Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit:Ross
Thật ra Kỳ Hạ thi cũng không tệ, tuy không phải quá suất sắc, nhưng nhìn chung cũng ổn rồi.
Điểm số đúng như mong đợi của Kỳ Hạ, với thực lực hiện tại, số điểm này hoàn toàn có thể đậu vào một trường top.Sau khi gửi ảnh chụp màn hình cho Chúc Nam Tinh, Kỳ Hạ nghĩ nghĩ, lại gửi một bản cho Kỳ Phong. Người đầu tiên hồi âm bằng một phong bao lì xì đỏ, người sau chỉ nói độc mỗi chữ:”Được!”
Khác biệt quá lớn.
Kỳ Hạ không cùng Kỳ Phong tán gẫu,anh nhắn lại cho Chúc Nam Tinh:”Tối nay nói chuyện!”
Cất điện thoại, Kỳ Hạ xoay người đi về hướng biệt thự.
Lúc này đã tới lúc ông nội Hạ phát biểu, Hạ lão gia năm nay đã gần 70, do hồi còn trẻ do phải chinh chiến sa trường nên giờ phải chống gậy, nhìn chung cụ ông vẫn còn minh mẫn hoạt bát, hết thảy mọi việc lớn nhỏ trong Hạ gia đều qua tay ông.
Ba Hạ cũng ở đây, ba mẹ Hạ Nham cũng chỉ vội nói vài lời còn lại đều là ông nội Hạ phát biểu. Đối với cha mẹ mình, Hạ Nham còn có thể phách lối, nhưng chỉ riêng ông nội là thật lòng tôn kính, không dám làm phật lòng đại gia.
Kỳ Hạ đứng dựa vào cây cột gần cửa, tiện tay với một ly rượu đỏ trên khay người phục vụ.
Kỳ thật mấy loại tiệc xã giao này, hồi bé cậu cũng được tham gia không ít, Kỳ Phong làm ăn lớn, mấy năm trước khi Triệu Vân rời đi, Kỳ Phong thỉnh thoảng sẽ dắt cậu đi cùng.Tiếc là Kỳ Hạ lại không thích loại tiệc này, có lẽ còn nhỏ tuổi, nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả và nịnh nọt kia,cậu không khỏi quy chụp bản chất ghê tởm của người lớn.
Nhưng hôm nay là buổi họp mặt gia đình Hạ Nham, không khí cũng không tệ.
Vừa nghĩ đến đây, một thân ảnh uyển chuyển bước tới.
Kỳ Hạ nhấc mắt, cũng không chủ động chào hỏi.
Cung Tiêu Vũ thật sự tò mò, đều là bộ dáng choai choai mới lớn, tại sao cậu lại khác đến vậy?
“Hừm, dỗ dành bạn gái nhỏ đến đâu rồi?” Cung Tiêu Vũ đứng cạnh Kỳ Hạ, huých nhẹ bả vai lên tay cậu. Kỳ Hạ vẫn như cũ không phản ứng,chỉ đứng thẳng dậy, giữ khoảng cách với Cung Tiêu Vũ.
Cung Tiêu Vũ cười cười, tiếp tục nói: “Cậu thấy tôi đặc biệt phiền chăng?”
Lần này Kỳ Hạ có phản ứng, cậu không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, khóe môi hơi mở:”Nếu như chị bớt nói, tôi sẽ không khó chịu!”
“Vậy à?” Cung Tiêu Vũ nhún vai không đồng tình, tự luyến nói:”Ngươi có giọng nói hay đương nhiên phải nói nhiều!”
Ồn ào.
Kỳ Hạ còn không nâng mí mắt, vừa định nhấc chân rời đi, liền bị một cánh tay khác khoác lên.
“Hi! Chị đẹp!” Vạn Trì luồn lách như cá, chui vào giữa Kỳ Hạ cùng Cung Tiêu Vũ.
Hồi còn bé, Vạn Trì đã đặc biệt có hứng thú với người đẹp, còn chưa vào lớp mầm đã oai vệ xốc váy con gái người ta trong đại viện, sau đó, bị các phụ huynh khác phát hiện được, xách cổ ôm về Vạn gia.
Cha mẹ Vạn Trì đau đầu xin lỗi, mấy ngày sau liền đi tìm thầy sư, khổ là thầy vừa liếc mắt một cái liền lắc đầu ném họ một câu: Tai họa!
Sau này khi trưởng thành, mọi người quen biết đều gọi Vạn Trì là ác ma.
Chẳng qua Vạn Trì không nghĩ tới, người trước đây mình xốc váy chính là Cung Tiêu Vũ.
Thực quá xấu hổ.
“Thật xin lỗi, lúc đó tôi còn trẻ người non dạ!” Vạn Trì cười tủm tỉm.
Cung Tiêu Vũ cũng không tức giận, còn thản nhiên hào phóng cười, xua tay nói:”Không sao, hồi trẻ con không để ý!”
Vạn Trì bị sự hào phóng của mỹ nữ làm cho cả kinh,lời tiếp cũng không phóng ra, cánh tay run bần bật nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ.
Bên kia, Hạ lão gia xũng sắp sửa phát biểu xong, Hạ Nham là nhân vật chính bị áp chế đứng giữa cắt bánh kem, xung quanh đồng loạt tiếng vỗ tay cùng bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên. Khoảng cách xấp xỉ mười mét, Kỳ Hạ có thể cảm nhận được nét khó xử trên gương mặt Hạ Nham.
“Chết tiệt, nhìn này, tay tao bắt đầu nổi da gà rồi! Xã hội thượng lưu thật đáng sợ!” Vạn Trì chà xát hai tay.
Kỳ Hạ liếc cậu một cái,”Chẳng lẽ mày không cùng tầng lớp với bọn họ?”
Vạn Trì lắc đầu, “Nhà tao thẳng thắn hơn nhiều, như tao này, sinh nhật ba tao trực tiếp đưa chìa khóa xe, còn bảo dẫn bạn bè đi ăn chơi thoải mái!”
“Chậc, con rơi có khác!” Kỳ Hạ nhấc môi, không chút khách khí vạch trần sự thật:”Nhìn sinh nhật em gái mày xem, ba mày chỉ thiếu mỗi hái sao trên trời!”
Vạn Trì nghe xong lấy tay ôm ngực, suýt nữa hộc máu.
“Sinh nhật cậu khi nào?” Cung Tiêu Vũ bất giác xen vào một câu.
Vạn Trì tưởng bở, nghĩ người đẹp đang hỏi mình, hào hứng nói:”Mùng một tết, ăn Tết dương lịch, người đẹp xem có phải rất trùng hợp không?”
Cung Tiêu Vũ nhàn nhạt liếc cậu một cái, bỏ qua Vạn Trì quay sang hỏi Kỳ Hạ:”Còn cậu?”
Mãi sau Vạn Trì mới nhận ra mình đang tự ăn dưa bở, may là người đẹp cho cậu mặt mũi, nếu không xấu hổ chết mất.Vì vậy để tỏ lòng biết ơn, Vạn Trì tự chủ trương, báo cho đối phương biết:”Sinh nhật cậu ta đặc biệt lắm đấy, 8 giờ sáng ngày 8 tháng 8”.
Cung Tiêu Vũ nhướng mày, “Thật trùng hợp, sinh nhật tôi đúng vào ngày 7 tháng 8″
Vạn Trì cao hứng vỗ tay, cười toe toét:”Trùng hợp thật!”
Dứt lời, Kỳ Hạ lạnh lùng xoay người nói:”Tao về trước!”
Cậu lập tức đi về phía Hạ Nham, muốn báo trước một tiếng.
“Ừm, cô đừng để ý, bạn tôi tính tình chó móa như vậy đấy!” Vạn Trì ra sức hòa giải.
Cung Tiêu Vũ nhấp một ngụm champagne, nhìn chằm chằm bóng lưng Kỳ Hạ gật đầu, khẽ cười nói:”Không sao!”
Đồ ngang ngạnh.
Cung Tiêu Vũ nhớ rõ nhiều năm về trước, hồi cô còn chưa mười lăm mười sáu, vậy mà tình sử yêu đương lại rất phong phú,vừa nhìn thấy nam sinh lớn lên có chút soái, nhịn không được phải nhìn nhiều lần.
Có một lần, cô ở nhà nhàm chán,liền quấn lấy ba đòi ba cho đi chơi cùng, đi xong mới biết tiệc xã giao của người lớn có bao nhiêu buồn chán.
Trừ bỏ lúc uống rượu, bình thường ai cũng đều xấu.
Cô nhìn chán liền trộm chạy ra sân chơi, kết quả lại bị một tên mập mạp xấu xí kéo sang một bên. Cô không sợ con trai, nhưng tên nhóc mập kia thật sự rất to con, cô không thể chạy thoát để gọi cho người lớn.
Nhóc mập còn rất hung dữ:”Cậu tên gì? chỗ này có hai chúng ta là trẻ con, chơi với tôi đi!”
Cô vùng vẫy cánh tay:”Chơi cài gì?”
Nhóc mập nghiêng đầu nghĩ:”Chơi game, cậu có mang di động không, tôi dạy cậu chơi game!”
Cô thấy nhóc mập không có ác ý gì, vừa định gật đầu liền thấy một thiếu niên đi về phía bọn họ. Người thiếu niên không thấp, mái tóc đen cùng tròng mắt như hòa làm một, dưới màn đêm trông rất gầy.
Không biết tại sao cô tự dưng lại nhảy lên:”Giúp tôi với!”
Thật sự nghe rất sợ hãi.
Nhóc mập hoảng hốt:”Cứu? Tôi đâu bắt nạt cậu đâu?”
Quả nhiên, thiếu niên kia bước tới.
Chắc cậu đang vỡ giọng, thanh âm có chút ồm ồm:”Có chuyện gì?”
Cô chỉ vào nhóc mập:” Cậu ta ép tôi chơi game cùng,còn nói thua sẽ đánh tôi, tôi không biết chơi!”
Thiếu niên nhàn nhạt nhìn nhóc mập nói:”Chơi gì?”
Nhóc mập nhìn rất đắc ý, không chút lưu tình nói:”Gì cũng được!”
Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một trò chơi cả hai đều biết chơi, chơi ba ván nhóc mập thua cả ba.
Lúc đó, tiệc xã giao cũng kết thúc, mọi người ồ ạt kéo nhau lên xe, đi mất.
Ba cô cũng tới đây, cô vốn dĩ muốn xin phương thức liên hệ của thiếu niên kia, lại không nghĩ cậu đã bị người lớn gọi về mất rồi.
Người đàn ông đó gọi cậu là Kỳ Hạ.
Hai từ mà suốt nhiều năm qua cô vẫn không tài nào quên được.
Hơn một tháng trước, Kỳ Hạ chuyển vào lớp cô học, trở thành bạn cùng bàn của cô.
Lúc đầu cô còn có chút ngốc, vì thiên về nghệ thuật, từ hồi cao nhị đã luôn phải ra ngoài học bù, sau lại bôn ba khắp nơi tham gia thi đấu.
Thực ra kỳ thi rất nhanh kết thúc,nhưng cô không muốn đến lớp nên đã ra ngoài du lịch dưới danh nghĩa thi đấu.
Kỳ Hạ chuyển vào lớp cô đúng hôm đầu tiên cô quay lại lớp sau “kỳ thi”. Cung Tiêu Vũ phải nhờ người quen hỏi thăm mới biết Kỳ Hạ chuyển tới trường Nhất trung vào năm ngoái, hơn nữa còn xảy ra rất nhiều sự tích “sáng rọi”.
Cô vừa hối hận vừa mừng rỡ, suýt chút nữa, suýt chút nữa là bỏ lỡ mất.
Không nghĩ được, chỉ đi thay ba một buổi tiệc lại có thể gặp được Kỳ Hạ.
Cái này gọi là gì?
Định mệnh.
Chúa đã cất công an bài cho bọn họ gặp lại nhau nhiều lần như vậy, nên cô không thể buông bỏ được.
“Này, cậu ấy có bạn gái chưa?”Cung Tiêu Vũ hỏi Vạn Trì.
Vạn Trì nghe xong lập tức hiểu ra, mẹ nó, cậu khác nào bóng đèn không.U oán trừng Kỳ Hạ, trong chốc lát lại vui vẻ nói:”Chưa có, mà tiếc quá cậu ấy có người mình thích rồi!”
Vậy sao.
Cung Tiêu Vũ gật đầu, đem chỗ rượu còn sót lại uống cạn sạch, sau đó xoay người rời đi.
Vài ngày sau, ngày mà các tân sinh viên đại học nộp hồ sơ ứng tuyển.
Hôm nay, Kỳ Hạ còn đặc biệt mời Chúc Nam Tinh tới nhà, nghiêm túc nấu hai món thiết đãi.
Tiếc là thời tiết hôm nay không tốt lắm, trời bắt đầu đổ mưa vào tiết học cuối cùng, càng về sau mưa càng nặng hạt, cho đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, mưa lớn tới mức ô cũng không ngăn nổi.
Chúc Nam Tinh sợ Kỳ Hạ lo lắng chờ đợi, không nói hai lời quyết định lao vào màn mưa, vừa mới nhấc chân lên đã bị ai đó túm lại.
“Định đi đâu?”
Là Lý Hạo.
Chúc Nam Tinh nhìn đến chiếc ô trong tay Lý Hạo hai mắt sáng lên,”Đi gặp Kỳ Hạ, có tiện đường cho tôi đi nhờ được không?”
“Được!” Lý Hạo mở ô, đi trước một bước xuống, lập tức nửa người đều ướt hết.
Cậu nheo mắt nhìn cơn mưa tầm tã, kéo áo khoác ra ngoài, gọi Chúc Nam Tinh”Lại đây!”
Chúc Nam Tinh nhảy xuống dưới ô,Lý Hạo lấy áo khoác ra kéo cô vào lòng. Ngoại trừ Kỳ Hạ, trước giờ Chúc Nam Tinh chưa từng thân mật với người khác giới nào như vậy, nhất thời có chút sững sờ.
Lý Hạo không nghĩ nhiều, đi về phía trước, Chúc Nam Tinh theo không kịp, cả người nhanh chóng bị làm cho ướt đẫm.
Cơn lạnh truyền đến, Chúc Nam Tinh đột nhiên trở lên tỉnh táo, cô ngước mắt nhìn Lý Hạo, ngay cả đôi mắt cũng ươn ướt.Lý Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, nhấp môi, tay nhịn không được ghim chặt:”Sao vậy?”
Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ,”Cậu không lạnh à, bỏ đi, đừng để bị cảm, tôi mặc quần áo dày lắm!”
Lý Hạo cũng không miễn cưỡng, nghĩ đến Chúc Nam Tinh có thể là không được tự nhiên, gật đầu, đem áo khoác buộc chặt lại, nhưng cánh tay vẫn khoác chặt trên vai Chúc Nam Tinh.
“Mưa lớn quá, như vậy sẽ đỡ hơn!”Lý Hạo giải thích.
Chúc Nam Tinh “ừm” không nói gì thêm.
Hai người chạy chậm,mưa lớn làm người ta không nhìn rõ đường.
Tới gần cổng tiểu khu, Chúc Nam Tinh cùng Lý Hạo nhanh chóng chạy xuống dưới mái hiên trú mưa.
Lý Hạo thu ô, phủi hết nước trên người xuống, Chúc Nam Tinh lúc này mới để ý tới cả người cậu đều ướt nhẹp.
Cô sửng sốt, liếc nhìn chính mình, ngoại trừ chiếc quần bị xe lớn đi qua hắt nước và phía sau có chút ẩm, còn lại toàn bộ đều khô ráo.
Nhớ tới tính cách ngày thường của Lý Hạo, Chúc Nam Tinh phỏng đoán, lúc nãy đi đường, Lý Hạo đem toàn bộ o che cho cô. Nghĩ tới đây, Chúc Nam Tinh không khỏi cảm thấy áy náy, hỏi Lý Hạo:”Cậu….có thể bị cảm đó!”
Lý Hạo thoải mái cười, “Không sao,” cậu lại nói, “Tôi đưa cậu ô, mau đi đi, tôi chạy nhanh vào tiệm trà sữa!”
Nghe thấy cậu phải đi làm thêm, Chúc Nam Tinh càng cảm thấy có lỗi hơn,”Nếu không, cậu đi với tôi, quần áo của Kỳ Hạ chắc cậu mặc vừa!”
“Không có việc gì, lát nữa đổi sang đồng phục, để một chút là khô à!” Lý Hạo từ chối.
Chúc Nam Tinh thở dài, nói “Vậy cũng được, cảm ơn cậu nhé!” xoay người định đi vào làn mưa, đột nhiên nhìn thấy hai người đứng đối diện.
Là Kỳ Hạ và Cung Tiêu Vũ.
Kỳ Hạ đang nhìn tới đây, cách đây rất xa,mưa lại lớn,Chúc Nam Tinh nhìn không được rõ lắm, nhưng cảm thấy hình như tâm trạng cậu không được tốt lắm.
Cung Tiêu Vũ thì ngược lại, cô vẫy tay chào Chúc Nam Tinh, nghiêng đầu không biết cùng Kỳ Hạ nói gì.
Sau mấy giây,Kỳ Hạ mở ô, đi tới phía này.
Cung Tiêu Vũ không đi theo, mà quay đầu bước sang hướng khác.
Chúc Nam Tinh cúi đầu nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
Cô rất rõ ràng sự khó chịu này xuất phát từ Cung Tiêu Vũ, nhưng không biết làm cách nào để ngăn cản sự xuất hiện của người đó.
Nghĩ đến đây, cô lại càng khó chịu hơn.
Mãi đến lúc Kỳ Hạ tới bên cạnh mình, rõ ràng cậu đứng dưới mái hiên, hơi lạnh của cơn mưa lớn không thể thổi tới. Nhưng không hiểu sao, trên người Kỳ Hạ vẫn toát ra một tia lạnh đến cóng người.
Cậu thu ô lại, trên cánh tay tất cả đều là nước, cúi đầu, ánh mắt ngừng ở trên gương mặt Chúc Nam Tinh.Sau vài giây im lặng, cậu mới nói, “Có lạnh không?”
Chúc Nam Tinh lắc đầu, quay đầu nói với Lý Hạo:”Cậu mau đi trước đi!”
Lý Hạo gật đầu,sau đó lại gật đầu với Kỳ Hạ, xoay người rời đi. Kỳ Hạ gọi cậu lại,đem ô trong tay Chúc Nam Tinh ấn vào tay Lý Hạo”Ô của mày!”
Lý Hạo cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy liền vội rời đi.
Dù gì Kỳ Hạ cũng có ô, ô của cậu cũng thành thừa.
Nhưng Kỳ Hạ lại thấy khó chịu, nghĩ tới cảnh Chú Nam Tinh thu mình trong vòng tay người khác, lồng ngực lại sôi trào.
Hơn nữa lại thêm Cung Tiêu Vũ mượn gió bẻ măng:”Anh chàng này thoạt nhìn đã thích bạn gái nhỏ của cậu rồi, ngốc bạch ngọt quả thật rất được yêu thích nha”.
Chết tiệt.
Kỳ Hạ cắn chặt răng,cởi áo khoác,quấn lấy Chúc Nam Tinh ôm vào lòng, động tác không hề nhẹ, tiến vào màn mưa.
Chúc Nam Tinh cảm nhận được,nhưng không hỏi, chỉ có chút sợ nắm chặt lấy ống tay áo cậu.
Thực ra, áo khoác cậu đã ướt phân nửa, điều này làm Chúc Nam Tinh không khỏi nghĩ đến quần áo của Cung Tiêu Vũ lúc nãy, hoàn toàn khô ráo.
Hai người bọn họ…có đi ra ngoài cùng nhau không?
Áo khoác này….có phải…vừa rồi cũng khoác lên người Cung Tiêu Vũ?
Chúc Nam Tinh lại nghĩ tới mục đích đến đây, bỗng nhiên phiếm mắt ướt đẫm, nước mắt lưng tròng.Hai người cứ duy trì sự im lặng này cho đến cuối hành lang,Kỳ Hạ cầm ô, quay đầu mới thấy Chúc Nam Tinh có điểm không thích hợp.
Chúc Nam Tinh đi một mạch lên cầu thang, không thèm chờ cậu.
Kỳ Hạ nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô.
“Từ từ!” Hơi nặng giọng.
Chúc Nam Tinh nhất thời không kịp tiếp nhận, trong lòng càng thêm khó chịu, nước mắt cứ “lộp độp” rơi xuống như hạt châu, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Kỳ Hạ sửng sốt, ném ô, bắt lấy Chúc Nam Tinh, quan tâm hỏi:”Sao vậy?”
Chúc Nam Tinh chỉ khóc,sau đó lung tung lắc đầu, không nói lên lời.
Kỳ Hạ trong lòng càng hoảng, vội giúp Chúc Nam Tinh lau nước mắt,càng lúc càng bất lực, cuối cùng ôm đầu cô cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt.
Môi mềm mát lạnh, mang theo hơi thở thanh xuân.
Hành lang vắng lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài.
Kỳ Hạ nhất thời động tình, dục vọng rơi vào nơi đáy mắt, nhuộm đôi con ngươi càng thêm sâu hút.
Người trong lòng cậu thấp giọng nức nở, thân hình nhỏ nhắn, làn da mềm mại đến khó tin.
Buông bỏ cô ấy vào lúc này, khác nào thằng ngu.
Kỳ Hạ nghĩ, không chút do dự đè cổ Chúc Nam Tinh, rũ mắt đi tìm đôi môi thơm mềm.
Cậu hơi cong eo,hô hấp dồn dập, con ngươi thâm thúy, yết hầu liên tục lăn lộn.
Sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi nhỏ xinh của Chúc Nam Tinh, cô bất giác ngẩng đầu.
Một nụ hôn mát lạnh rơi xuống cần cổ trắng nõn, mềm mại của cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được rõ mạch đập của nó.
Trong hoàn cảnh quá đỗi thích hợp như này, vậy mà Chúc Nam Tinh có thể lẩn đi được làm Kỳ Hạ có chút bực bội.
Hơn nữa còn thêm Lý Hạo cùng Cung Tiêu Vũ, bực lại càng thêm bực.
Có điều, cô gái nhỏ trong lòng vẫn không ngừng thút thít, nước mắt liên tục chảy xuống,dù có bực bội đến mấy, Kỳ Hạ cũng không lỡ cứng rắn được.
Cậu cắn răng nhẫn nhịn, sau đó rời khỏi hõm vai cô, hạ mắt ngang tầm nhìn của Chúc Nam Tinh.
“Làm sao vậy?” Kỳ Hạ ôm mặt cô, ngón tay lau đi nước mắt lăn trên khóe mi cô,”Tại sao khóc?”
Mặc dù Chúc Nam Tinh chỉ muốn âm thầm nín nhịn, nhưng vô lực không cản nổi cảm xúc, cô khịt mũi, cẩn thận ôm eo cậu, muốn chui vào lồng ngực ấm nồng ấy.
Chỉ là Kỳ Hạ không muốn, ngay từ lúc chuyên lớp, cậu đã sớm ý thức được tính cách của cô gái nhỏ, chuyện xảy ra không thể mãi trốn tránh thế được.
Vốn dĩ ban đầu, cô không hề nhút nhát như vậy, không hiểu tại sao, gần đây càng ngày càng rõ.
Hiếm khi Chúc Nam Tinh chủ động, vậy mà lại bị từ chối, trong lòng càng thêm uất ức.
Cô buông tay, vô tình đáp xuống cổ tay Kỳ Hạ, muốn gỡ ra.
Kỳ Hạ không buông,vẫn hỏi tiếp:”Làm sao vậy?”
Hai mắt mơ hồ đẫm lệ, Chúc Nam Tinh bông nhớ lại hình ảnh Lý Hạo ôm lấy mình.
Cô buộc mình phải tự lý giải, có lẽ chỉ bởi vì mưa, hoàn cảnh đặc biệt, đương nhiên con trai giúp đỡ con gái là chuyện thường tình.
Sau khi cố gắng thuyết phục bản thân, cô nghẹn ngào nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới việc sắp thi đại học, có chút không thoải mái.”
Lông mày Kỳ Hạ vẫn như cũ nhăn lại, cậu không chắc cô có nói thật không, nhưng ngẫm lại Chúc Nam Tinh không có khả năng nói dối, thở dài, ôm cô vào lồng ngực.
Trong lòng hai người cùng lúc thở dài.
May mắn khi mọi chuyện qua đi, họ vẫn có thể ôm lấy nhau như vậy.
Khúc nhạc dạo rất nhanh qua đi, đôi trẻ mới làm lành vui vẻ nắm tay nhau lên lầu.
Đồ ăn Kỳ Hạ nấu đã hơi nguội, nhanh chóng nhắc Chúc Nam Tinh đi tắm còn mình đi hâm đồ ăn. Chúc Nam Tinh không mang theo quần áo, Kỳ Hạ lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi đen, cùng chiếc quần lửng đen đưa cô.
Chờ Chúc Nam Tinh tắm xong, Kỳ Hạ đã phải cân nhắc xem có nên hâm thức ăn đến lần thứ ba không
Nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu lại thì thấy cô gái nhỏ đang mặc quần áo của mình, trông có chút giống đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn.
Ngay cả khi đã cài hết toàn bộ cúc sơ mi, cần cổ trắng nõn vẫn hiện ra lóa mắt, thấp thoáng đường cong của xương quai xanh.Tay áo Được xắn lên nhiều vòng, để lộ cánh tay ngọc ngà mềm mại.Áo sơ mi nhét vào trong quần, dù là quần lửng nhưng khi cô mặc lên trông hơi dài.
Mắt cá chân tinh tế, bàn chân mềm mại, xỏ dép của cậu, còn thừa nửa đoạn.
Cô đứng ở góc cửa, mái tóc ướt sũng, bộ dáng ngốc bẹp nhìn Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ mỉm cười, giơ tay ra hiệu cô tới đây.
Chúc Nam Tinh ngoan ngoãn chạy đến.
Vừa tới bàn ăn, cậu vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, bộ đồ rộng thùng thình mặc trên người cô như quả bóng xì hơi.
“Sao có thể gầy như vậy?” Kỳ Hạ cúi đầu nhìn cô.
Chúc Nam Tinh mếu máo:”Tôi còn lùn nữa!”
Kỳ Hạ haha cười, Chúc Nam Tinh cũng cười theo
Tận đến lúc này, khoảng cách vô hình dường như đã biến mất.
Ăn cơm xong, Kỳ Hạ bảo Chúc Nam Tinh ngồi trên ghế, cậu đứng phía sau sấy tóc giúp cô.
Những sợi tóc mềm mại của cô gái lướt qua kẽ tay cậu, quá khứ bồi hồi quay về.
Lại nhớ, mái tóc của Chúc Nam Tinh chính là minh chứng cho đoạn thời gian họ gặp nhau.
Vì phải sấy mái tóc dài của cô nên thời gian của bọn họ còn lại không nhiều, Chúc Nam Tinh cũng không biết nhiều chỉ có thể giúp Kỳ Hạ xem các tỉnh thành phố,chọn ban ngành. 1h10, Kỳ Hạ đưa Chúc Nam Tinh đến trường.
Chờ đến khi Chúc Nam Tinh vào lớp, Kỳ Hạ ngoảnh lại nhìn ngôi trường gắn bó với mình hơn một năm, trong lòng có chút nhức nhối.
Ngay lúc này chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc An Thần kia một bài học.
Nếu không có hắn, cậu sẽ không phải chuyển lớp, đừng nói sẽ không phải rời xa Hoa Thành sớm như vậy, đến một nơi xa hơn.
Kỳ thật, cậu cảm giác được nỗi bất an của Chúc Nam Tinh.
Chỉ tiếc là, sự việc này không thể giải quyết ổn thỏa trong một hai ngày.
Sau khi nhìn thoáng qua,Kỳ Hạ thở dài một hơi, xoay người về nhà.
Lần nữa quay lại sảnh tiểu khu, Kỳ Hạ gặp Cung Tiêu Vũ.
Cô ngồi xổm trước cửa nhà Kỳ Hạ hút thuốc, vừa nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu,khói từ trong miệng không ngừng phun ra, từng đợt từng đợt khói như dải ruy băng trắng lướt qua khóe mắt.
“Đó không phải bạn gái cậu, đúng chứ?” Cung Tiêu Vũ nở một nụ cười quyến rũ.
Kỳ Hạ không muốn lo chuyện bao đồng, vội vàng lướt qua, mở cửa.
Cung Tiêu Vũ nghiêng đầu ném điếu thuốc,đứng dậy, không chút nghĩ ngợi ôm lấy Kỳ Hạ.
Cô đứng ở bậc thang, dễ dàng vươn tay vòng qua cổ Kỳ Hạ
“Tôi có thể tặng cậu một nụ hôn” Khóe môi Cung Tiêu Vũ tràn ngập ý cười.
Ánh mắt Kỳ Hạ lạnh lùng,đang định đem Cung Tiêu Vũ đẩy ra, bỗng nghe thấy tiếng động phát ra ở bên cạnh, cậu nghiêng đầu nhìn, không có gì, chỉ có một cái lon bị đá qua.
Cậu nheo mắt, không quan tâm.
Mà ở bức tường bên kia, Chúc Nam Tinh bịt chặt miệng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Cô dựa vào tường, mặc cho nước làm ướt lưng áo.
Những hình ảnh kia như một thước phim lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô nhắm chặt mắt, quá hối hận.
Tại sao muốn quay lại, quên mang theo hộp bút thì mua cái mới.
Chỉ là…..cô có chút không lỡ phải chia xa Kỳ Hạ, trở về nhìn cậu một chút thôi cũng được.
Tầm mắt mờ dần,Chúc Nam Tinh lấy mu bàn tay quẹt nước mắt, lẳng lặng quay đi. Cứ như vậy, cúi gằm mặt đi đến cổng trường,liền bị Lý Hạo ngăn lại.
Lý Hạo không quá chắc chắn, nhìn quần áo kia không giống lắm nhưng bộ dáng kia thì giống hệt. Đành đánh bạo chạy tới xem một cái, vừa nhìn thấy, cậu hơi kinh ngạc:”Sao vậy?”
Chúc Nam Tinh sững sờ nhìn lên,nước mắt trên mặt còn chưa khô, hai mắt đỏ giống hệt thỏ nhỏ.
“Cậu….khóc sao?” Lý Hạo ăn nói vụng về, đây cũng là lần đầu thấy Chúc Nam Tinh khóc thành như này, nhất thời không biết làm gì.
“Không có gì!” Chúc Nam Tinh không có tâm trạng, dụi mắt:”Tôi muốn mua bút chì!”
Lý Hạo nhíu mày,nắm lấy cổ tay cô,”Đừng dụi nữa, sẽ càng đỏ hơn”
“Ừm!” Chúc Nam Tinh gạt tay Lý Hạo ra, xoay người đi về phía siêu thị.
Lý Hạo nghĩ ngợi, vẫn nên chờ ở bên ngoài thì hơn.
Bên kia, Kỳ Hạ nghe thấy tiếng động chỉ vội liếc qua, sau đó lập tức đẩy Cung Tiêu Vũ ra, Cung Tiêu Vũ mất cảnh giác bị đẩy vào tường, khẽ kêu lên một tiếng, nghiêng đầu:”Sao vậy, nhóc đó không cho cậu hôn nhưng tôi có thể đó”
Kỳ Hạ cười lạnh một tiếng, mở cửa, ôm vai dưa lên cửa,khẽ nhướng mi, ánh mắt khinh thường, “Chị nghĩ mình là ai?”
“Chả là ai cả, chắc là___” Cung Tiêu Vũ nhún vai, ngả người về phía trước “người ngủ với cậu trong tương lai”.
Dứt lời, Kỳ Hạ lại cười lạnh một tiếng, quay người không để lại bất kỳ dấu vết nào, vào nhà, đóng sập cửa.
Ngoài cửa, Cung Tiêu Vũ cười, trong miệng ngâm nga hát,bước lên lầu.
Lớp học.
Mãi đến khi kết thúc tiết một, Chúc Nam Tinh vẫn không ngừng khóc, Chu Thư Đồng lo lắng, một chữ cũng không vào đầu.
Lý Hạo, người ngồi trước Chúc Nam Tinh cũng liên tục quay người lại nhìn, ròi cả thầy chủ nhiệm cũng liếc qua chỗ đấy vài lần nhưng không tiện nhắc tên.
Ngược lại, tuy vở ghi Chúc Nam Tinh bị ướt mất một nửa nhưng vẫn cắm cúi viết rất nghiêm túc.
Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, Chu Thư Đồng lập tức quăng bút, nghiêng đầu nhìn cô.
Chúc Nam Tinh lấy khăn giấy trong cặp ra lau mũi, cô buông bút, gấp vở lại, muốn gục xuống bàn.
Nhìn là biết muốn khóc một trận rồi.
Nhưn lại bị Chu Thư Đồng ngăn.
Cô ấy đặt tay lên cằm Chúc Nam Tinh, làm cô không thể nằm xuống được, vì vậy cô lập tức đem đôi mắt đỏ hoe trừng Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng thở dài:”Em bé đáng thương”
Chúc Nam Tinh không kìm được, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Chu Thư Đồng “oái” một tiếng, nhanh chóng lấy khăn tay lau nước mắt cho Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh bắt lấy cánh tay Chu Thư Đồng, một tay giữ khăn tay, bất lực che mặt.
Chu Thư Đồng nhìn cảm xúc của cô phập phồng lên xuống, chỉ có thể kéo cô ra sân thể dục tâm sự. Du sao, tiết sau là giờ tự học, vào muộn cũng không sợ.
Sau cơn mưa lớn, sân thể dục cỏ mọc lên xanh mướt.
Bước trên con đường nhựa, cảm giác giống như lướt trên mặt nước.
“Sao vậy?” Chu Thư Đồng đợi tâm trạng của Chúc Nam Tinh ổn mới dám hỏi.
Giọng Chúc Nam Tinh khàn khàn:”Tớ thấy không thoải mái!”
“Vì Kỳ Hạ?”
Chúc Nam Tinh gật đầu, cô khịt mũi, phóng tầm mắt về nơi xa, thật lâu sau, dùng giọng điệu xa lạ nói với Chu Thư Đồng:”Đồng Đồng, có lẽ tớ và Kỳ Hạ sắp phải xa nhau”
Chu Thư Đồng còn chưa nói, Chúc Nam Tinh đã vội vàng phủ nhận:”Không phải, bọn tớ còn chưa ở bên nhau”
Cô đang cố tỏ ra là mình ổn,điều này càng làm Chu Thư Đồng thêm khó chịu.
“Vì?”
Chu Thư Đồng biết buổi trưa Chúc Nam Tinh có sang nhà Kỳ Hạ, bộ đồ này chắc chắn của Kỳ Hạ, nếu không phải Chúc Nam Tinh vừa đến lớp đã òa khóc, cô thiếu chút nữa còn tưởng bọn họ vì chúc mừng cậu ấy đỗ đại học mà làm bậy.
“Hai ngươi không phải rất tốt sao?”
“Không tốt” Chúc Nam Tinh lắc đầu, sau đó cúi đầu,”Thật sự không ổn một chút nào. Cậu ấy ưu tú như vậy, tớ cảm thấy bản thân không theo kịp!”
Dù là thành tích hay khí chất thu hút người khác.
Ở ao nhỏ đã thế rồi, liệu sau này ra tới biển lớn, sẽ càng có nhiều người thích cậu ấy hơn.
Vốn dĩ sau khi gặp Cung Tiêu Vũ, cô đã cảm thấy khác biệt quá lớn.
Cô vẫn luôn ích kỷ, không muốn cùng cậu yêu đương càng không muốn làm trễ nải cậu.
Nhưng lại muốn được trở lên ưu tú giống cậu, có thể đường hoàng sánh vai cùng cậu.
Chỉ có điều, những cô gái khác không muốn như vậy, không màng mọi thứ theo đuổi cậu tới cùng, cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
Khoảng cách của họ cứ dần thay đổi, đã từng cùng lớp, rồi chuyển sang khác khối, cuối cùng biến thành mỗi người một nơi.
Hàng nghìn km, làm sao cô có thể rút ngắn lại được?