Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
edit:Ross
Cuối tuần, bến xe đông đúc đến nghẹt thở.
Dáng người Chúc Nam Tinh nhỏ bé, cô cố gắng chen chúc trong đám người, cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.
Trên tay cô giơ một tấm biển viết hai chữ Kỳ Hạ ngay ngắn, lắc lắc.
Rốt cuộc cũng có một chuyến xe nữa đến, dòng người tấp nập đổ về lối ra, lại có người vội vã chen chúc như sợ nhỡ việc. Chúc Nam Tinh có phần đứng không vững, trên tay truyền tới cảm giác đau nhức, muốn buông mà chẳng được.
Từ xa, ai cũng nhìn thấy cô gái nhỏ tay cầm tấm biển lắc lư hết bên này sang bên khác trông giống hệt con lật đật.
Thẳng đến khi đám đông dần tan hết, mà người kia vẫn chả thấy đâu. Vẻ mặt chờ mong của cô cũng chẳng còn_ thật thất vọng.
Trời cũng không còn sớm, hai phút nữa là muộn rồi, gió lại bắt đầu thổi. Một nửa hoàng hôn khuất dần sau những tòa nhà cao tầng, nửa còn lại lộ ra ngoài. Cả thành phố như được bao phủ bởi màu cam dịu dàng. Chúc Nam Tinh không chờ nổi nữa, dứt khoát đem tấm biển đặt ra sau lưng, ngồi xổm xuống một góc,gọi cho ba. Cô gục đầu, mái tóc rũ trước mặt, cản bớt chút ánh sáng. Giọng nói mềm mại chậm rãi vang lên lại có chút oán giận:”Ba, sao người kia còn chưa đến? Đáng nhẽ ba phải hỏi cậu ấy giờ xe chứ.”
Chúc Cửu Tứ vừa mới kết thúc cuộc hội nghị, nhận được điện thoại từ con gái, trên mặt ông đều mang ý cười, giọng nói cũng trở nên ân cần:” Chờ đến nóng ruột rồi sao? Không phải có người đòi một hai phải đi?”
Chúc Nam Tinh uể oải kêu lên một tiếng, đôi mắt rũ xuống, lông mi dày lại hơi cong, giống như một chiếc quạt nhỏ được làm từ lông vịt đen, trong nháy mắt có chút căng thẳng. Thật ra cô là người rất kiên nhẫn, nhưng đối phương lại là Kỳ Hạ, trong lòng có chút bối rối. Chúc Nam Tinh từng nghe ba kể, hồi nhỏ cô và Kỳ Hạ rất thân thiết, còn thường xuyên chơi cùng, chẳng qua lúc đó bọn họ còn quá nhỏ, đến giờ cũng chẳng còn ấn tượng. Mà hiện tại, mười mấy năm trôi đi, cậu lại quay về Hoa Thành. Nguyên nhân chủ yếu, do cậu ở trường xảy ra đánh nhau, chuyện rất nghiêm trọng đến nỗi nhà trường buộc phải cho cậu thôi học.
“Chắc sẽ sớm thôi, trưa thằng bé mới kịp mua vé, ba quên không hỏi, đợi đến lúc nhớ ra thì điện thoại nó lại tắt máy” Chúc Cửu Tứ nói
“Vâng ạ, vậy con sẽ chờ một lát”
Chúc Nam Tinh nhét điện thoại vào túi hình Peppa Pig, chuyên chú cầm mấy hòn đá viết viết vẽ vẽ.Ngón tay cô vừa trắng lại nhỏ, trông rất lóa mắt. Nét cuối cùng đã hoàn thành, cô trưng gương mặt nhỏ, nhìn chằm chằm dòng chữ. “Kỳ Hạ”_các nét rõ ràng. Cái tên nhìn qua thật chẳng ăn nhập với bộ dáng tí nào. Chu Nam Tinh thở dài một hơi, tự nhủ:”Mau lên đi, cậu còn không xuất hiện, tôi chỉ có thể đến Đồn cảnh sát đón cậu.”
“Tại sao?” Phía sau lưng truyền tới một thanh âm trầm thấp, hơi khàn, lại giống như âm thanh từ một đoạn băng cũ, có chút dễ nghe.
Cô vẫn chẳng hề hay biết, tự nhiên nói ra:”Bởi vì người dân mất tích phải đi tìm chú cảnh sát a ___” Nói chuyện được nửa chừng cô liền bừng tỉnh, bật dậy. Đồng thời phía sau liền phát ra một tiếng
“A!”
*
Gần bến xe.
Chúc Nam Tinh trong lồng ngực vẫn còn ôm tấm biển, cô rụt cổ, nhắm mắt theo sau thiếu niên.
Dáng người cậu cao gầy, chân dài thẳng tắp, toàn thân đều là màu đen. Một tay xách theo chiếc vali 22 inch màu đen. Lâu lâu lại ôm trán. Cảm giác tội lỗi của Nam Tinh liền tăng thêm một bậc.
Thật ra xét đến cùng, cô cũng không hẳn tự trách mình, nếu cậu ta không tự nhiên xuất hiện đằng sau lưng cô, thì chắc chắn cô sẽ không bị dọa, càng không đột ngột bật dậy, làm tấm biển đập vào đầu cậu.
Nhưng mà….
Tấm biển đích thị là do cô tự tay làm.
Haiz. Chúc Nam Tinh thầm thở dài, cảm thấy có chút xui xẻo.Rõ ràng cuối tuần cô có thể ở nhà ngủ nướng, chả hiểu lúc ấy dây thần kinh nào bị chập lại chủ động tới đón cậu.
Chỉ là…..
Cô lại cho đó là một ý kiến hay, sau này không chỉ sống chung với nhau, mà cô còn muốn cùng đi học với cậu.
Nghĩ đến việc này, Chúc Nam Tinh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lần nữa xin lỗi.
Đại trượng phu co được dãn được*, huống chi cô cũng không phải trượng phu, lui xuống một bước cũng chẳng mất mát gì. Nghĩ đến đây, Chúc Nam Tinh thoải mái hơn rất nhiều.
*: câu gốc”大丈夫能屈能伸 “_”Năng khuất năng thân; xuất tự Kinh dịch” đại khái là biết ứng phó với tình huống cụ thể.
“Cái kia….” cô vừa nói vừa chạy lên phía trên, bước song song cùng Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ chân dài, mỗi bước chân đều rất lớn làm cô phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp tốc độ của cậu, cô ngửa cổ, tóc bị gió hất tung,để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
“Thực xin lỗi, tớ thật sự không cố ý, tại tớ sợ cậu không thấy tớ, cho nên mới làm một cái biển, à đúng rồi chẳng phải trong TV đều làm như vậy sao.”
Cô lải nhải không ngừng, lại chẳng có dấu hiệu dừng lại, giống hệt một con vẹt khua môi múa mép.
Kỳ Hạ bị tiếng của cô làm cho choáng váng, đột ngột dừng bước. Chúc Nam Tinh không nghĩ tới cậu sẽ dừng lại, theo bản năng quay người, đứng không vững liền lảo đảo.
Ngay sau đó, điều tuyệt vọng nhất đã xảy ra.
Cái biển lại không an phận lao tới chỗ Kỳ Hạ, lần này không phải đầu mà là cổ.
Nói cho cùng, chiều cao của cô có hạn, cho dù tấm biển có thêm gậy, cũng không đủ chạm vào đầu cậu.
Nếu vừa rồi trách cậu đột ngột xuất hiện, vậy lần này trách cậu ta cái gì? Dừng đột ngột?
Chúc Nam Tinh tròn mắt kinh ngạc, hít một hơi.
Cô sợ đến nỗi luống cuống tay chân, tấm biển lại một lần nữa đập vào mu bàn tay đang ôm cổ của cậu.
Kỳ Hạ:”……..”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Hạ, Chúc Nam Tinh trầm mặc hai giây, yếu ớt hỏi “….Tớ thật sự không cố ý, không hề cố ý đâu.”
Kỳ Hạ thu lại biểu tình.
Cô cắn môi, ngửa đầu nhìn cậu:”Cậu có tin không?”
Khóe môi Kỳ Hạ giật giật, liếc mắt liền bắt gặp đôi mắt tròn xoe của cô gái, do rũ xuống nên trông rất vô tội, cậu im lặng buông lỏng tay kéo vali.
Môi cậu mím lại thành một đường thẳng, đôi mắt đen hơi rũ xuống, trên gương mặt không có chút biểu tình nhưng trông rất dọa người.
Huhu, xong rồi, chẳng nhẽ cậu ta định đánh mình.Chúc Nam Tinh theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Giây tiếp theo, tấm biển trong lồng ngực bị lấy mất. Cô khẽ “hừ” một tiếng, mở to mắt, phía trước không một bóng người.
Nghiêng đầu lại nhìn, thiếu niên trên tay cầm tấm biển, sải bước đi sang một bên. Sau đó bẻ tấm biển ra làm hai mảnh rồi ném vào thùng rác.
Chúc Nam Tinh”…….”
Đồng Đồng nói đúng, cô không nên cố tỏ ra tử tế với một tên bạo lực đang trong thời kỳ phản nghịch.
*
Thứ hai là một khởi đầu đau khổ với đa số học sinh, vừa mới kết thúc chủ nhật, mọi người vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, buổi sáng,những người đi muộn đã xếp thành hàng dài. Trong đó có cả Chúc Nam Tinh.
Từ nhỏ đến lớn, số lần Chúc Nam Tinh đi học muộn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lên tới Cao Trung việc học vô cùng nặng nề, cô càng không dám chểnh mảng. Nhưng sự việc hôm nay hoàn toàn ngoài ý muốn.
Buổi sáng, ánh mặt trời rất dễ chịu, trong không khí nồng nàn mùi hương của hoa cỏ.Toàn bộ trường học đều được bao phủ bởi ánh sáng, trên hành lang, Chúc Nam Tinh đang cầm một quyển sách, một bên nỗ lực che mặt lại, một bên suy nghĩ miên man.
Trước mắt chẳng phải mấy chữ Tiếng Anh thông thường, mà là vẻ mặt như đạp phải cứt chó của ai đó.
Đúng 6:10 sáng như thường lệ, Chúc Nam Tinh rời giường, vệ sinh cá nhân 15 phút rồi xuống lầu ăn sáng.
Do người lớn trong nhà có nhắc tới sự xuất hiện của Kỳ Hạ nên bữa sáng của cậu cũng được chuẩn bị.
Kỳ Hạ kia tính tình không tốt,tâm tình lại càng không. Hôm qua vừa về đến nhà đã đi thẳng vào phòng, không thèm ló mặt ra ngoài. Chúc Nam Tinh chột dạ, vừa ăn xong bữa tối, chạy một mạch về phòng trốn, sợ Kỳ Hạ sẽ ra tay ” trả thù”.
Sáng nay, vốn dĩ cô còn muốn tiếp tục trốn, nhưng dì giúp việc sợ Kỳ Hạ có vấn đề liền nhờ cô nên gọi cậu, do dự hồi lâu cô mới chậm rì rì lên lầu.
Phòng Kỳ Hạ ở tầng hai, trước đó là phòng trống, mà cũng không phải phòng khách. Dù sao từ trước đến giờ, trong nhà chỉ có duy nhất căn phòng đó không dùng tới.
Bây giờ nghĩ lại, như thể nó được đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu.
“Kỳ Hạ” cô cẩn thận gõ cửa.
Không có người trả lời. Chúc Nam Tinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự trấn an rằng bản thân đã gọi rồi nhưng do cậu ta ngủ say như chết nên không nghe thấy. Cô liền nhấc chân xoay người rời đi, bỗng một tiếng “cạch”, cửa mở.
Hai chân cô cứng đờ, ngơ ngác nhìn lại.