Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Melbournje & Chang.
“Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ?”
“Dạ?”
“Ngẩn người gì đấy.” Quan Nguyên Bạch nói, “Ông nội đang hỏi em kìa.”
Quan Tri Ý phục hồi tinh thần, khi ngước mắt, sự mê mang nơi đáy mắt đã miễn cưỡng đè ép xuống: “Dạ, ông nội, sao vậy ạ?”
“Không có việc gì, chỉ hỏi lâu như vậy con không trở về, con bận cái gì vậy?”
“Cái này ạ, lúc trước con đi quay một chương trình……”
Quan Tri Ý bắt đầu nói cùng Thích Danh Thắng một chút chuyện khi cô đóng phim và quay, chỉ là mặc kệ cô nói mặt mày hớn hở thế nào, trong lòng vẫn giống như bị một cục đá đè ép đến nỗi khó chịu.
Sau đó, Thích Danh Thắng trở về phòng nghỉ ngơi, Quan Tri Ý cùng Quan Nguyên Bạch cũng định về nhà.
Thích Trình Diễn tiễn hai người ra cửa, sau khi rời khỏi cửa nhà họ Thích xong, Quan Tri Ý bất ngờ quay đầu lại.
Thích Trình Diễn vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo: “Như thế nào? Quên đồ gì sao?”
Quan Tri Ý lắc đầu, cười trừ một cái: “Vừa rồi ông đã nói, anh thích một người tên là Dương Mộng Giai sao. “
“Thích?” Thích Trình Diễn cười một chút, “Việc này em còn muốn bát quái sao?”
“Đương nhiên, em nhớ rõ mấy năm trước kia có một lần từng ngẫu nhiên gặp Dương tiểu thư, đúng thật rất xinh đẹp, có phải tên Dương Mộng Giai không ạ?”
Thích Trình Diễn nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”
Quan Tri Ý nói, “Cho nên anh thật sự thích cô ấy sao.”
Thích Trình Diễn gõ nhẹ đầu cô: “Hỏi nhiều như vậy, em muốn làm gì.”
“Chỉ là…… Tò mò ạ.” Tay của Quan Tri Ý bên cạnh đã nắm chặt, “Hơn nữa, không phải bạn gái anh thì nên ra mắt với mọi người sao.”
Ba chữ bạn gái nói rất gian nan. (Trong tiếng Trung bạn gái có ba chữ, 女朋友, pinyin là nǚ péngyou)
Thích Trình Diễn lại là cười: “Bạn gái? Nhanh như vậy đã giúp anh kết luận, nhóc con còn rất nhọc lòng chuyện của anh nhỉ.”
Quan Nguyên Bạch: “Hôn nhân của Thích đại thiếu gia ai mà không nhọc lòng chứ, nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn anh: “Cậu không biết xấu hổ còn nói tôi?”
“Nhà tôi còn chưa tới nỗi ép tôi đi hẹn hò.”
“À, ghê gớm rồi.”
“Phải là rất vĩ đại.” Quan Nguyên Bạch có chút đắc ý, “Được rồi Tiểu Ngũ, chúng ta đi về thôi.”
Quan Tri Ý bị Quan Nguyên Bạch kéo về.
Quan Nguyên Bạch cũng không phát hiện ra Quan Tri Ý có gì đó không đúng, chỉ là anh đang đi đột nhiên nhớ tới một việc, lấy điện thoại ra gửi cho Thích Trình Diễn một tin nhắn.
Thích Trình Diễn mới vừa xoay người định vào nhà, điện thoại đột nhiên có một tin nhắn mới gửi tới.
Quan Nguyên Bạch:【 Người nghệ sĩ lúc trước cậu che chắn ở khách sạn không phải bạn gái sao? 】
Bước chân Thích Trình Diễn dừng lại, quay đầu lại nhìn. Cuối con đường, hai hình bóng đã chậm rãi đi xa. Thích Trình Diễn nhìn người nhỏ bé bên cạnh Quan Nguyên Bạch, khóe môi hơi hơi giương lên.
【 Không phải 】
Có mới là vấn đề.
**
Khi năm mới và tết sắp đến cả gia đình nhà họ Quan sẽ tụ tập lại ăn một bữa cơm tất niên với nhau, địa điểm ăn cơm tất niên thì đều thay đổi mỗi năm, năm nay là đến phiên ăn ở nhà Quan Tri Ý.
Giữa trưa, ông bà cùng cả nhà bác cả bác hai cũng đã lục tục mà tới.
Lúc Quan Tri Ý từ trêи lầu xuống, phòng khách đã có một đống người ngồi, nhưng trừ con trai của bác cả là Quan Tử Thiên ở ngoài thì vẫn chưa thấy mặt mũi các anh chị khác đâu.
Quan Tri Ý đi tới phòng khách, chào hỏi cùng mọi người, xong rồi liền lấy cớ dời đi.
Chợt cô nghĩ đến việc các anh chị có cùng suy nghĩ giống cô, đều không muốn trở thành mục tiêu tra hỏi của các trưởng bối. Quả nhiên, Quan Tri Ý đi xuống tầng vào phòng hoạt động, liền thấy hai anh trai ở dưới đánh bida.
“Biết ngay là các anh ở đây mà.” Quan Tri Ý đi qua, “Chị đâu ạ? Sao em chưa thấy ở đây.”
“A Hề còn chưa tới.” Người nói chuyện chính là con thứ hai của bác cả, Quan Tử Dụ, anh còn lớn hơn anh ruột Quan Nguyên Bạch của cô ba tuổi, nhưng tính tình phóng khoáng và hướng ngoại, thoạt nhìn chỉ như một người em trai.
“Tiểu Ngũ càng ngày càng xinh đẹp nha.” Quan Tử Dụ buông gậy bida, tiến tới nhéo mặt cô một hồi.
Quan Tri Ý lấy tay anh ra, không vui nói: “Anh hai có thể đừng vừa gặp đã nhéo mặt em không ạ.”
Quan Tử Dụ cười: “Mặt tròn của em nhéo rất thích mà.”
Quan Tri Ý đứng ở sau Quan Nguyên Bạch, cách xa anh một chút: “Khi nào chị mới tới ạ.”
“Đại tiểu thư kia đang bận đó.”
“Bận gì vậy ạ?”
Quan Tử Dụ: “Đương nhiên là bận ăn nhậu chơi bời.”
“…… À.”
Lúc nói như này, bên ngoài gara truyền đến tiếng gầm rú của xe thể thao.
Quan Tử Dụ hơi hơi nhướng mày: “Có phải là tới rồi không.”
Quan Tri Ý: “Để em đi xem.”
Phòng hoạt động cùng tầng với gara, đi không xa. Quan Tri Ý đi đến gara, quả nhiên nhìn đến một chiếc xe thể thao màu lam gây chú ý đang để ở đó.
Tiếp theo, cửa xe hướng về phía trước mà mở ra, một đôi chân thon dài chạm xuống đất. Nhưng cô cũng không lập tức đứng dậy, mà khom lưng đem đôi giày đế bằng trêи chân đổi thành một đôi giày cao gót, sau đó mới đứng dậy đóng cửa xe.
“Chị.” Quan Tri Ý vẫy vẫy tay.
Người con gái đứng cách đó không xa lấy kính râm xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp. Cô ấy nhìn lại đây, mày hơi hơi nhướng, “Tiểu Ngũ.”
Đây là một người phụ nữ hoàn hảo thậm chí tới từng sợi tóc cũng tinh xảo.
“Chị mới đến ạ.” Quan Tri Ý kéo dép lông xù xù phủi phủi đất mà chạy qua, “Sao chị không đi cùng chú hai ạ?”
“Chị vừa mới uống trà chiều với đám bạn xong.” Quan Hề liếc mắt từ trêи xuống dưới đánh giá cô một cái, “Tiểu Ngũ, em gầy đi rất nhiều nhỉ?”
“Vẫn còn ổn lắm.”
“Xinh đó.” Lông mày của Quan Hề hơi hơi giương lên, “Chị đã muốn nói em giảm cân từ lâu rồi.”
Quan Tri Ý: “…… Vâng ạ.”
“Mọi người đến đông đủ cả chưa?”
“Rồi ạ.”
“Vậy vào đi thôi.”
Quan Hề là con gái của chú thứ hai của ông nội Quan Hồng, chú thứ hai kết hôn sinh con tương đối trễ, cho nên Quan Hề cũng chỉ lớn hơn Quan Tri Ý một tuổi mà thôi. Nhưng tuy gần tuổi, tính tình và tác phong hành động của Quan Hề và Quan Tri Ý khác nhau rất nhiều.
Nhưng mà việc này cũng không ảnh hưởng tới tình cảm chị em của hai người, Quan Hề mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi, nhưng lại chiều chuộng yêu thương hiếm có đối với người em gái này.
Cho nên sau khi hai người chào hỏi người lớn xong, liền đến phòng của Quan Tri Ý.
“Chương trình gần đây em quay xem khá buồn cười.” Quan Hề ngồi ở trêи giường, vừa nghịch điện thoại vừa nói.
“Phải không ạ.”
“Chị nghe trêи mạng nói, em cùng Tiêu Nhiên đều sẽ đi quay bộ……《 Triều Dã 》phải không?”
“Đúng vậy, năm sau liền khai máy rồi.”
Quan Hề gật gật đầu: “Cuối cùng có nhân vật có thể xem.”
“……”
“Em cũng ngoan cố lắm cơ, ba và anh trai em không cho mọi người giúp em, em cũng không cho chị ngầm giúp em kéo gần quan hệ…… Cuối cùng thì cũng may là gần đây em cũng có chút hot lên.”
“Cũng không tính là quá hot ạ?”
“Tốt xấu gì thì gần đây chị cũng để ý em xem trêи mạng như thế nào mà.” Quan Hề nói, “Đúng rồi, lần trước nghe ba chị nói, em đã có bạn trai?”
Quan Tri Ý nghẹn: “Sao mọi người đều biết hết rồi vậy.”
“Việc quan trọng như vậy đương nhiên là phải biết, cái tên Hoa Hoằng Hi này chị chưa từng nghe qua, nhưng nghe nói là em họ của Thích Trình Diễn?”
“Vâng ạ.”
“Vậy có vẻ tạm, có thời gian dẫn cậu ta tới ra mắt với chị nhé.”
Quan Tri Ý nói à nhẹ, xong lại nói cho có lệ: “…… Để xem ạ.”
Quan Hề nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Nhưng mà chị cũng cảm thấy hơi kì, đối tượng hẹn hò của em sao lại tìm em họ của Thích Trình Diễn, làm sao không trực tiếp tìm Thích Trình Diễn mà yêu đương đi?“
“Khụ ——” Quan Tri Ý đang uống nước thì bị một ngụm nước nghẹn ở yết hầu, “Khụ, khụ khụ!”
Quan Hề vội vàng lấy tờ giấy cho cô: “Chị nói sai gì sao? Thích Trình Diễn không phải về nước rồi sao, chả lẽ không tốt?”
“Khụ khụ…… Anh ấy, em…… Em và anh ấy sao có thể chứ.”
Quan Hề nghi hoặc: “Sao lại không có khả năng?”
Quan Tri Ý dừng lại, cô nhìn Quan Hề đang nghĩ cái gì không rõ, trong cổ họng đột nhiên như có cái gì chắn lại.
Sao lại không có khả năng?
Là rất không có khả năng.
Khi còn nhỏ cô coi anh là anh, cảm thấy anh là đại nhân, rất sùng bái, rất thích, là thói quen không muốn xa rời. Một lần nữa gặp lại, cô mừng rỡ như điên, rất mau liền đem sự oán niệm “Anh đột nhiên rời đi sau đó rất lâu không trở lại” vứt sau đầu.
Đối với cô anh vẫn luôn như vậy, mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng không tức giận được bao lâu.
Cô không biết cảm giác của mình đối với anh đã thay đổi từ bao giờ, không đúng, có lẽ không phải là thay đổi. Khả năng là khi còn nhỏ đã không đúng, chỉ là cô không phát hiện ra. Mà Thích Trình Diễn thì sao, cô biết anh coi cô là em gái, nhìn cô từ nhỏ đến lớn, cái loại tình cảm này có lẽ đã ăn sâu bén rễ.
Cho nên cô cũng không dám đi hỏi hay biểu đạt cái gì, bởi vì cô sẽ sợ. Sợ anh lộ ra biểu cảm kinh ngạc và khó hiểu, sợ anh cười nói anh chỉ coi cô như em gái mà thôi……
Hơn nữa, hiện tại anh đã có người mà anh nhìn trúng, cô mà nói ra thì phải làm sao?
Khi nghĩ “anh đã có người kia”, ngực cô lại tràn đầy áp lực.
Từ ngày đó rời khỏi nhà họ Thích vẫn luôn là loại cảm giác này, không chỗ phát tiết, lại không thể nề hà.
“Nói đi, sao lại không có khả năng? À, chẳng lẽ em ngại tuổi tác anh ta lớn.” Quan Hề nhíu mày, “Cũng vẫn tốt mà, chỉ lớn hơn có 6 tuổi thôi?”
“Không phải……”
“Không đủ đẹp hay là không có tiền? Sẽ không phải chứ, chị nhớ rõ anh ta lớn lên rất tuấn tú, tiền cũng có. Ừm…… Cho nên anh ta chắc chắn ưu tú hơn em họ rất nhiều ——”
“Chị đừng đoán mò nữa mà.” Quan Tri Ý bất đắc dĩ nói, “Chúng ta không nói vấn đề này nữa.”
“Chị chỉ muốn nói cho em, một nửa kia nhất định phải xứng đôi với em mới được.”
Quan Tri Ý nắm tay cô: “Đã biết đã biết, giống như chị vậy, anh rể chắc hẳn phải rất xứng đôi với chị.”
“Giang Tùy Châu sao.” Quan Hề khẽ hừ một tiếng, hơi hơi gật đầu, “Xứng đôi thì chưa thấy, nhưng cũng miễn cưỡng thích hợp.”
**
Cơm tối bắt đầu, cả gia đình vô cùng náo nhiệt, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Quan Tri Ý theo thường lệ kính rượu người lớn, lúc sau bởi vì tâm tình không tốt, cũng chỉ yên lặng mà tự mình uống. Uống đến chóng mặt xong, không khỏi có chút phập phồng không yên, cũng có chút…… Nhớ anh.
Càng nói chính mình không có khả năng, trong lòng liền càng nhớ anh.
Cô thật sự cảm thấy mình khi còn nhỏ đã được Thích Trình Diễn yêu chiều, cho nên sau khi lớn lên không thể lập tức thay đổi lại, nghĩ đến anh về sau sẽ đối xử tốt với một người khác liền vô cùng ghen ghét.
Dù biết đây là không đúng, chỉ là, chỉ là không khống chế được.
“Tiểu Ngũ, em làm gì vây, đừng uống nhiều quá.” Quan Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chú ý tới cô tự mình uống không ít rượu, ra tiếng nhắc nhở một câu.
Quan Tri Ý không đáp, thấp đầu đột nhiên nói: “Anh, anh nói xem nhà anh Trình Diễn bây giờ cũng rất náo nhiệt phải không……”
“Hẳn là vậy đi.”
“Nhà bọn họ có rất nhiều đồ ăn ngon đúng không.”
Quan Nguyên Bạch cười cười, chợt đến nhớ tới trước kia, trêu chọc nói: “Sao, còn muốn chạy tới ăn ké cơm tất niên như hồi bé hả.”
Quan Tri Ý quơ quơ đầu: “Sao anh lại biết em muốn đi.”
“Còn muốn vậy thật sao?”
Quan Tri Ý đẩy ghế: “Em đi đây.”
Quan Nguyên Bạch giữ chặt cô, khó tin nói: “Em đi thật sao?”
“Nói giỡn thôi.” Quan Tri Ý kéo tay anh ra, “Em chỉ đi ra ngoài hít thở không khí chút thôi, em lỡ uống hơi nhiều rồi.”
Quan Nguyên Bạch liếc cô một cái, thả lỏng trong lòng: “Đừng chạy lung tung.”
“Biết biết.”
Người lớn đều đang trò chuyện, Quan Tri Ý rời khỏi bàn nhất thời cũng không ai chú ý tới.
Quan Tri Ý đi ra tiểu viện, ra khỏi cửa.
Đêm đông ở đế đô cực lạnh, thậm chí còn có tuyết rơi nhẹ. Rời khỏi máy sưởi xong, gió lạnh đánh úp tới. Cũng không biết có phải do uống rượu xong hay không, cả người Quan Tri Ý đều là nhiệt, cô lập tức đi về phía trước, nhìn như lang thang không có mục tiêu, nhưng phương hướng lại là hướng tới người nọ.
Cô sẽ không làm càn như khi còn bé, Tết nhất chạy tới nhà người ta.
Chỉ là, vẫn là muốn gặp anh.