Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khoảng hơn 8 giờ sáng, Kha chạy xe đạp đến đón tôi. Dọc đường đi hắn không nói với tôi lời nào. Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng hắn rất nặng nề nhưng không hiểu nguyên nhân do đâu. Mấy lần tôi hỏi hắn đều ngập ngừng trả lời cho qua chuyện, không hề chú tâm, sau đó tôi cũng im lặng.
Xe chợt dừng lại trước một tiệm hoa, Kha gạt chống, nhẹ giọng bảo tôi ngồi chờ một chút. Hắn vào trong, sau mười phút thì trở ra, cầm theo một bó hoa hồng trắng, sắc mặt âm trầm. Tôi hơi lo lắng, hai tay vòng qua ôm chặt hông người kia.
-Cậu sao vậy?-tôi khẽ hỏi.
Hắn có vẻ hơi phân tâm, không nghe được câu hỏi của tôi. Tôi không để ý, tiếp tục dựa vào lưng hắn, hai mắt từ từ nhắm lại, mặc cho gió luồn qua từng sợi tóc mình. Chỉ một lát sau chúng tôi đã tới nơi. Nhìn bảng tên nghĩa trang, tôi lờ mờ hiểu ra mục đích của hắn.
-Hà Vũ, cậu mau theo tôi.-sau khi để xe đạp vào bãi giữ xe, hắn quay lại nắm tay tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi gật đầu, nhanh chóng bước theo. Có vẻ hắn cũng không nhớ rõ vị trí cho lắm, cho nên cứ loanh quanh mãi. Tôi cũng không vội, để hắn từ từ tìm. Mãi một hồi, tôi mới nghe thấy hắn nói:
-Thấy rồi. Vũ, cậu qua đây.
Hắn kéo tôi lại gần. Cùng lúc đó, có một người đàn ông cũng tiến ra ngoài, suýt tông vào chúng tôi. Kha vội vàng ôm tôi vào lòng, ánh mắt bất mãn dõi theo người kia, "hừ" một tiếng sau đó mới dẫn tôi đi tiếp. Đến gần hơn, tôi mới quan sát kĩ ngôi mộ. Ngôi mộ được ốp đá hoa cương màu trắng, có lẽ được quét dọn thường xuyên nên nhìn còn rất mới, xung quanh đặt mấy chậu sống đời. Xem ra tôi đã đoán đúng, đây đích thực là mẹ của Kha. Tôi thấy được tấm hình của một người phụ nữ, khoảng chừng 30 tuổi, xinh đẹp, cao quý.
Trên mộ còn đặt một bó hoa hồng trắng, nhang vẫn chưa cháy hết, có lẽ có người còn tới sớm hơn.
-Mẹ, lâu rồi con không đến thăm mẹ. Hôm nay con đặc biệt dẫn bạn gái đến đây.
Tôi nghe thấy, hơi ngại ngùng quay mặt đi. Hắn lại luyên thuyên thêm một hồi, sau đó bỗng dưng huých vai tôi:
-Cậu có gì để nói với mẹ tôi không?
Tôi nhăn mặt, lần đầu gặp có gì để nói chứ? Khẽ ho một tiếng, cất giọng:
-Bác gái, bác thật xinh đẹp.
-Hà Vũ, nghiêm túc đi.
-Tôi vốn rất nghiêm túc.-tôi bĩu môi phản bác.
-Vậy còn muốn nói gì nữa?
-Hết rồi.
Dưới ánh mắt tràn đầy lực sát thương của hắn, tôi bất mãn nói:
-Bác à, nếu bác còn lo lắng cho con trai bác, thì bác cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Kha. Con đủ sức để chịu đựng cậu ta mà, bác đừng sợ con bỏ chạy giữa chừng. Tuy con người cậu ta đáng ghét, khó ưa, xí trai, ngốc nghếch, ưm...ưm...buông...
Hắn trực tiếp bịt kín miệng tôi ném sang một bên.
-Tôi không đưa cậu đến đây để nói xấu tôi đâu.
-Thế cậu muốn tôi nói gì bây giờ?
-Sao cậu không nói cậu cám ơn mẹ tôi đã sinh ra người con trai tuyệt vời như vậy, nói cậu sẽ quan tâm chăm sóc, đối xử dịu dàng với tôi...
-Cậu im miệng cho tôi.-tôi nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
...
-Mẹ, vậy là con đã làm đúng lời hứa, dẫn con dâu tương lai đến gặp mẹ rồi đấy.-hắn vừa nói xong liền bị tôi đá một phát. Bác à, không phải con con cố tình đánh con trai bác trước mặt bác đâu.
-Mẹ, con phải đi rồi. Tạm biệt. Con sẽ đến thăm mẹ sau.
-Bác gái, tạm biệt.
Chúng tôi chưa kịp rời khỏi thì nhìn thấy bóng hai người đang đi tới.
-Kha, con cũng đến thăm mẹ hả?
Ba của Kha đi cùng với một người phụ nữ, cử chỉ khá thân mật. Tôi đoán có lẽ đây chính là mẹ kế của Kha. Hắn không trả lời, bàn tay đang nắm lấy tay tôi lặng lẽ siết chặt. Ba của hắn đem hoa cắm vào bình đặt trước mộ, lấy mấy chai nước lớn chậm rãi rửa mộ, lớp đá hoa cương vốn bám chút bụi bẩn cũng được tẩy sạch sẽ. Hắn sững người một lúc, liền chạy lại đó, có chút thô bạo giật tấm khăn ở trong tay người phụ nữ, chẳng nói chẳng rằng tự tay lau hình của mẹ. Nhất thời dì của hắn có chút lúng túng, đứng trơ mắt ở một bên nhìn, sau đó quay sang tôi:
-Chào con. Bác là dì của Kha. Còn con tên gì?
Tôi thầm quan sát, trên môi nở nụ cười thân thiện:
-Chào bác. Con là Hà Vũ, bạn gái của tên kia.
-Bác tên Lan.
-Bác Lan, rất vui được gặp bác.
-Lát nữa hai đứa ghé ăn trưa luôn đi.-ba của hắn chợt mở miệng.
-Không cần đâu. Con bận rồi.-hắn ra vẻ lơ đãng trả lời.
-Con thì bận cái gì? Đang hè, con cũng đâu có học thêm học bớt gì mà nói bận.
-Đơn giản là con không rảnh thôi.-hắn nhún vai tùy ý trả lời.
-Con...
Trước khi bác ấy chợt nổi giận, tôi kịp thời chen vào giữa:
-Bác yên tâm đi. Tụi con sẽ đến.
Hắn quay qua lườm tôi muốn cháy cả mặt, tôi cố tình lờ đi, lôi kéo tay hắn ngọt ngào nói chuyện với hai người lớn đang đứng ở một bên. Một lát sau, chúng tôi cùng nhau đi về. Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt khó coi đó suốt dọc đường, lâu lâu lại bất mãn vò đầu hoặc nhéo mặt tôi.
-Tại sao lại kéo tôi đi?-người nào đó ai oán liếc tôi một cái.
-Hai cha con cậu đã lâu không gặp rồi, ăn chung bữa cơm cũng không được sao? Chẳng lẽ cậu tính cả đời không về nhà?
-Không về thì có sao chứ? Tôi vẫn sống được đấy thôi.-hắn hậm hực đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, cơn giận phừng phừng.
-Cậu thật ... Bây giờ căn nhà cậu đang sống, tiền học, tiền ăn hằng ngày, tiền sinh hoạt của cậu đều của ba cậu. Không có bác ấy cậu có sống được hay không?
Hắn há hốc miệng, muốn nói gì đó lại thôi, buông tay tôi ra một mình đi về phía trước. Sự tức giận lúc nãy cũng đã biến mất, tôi vội đuổi theo.
Không phải hắn tự ái rồi đấy chứ?