất. Lần trước La Cường được chuyển công tác từ nhà xưởng đến nhà ăn, hắn đã từng hao nhào lên không chịu. Ông đây già yếu, bệnh tật đó hả? Ông đây giống cái ông già Cổ Phúc Quý đó sao hả?! Mấy người thấy ông đây giống tàn tật lắm à?
Thiệu Tam gia nhận ra Cổ Phúc Quý. Lúc anh đánh nhau với Đàm đại thiếu trong nhà ăn. Mở đầu trận hỗn loạn hôm đó là do Đàm Long ngáng chân người tù già yếu của đại đội 2 này, bắt nạt người, cuối cùng nổ ra trận chiến và giết chết nó.
Thiệu Quân hỏi người tù già: “Họ đánh ông à?”
Cổ Phúc Quý cúi gằm mặt lắc đầu, không dám nói.
Thiệu Quân hỏi lại: “Họ lấy đồ của ông phải không?”
Cổ Phúc Quý vẫn không nói.
Trương Đại Hổ nghiêng đầu ngạo mạn nói: “Đội trưởng Thiệu, anh nhìn thấy chưa? Không có cái mẹ gì cả!”
Thiệu Quân liếc mắt, đột nhiên duỗi dùi cui ra, đánh vào xương sườn Trương Đại Hổ, đồng thời lúc nó cúi xuống né tránh, nh vén đồng phục tù của nó lên xem. Rầm, một mớ nhân dân tệ và vài hộp thuốc lá rớt ra từ túi áo tên nhãi này,
Trương Đại Hổ biến sắc, định vội vàng nhặt nó lên giấu đi thì bị giày da của Thiệu Quân giẫm lên …
Ngày hôm đó, Thiệu Quân đã tịch thu mọi thứ, không được phép lưu hành tiền bạc trong nhà tù, những hộp thuốc lá xịn đó không phải thứ mà Trương Đại Hổ có thể mua được, chắc chắn có mánh khóe gì đây.
Thiệu Quân cũng đã chủ động giúp người tù già kéo xe đến trạm đổ rác.
Thiệu Quân vỗ tay cho đất cát rơi xuống, còn chưa yên tâm nói với Cổ Phúc Quý: “Ông Cổ, Đại Hổ và Lương Tử đòi tiền và đồ của ông sao? Chúng bắt nạt ông à?”
Cổ Phúc Quý lắc đầu, cười khan nói: “Không, không có, tôi thế này, làm sao có tiền?”
Thiệu Quân duỗi một ngón tay ra, mặt mày đoan chính nói: “Tôi biết ông không dám nói sự thật. Nhà giam nghiêm cấm bạo lực. Nếu sau này có xảy ra chuyện gì, ông có thể một mình đến văn phòng để báo cho tôi. Không sao đâu, đừng sợ họ.”
Cổ Phúc Quý: “……”
Thiệu Quân tự tin nói, phủi bụi bẩn trên đồng phục: “Có tam gia che chở, bọn họ không dám làm gì ông đâu.”
Cổ Phúc Quý nhìn chằm chằm Thiệu Quân một lúc lâu, ánh mắt chợt quỷ dị, sau đó mới chậm rãi nói: “Cảnh sát Thiệu, cảm ơn cậu…”
Một sự cố nhỏ tưởng chừng như đơn giản nhưng lại không hề đơn giản chút nào.
La Cường nhận ra bất thường khi ăn tối trong nhà giam, một vài tên nhãi trong đại đội 2, Trương Đại Hổ và Lương Tử bưng bát cơm đi ngang qua Thiệu Quân, nhìn chằm chằm vào mắt cảnh sát Tiểu Thiệu với vẻ phẫn uất và căm thù. Nhóm người này sau đó ngồi quanh một cái bàn và liên tục cúi đầu thì thào gì đó …
Quả nhiên, ngày hôm sau, Thiệu Quân đã kiểm tra số hàng hóa đáng ngờ bị ăn cắp bị tịch thu vào ngày hôm trước, đồng Nhân dân tệ là tiền thật, nhưng có vấn đề với điếu thuốc.
Đáng lẽ nhóm người này không nên đụng phải Thiệu Tam gia, Thiệu Quân là người cẩn thận và chu đáo, nhưng trùng hợp là anh lại nghiện thuốc lá nặng, không hút không vui.
Thiệu Quân mở một hộp thuốc lá, xem đi xem lại, cho một điếu thuốc vào miệng và châm lửa.
Mới hút vài hơi, bỗng nhiên anh phun khói ra, ho sặc sụa.
Thuốc lá này mùi rất sai!
“Ôi mẹ kiếp …”
Thiệu Quân đưa điếu thuốc lên, lẩm bẩm, mắt mở to. Anh bóc đầu lọc và giấy thuốc lá, trải chúng ra bàn rồi xem xét cẩn thận.
“… *** con mẹ bọn chúng.”
Thiệu Quân bật dậy, chiếc ghế kê dưới mông cũng bị hất văng ra…
Hôm đó, Thiệu Quân xách túi tang vật lao tới phòng thí nghiệm của bộ phận kỹ thuật với gương mặt tái mét, vẻ mặt căm tức.
Những thứ được tìm thấy trong ngực Trương Đại Hổ hoàn toàn không phải là thuốc lá bình thường. Nó là thuốc lá được làm đặc biệt với ma túy bọc bên trong.
Mặc dù Thiệu Tam gia chưa từng tiếp xúc với ma túy nhưng tốt nghiệp chính quy từ học viện cảnh sát, ít nhiều cũng biết về trinh sát tội phạm, ngửi hay hít phải cũng sẽ biết đây chính là ma túy hay không, hơn nữa lại còn là ma túy đá.
Anh muốn báo với trưởng nhà giam, thổi còi tra xét, thanh giam.
Thiệu Quân vừa đi đến góc hành lang liền bị một cánh tay sắt mạnh bạo kéo đến góc tường.
Hai người mặt đối mặt, đều nhướng mày trừng mắt, La Cường nắm cổ tay không cho anh đi.
La Cường nói: “Màn thầu, em làm gì vậy?”
Thiệu Quân: “Anh túm em lại làm gì? Em đi báo cáo!”
La Cường nói, “Em báo cáo cái gì? Lại can thiệp vào chuyện của đại đội 2 à?”
Thiệu Quân đưa ra túi chứng cứ, tức giận nói: “Anh biết trong mấy điếu thuốc này có gì không? Đây là “Ma Quả”, bọn chúng tàng trữ ma túy!”
La Cường trông rất bình tĩnh, mấy bao thuốc đó liên quan mẹ gì đến hắn? Hắn không quan tâm đến điều đó. La Cường sờ đầu Thiệu Quân, nói, “Cái dây kéo lớn đó trên bụng em đã khỏi hẳn chưa mà em lại hăng hái thế?”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân trừng mắt khó tin nhìn La Cường: “Nhưng sao em có thể để yên được?”
La Cường thậm chí không suy nghĩ, nói: “Giao đồ đạc cho cảnh sát Chu đi. Về phần đại đội hai, để bọn họ tự mình xử lý, thanh giam. Em không được phép đi.”
Thiệu Quân cau mày, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái tên này..”
La Cường hai mắt đỏ lên: “Anh nói cho em biết, em không được phép đi!”
Thiệu Quân nghiêng đầu, bĩu môi: “Này, họ La, anh là quản giáo hay tôi là quản giáo vậy? Ai nghe lời ai?”
La Cường khinh thường nói: “Đừng nói chuyện đó với anh! Ông đây là gì của em? Lời anh nói em không nghe à?”
Thiệu Quân: “……”
La Cường là người hiểu rõ nhất màn thầu của mình. Tiểu Thiệu tam nhi nghiêm túc, cẩn thận, trọng hiệp, đôi khi rất tích cực, hay để tâm mấy chuyện vụn vặt, nếu biết ở trên núi có hổ là đứa trẻ này sẽ không sợ trời đất muốn lên núi đánh hổ.
Nhưng La Cường đã trải qua những chuyện trước đây, liệu có chịu để Thiệu Quân đi vào nguy hiểm này một lần nữa?
Đại đội hai tàng trữ ma túy thì sao? Có giấu một núi ma túy ông đây cũng không cho em đi!
La Cường nắm chặt cổ tay Thiệu Quân, âm thầm siết mạnh, giữ cho đến khi Thiệu Quân khuất phục, chịu thua, không còn vùng vẫy nữa, để hắn ôm vào góc tường.
La Cường xoa mặt Thiệu Quân, an ủi, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng điềm tĩnh của một đại ca giang hồ: “Màn thầu, nghe lời anh, chuyện này em đừng lộ mặt, để Chu Tiểu Tân tự mình xử lý, xử lý tốt hay không tốt, người chết cũng là cậu ta.”
“Còn chuyện trong ngục, giao nó cho anh, ông đây sẽ thay em điều tra vụ này.”
—
La Chiến lớn tuổi hơn Quân em nhưng thôi cho xưng theo vai vế vậy hmu hmu =)))