Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mới sáng sớm vào lớp chưa kịp vào chỗ thì đã nghe một tiếng gọi:
-Hà Vũ, lâu rồi không gặp.
Tôi run rẩy khoé miệng, cật lực đè nén chính mình, cất giọng lành lạnh:
-Nếu tui nhớ không lầm thì mình vừa mới gặp hôm qua.
Sang "hắc hắc" cười, đem móng vuốt đặt trên vai tôi, lảm nhảm nói gì đó.
Tiếp đến có một người sắc mặt đen thui lại gần, nhấc chân đạp Sang qua một bên, kéo tôi ngồi vào bàn.
-Mới sáng sớm cậu lại bực gì thế?-tôi nhìn bộ dáng tức giận của người bên cạnh, dè dặt hỏi.
-Không có gì.-Kha thản nhiên trả lời.
-Haizz... Tên đó đang oán trách bà vô tình đấy. Ai bảo ngày hôm qua bỏ rơi người ta làm chi?
Tôi đỡ trán, có chút khó hiểu. Tối hôm qua Diễm hẹn với tôi đi xem buổi hoà nhạc nên không đi chơi với Kha được, nhưng lúc đó hắn cũng đâu có ý kiến gì. Sao bây giờ có thể vì chuyện này giận tôi được chứ? Chắc chắn phải có lý do khác.
-Cậu bị sao vậy hả?
-Vũ, tôi hỏi cậu: tại sao tối hôm qua về lại không gọi điện cho tôi? Có biết tôi đã chờ bao lâu không?
Di động cậu lại không mở, điện thoại bàn cũng không thèm nghe. Có biết tôi lo thế nào không?
-Tại tôi về trễ quá nên ngủ luôn bên nhà của Diễm, nghĩ cậu đã ngủ rồi.-tôi nhỏ giọng ngập ngừng nói, nhìn thấy lửa giận trên đầu người nào đó càng dâng cao, cuối cùng im luôn.
-Lớp trưởng, cô Hồng tìm cậu đó.-một đứa lớp tôi từ ngoài chạy vào nói.
-A, tôi đi liền đây.-như được giải thoát, ba chân bốn cẳng định lủi mất.
-Hà Vũ, cậu đứng lại. Tôi còn chưa có xử lý cậu đâu.
-Cậu muốn gì? Tôi còn phải đi nữa.-tôi khóc không ra nước mắt nhìn người đứng chặn trước mặt mình.
-Hôn tôi một cái tôi sẽ tha cho cậu.
-Tên biến thái này, mình đang ở trong lớp đó nha, không thể làm chuyện như vậy được.
Hắn tuỳ ý nhún vai, bày ra bộ dáng không sợ chết tiến tới hôn tôi, thản nhiên nói:
-Cứ để tụi nó nhìn đi. Dù sao cũng đâu phải mới thấy lần đầu.
Lời này thành công làm cho mặt tôi đỏ lên. Những ánh mắt sáng rực càng đổ dồn về đây.
...........................
-Kha, nghe nói ở rạp có phim mới ra hay lắm.-tôi nói với hắn.
-Phim gì?-hắn lạnh nhạt hỏi.
-Để tôi nhớ xem. Hình như, phải rồi, phim "Đoạt hồn".
-Sao nghe giống phim ma vậy?
-Nó vốn là phim ma mà.
Hắn không trả lời, khuôn mặt thoáng cứng ngắc, tôi cũng chẳng sốt ruột. Tôi vốn biết hắn sợ ma, nên không muốn ép buộc. Vì vậy tôi quay sang Trí đang ngồi bàn trên làm bài:
-Ê Trí, tối nay đi xem phim không? Nghe nói ở ngoài rạp có...
Có điều lúc tôi chưa kịp nói xong thì đã gặp một lực cản lại, Kha mang dáng vẻ hung thần ác sát kéo tôi ra đằng sau, còn mình thì đứng chắn trước mặt.
-Tôi đã nói không đi sao?
-Vậy cậu đồng ý?-tôi hơi nhướng mày khiêu khích, vui vẻ hỏi.
-Đi thì đi. Sợ gì chứ?
Hay! Cậu cứng miệng lắm đó. Để xem lúc đó sao đã.
...............................
Tôi liếc cái "của nợ" nãy giờ vẫn chiếm cứ một góc sofa của mình, bực bội giơ chân đạp một cái. Kha ai oán nhìn tôi, nhích lại gần một chút lại một chút cho đến khi cả hai người dính sát vào nhau. Tôi nóng không chịu nổi, đẩy hắn sang một bên, bất mãn than thở:
-Chừng nào cậu mới chịu về hả? Sắp 9 giờ rồi. Mau về sớm đi không thì trời tối đi đường lại nguy hiểm.
-Tôi cũng không phải con gái. Cậu sợ cái gì chứ?-hắn thản nhiên trả lời, hoàn toàn không có ý định đứng lên.
-Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi.-tôi bất đắc dĩ dỗ dành.
-Đã vậy thì tối nay tôi sẽ ở lại luôn. Cậu không cần phải lo gì cả. Sáng mai về sớm một chút là được chứ gì?
Kha nói xong thì thật sự năm dài ra ghế, tay cầm điều khiển ti vi liên tục chuyển kênh. Tôi ôm đầu, cuối cùng cũng vạch trần sự thật:
-Thật ra cậu sợ ma không dám về chứ gì? Sợ phải ở một mình?
-Không có. Tôi đang lo cậu sẽ sợ đến không ngủ được.
-Vậy tôi phải cám ơn cậu sao?-tôi cắn răng thốt ra từng chỗ.
-Không cần khách sáo. Chuyện tôi nên làm thôi.
Đáp lại hắn một cái gối phi thẳng vào mặt.
**************************
Buổi sáng tôi qua nhà rước Vũ đi học. Người kia vừa từ bên trong bước ra, tôi liền thấy muốn chóng cả mặt.
-Vũ, trời lạnh lắm hay sao trùm kĩ như vậy?
-Ờ, trời lạnh lắm đó. Cậu cũng nên mặc áo khoác đi.
Tôi cảm thấy gân xanh trên trán mình giật liên hồi, lạnh lùng nói:
-Vũ, cởi áo khoác với nón ra, cả khẩu trang nữa. Nóng quá đi mất.
Tôi nói xong, trực tiếp lôi cô bạn gái của mình qua, tháo nón của cô ấy xuống, lộ ra một mái tóc ngắn ngủn.
-Oe, xấu lắm. Không được nhìn.-người nào đó ôm mặt quay sang hướng khác.
-Mới cắt tóc?-tôi bình tĩnh hỏi, ngón tay dịu dàng lướt qua những sợi tóc lành lạnh kia. Cũng không ngắn lắm.
-Tôi vốn chỉ muốn ngắn một chút. Nhưng cái chị trong tiệm đó vừa cắt vừa nghe điện thoại, kết quả lỡ tay... Kha, cậu sẽ không ghét tôi đấy chứ?
-Hửm? Tại sao lại ghét cậu chứ?-tôi nhíu mày, khó hiểu hỏi.
-Cậu từng nói thích con gái để tóc dài nha.
-Đó là lúc trước. Nếu tôi cứ khăng khăng tìm một người giống như mẫu hình lý tưởng của mình, tôi căn bản sẽ chẳng có chọn cậu.
-Hứ. Nếu tôi xem trọng nhan sắc thì đã không thích cậu.
Tôi rất độ lượng không phản bác, đứng xem xét một chút. Sau đó mới gật gù đưa ra nhận xét:
-Nhìn rất đẹp. Làm tôi nhớ đến lần đầu tiên tụi mình gặp nhau.
Cô nhóc kia sán lại gần, hiển nhiên rất có hứng thú với chủ đề này, hai mắt tràn đầy mong đợi nhìn tôi:
-Kha, lúc gặp tôi cậu có ấn tượng gì?
-Chả có ấn tượng gì, chỉ biết cậu là lớp trưởng của tôi, còn rất nhiều chuyện nữa.
-Cậu im ngay đi.-người nào đó lạnh lùng nói.
..........................
-Lớp trưởng. Sao tóc ngắn ngủn thế kia? Cắt tóc xả xui hả?
-Hay có chuyện gì buồn? Hai người chia tay rồi?
Chia tay cái đầu bọn mi ấy! Chị đây đang rất hạnh phúc. Tôi bực bội, chưa kịp phản bác gì thì thấy cả người mình đã bị kéo sang một bên. Kiến Kha vẻ mặt lạnh lùng ôm tôi vào trong ngực, nhìn mấy con người đang đứng ngơ ngác nói:
-Nhìn cái gì?
-Không có gì.-xung quanh đồng thanh trả lời, sau đó tản đi, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng bắn về phía bên này.
-Buông ra được rồi đấy.-tôi đẩy đẩy hắn, nói nhỏ.
Tôi ngồi xuống ghế, trong đầu lại suy nghĩ vẩn vơ gì đó.
***************************