Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 28 - Không giả vờ nữa?
Tiêu Linh thì hơi chậm nhiệt, không hề nhận ra tâm ý của Lâm Thiếu Kiệt, cô chỉ cho rằng mấy người bạn của hắn muốn trêu hắn mà thôi. Thấy hắn đỡ rượu cho cô, cô thuận miệng nói một câu cảm ơn, nào ngờ mọi người lấy đủ loại lý do tiếp tục mời rượu.
“Anh Lâm hôm nay mời khách, uống với em một ly nào!”
“Sau này ở công ty mong anh chiếu cố em nhiều hơn!”
“Thiếu Kiệt, cậu uống với tôi nữa!” Ngay cả người cũ cũng không tha cho hắn.
Tiêu Linh vốn rất ít uống mấy loại đồ uống có cồn, hiện tại còn mang thai, cho nên tuy rằng trong lòng có ý giúp đỡ nhưng cô chỉ có thể ngồi nhìn Lâm Thiếu Kiệt uống hết ly này tới ly khác. Khuôn mặt hắn ngày càng đỏ, mùi cồn nồng nặc xộc vào trong mũi cô.
Cô đưa tay cản lại, cười nói:
“Mọi người chú ý uống vừa đủ thôi, lát nữa còn phải lái xe mà, phải không?”
Cô vừa nói vậy, rất nhiều người mới ý thức được vấn đề, vội vàng cười hề hề ngồi xuống. Đi qua một vòng rượu, bấy giờ Lâm Thiếu Kiệt đã sắp không chịu được nữa, cứ ngốc nghếch cười với Tiêu Linh.
“Anh đâu cần uống nhiều vậy?” Tiêu Linh dở khóc dở cười.
“Tôi… ực…” Lâm Thiếu Kiệt nuốt nước bọt. “Tôi sợ cô… bị họ… chuốc say…”
“Bây giờ anh mới là người say đấy!”
Tiêu Linh nhờ phục vụ mang nước chanh lên, tốt bụng đưa qua cho hắn:
“Uống cái này đi, lát nữa anh về nhà bằng cách nào?”
Lâm Thiếu Kiệt hé miệng ngậm lấy ống hút, hút được một nửa mới ngơ ngác nói:
“Chắc là... gọi xe?”
Hắn nói xong lại hút nước chanh, làm cả bàn phì cười vì bộ dạng say xỉn đáng yêu này.
“Ngày thường anh ấy nghiêm khắc lắm đó, em phải quay lại clip để hôm sau cho anh ấy xem mới được!” Một người không sợ chết cầm điện thoại lên.
Thấy vậy, có người cười cậu ta:
“Này này, cậu muốn bị trưởng ban chú ý hay sao? Không muốn làm ở công ty MR nữa?”
“Á? Em quên mất, không được, xóa đi ngay mới được!”
Bọn họ ở nơi này vô cùng ồn ào náo nhiệt, quản gia đứng trong góc phòng thì nhíu mày liên tục. Ông không thể không nhịn xuống, bởi vì Hoắc thiếu gia đã dặn dò ông theo chú ý Tiêu Linh.
Gần tàn tiệc, Tiêu Linh không thể không đưa tay đỡ đầu Lâm Thiếu Kiệt. Hắn uống nhiều đến mức nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt đẹp trai chỉ còn lại một màu đỏ ửng giống quả cà chua chín, trông rất tức cười.
Cô gái tóc ngắn nào đó ngồi gần Lâm Thiếu Kiệt lên tiếng hỏi:
“Chị Tiêu nè, vậy rốt cuộc chị với anh Lâm là quan hệ gì?”
Đến cuối cùng vẫn muốn hỏi thứ này? Tiêu Linh bất lực nói:
“Chỉ là quen biết thôi, chị cũng vừa mới đến công ty không lâu mà.”
“Vậy chị có bạn trai chưa?”
“À?” Tiêu Linh không biết nên đáp câu này thế nào, bởi vì cô chưa có bạn trai, nhưng cô và Hoắc Tư Thần…
Nói thế nào cũng không đúng, cô chỉ có thể ậm ờ cho qua:
“Không nói vấn đề này nữa, mọi người xem tan tiệc rồi, có ai đến đỡ Thiếu Kiệt không?”
“Gọi tên Thiếu Kiệt nữa kìa, thân mật quá đi! Tụi em đi tăng hai đây, chị cứ xem mà xử lý nha!”
Mọi người đều hiểu lầm, muốn đứng lên rời đi để Tiêu Linh và Lâm Thiếu Kiệt ở cùng nhau. Bấy giờ, Lâm Thiếu Kiệt nâng mí mắt, gắng gượng đứng dậy rồi nói:
“Tiểu Hoa, chờ… chờ chút. Tôi… cũng đi!”
“Đi cái gì nữa? Anh đã say đến mức không phân biệt được người khác rồi. Tôi là Tiểu Tứ, không phải Tiểu Hoa cấp dưới của anh!” Người bị gọi nhầm tên chống nạnh nói.
Lâm Thiếu Kiệt hoa mắt, nhìn sang người bên cạnh, sau đó nói:
“Tôi vẫn tỉnh táo… Đây là, là… Tiêu Linh…”
“Đúng là khi say chỉ nhớ đến người yêu của mình, ha ha!” Tiểu Tứ cười trêu.
Cậu ta đang cười to thì phát hiện mọi người đều im thin thít, mắt trợn trừng nhìn ra sau lưng mình. Tiểu Tứ hỏi:
“Mọi người nhìn cái gì đấy?”
Vừa quay đầu, đập vào mắt cậu ta là một thân ảnh lịch lãm mặc tây trang màu xanh sẫm, khuôn mặt tuấn mỹ của anh trong nháy mắt đã hớp hồn bao nhiêu thiếu nữ. Chẳng qua là, đại bộ phận người ở đây đều bị kinh ngạc.
“Khi say chỉ nhớ đến người yêu của mình?” Người đàn ông lặp lại câu nói của Tiểu Tứ, sau đó liếc mắt về phía Tiêu Linh đang đứng bên cạnh Lâm Thiếu Kiệt. Cô lập tức cứng đờ, theo bản năng tránh xa Lâm Thiếu Kiệt ra một chút rồi cười lấy lòng với anh.
Hoắc Tư Thần sao lại ở đây! Mà cái ánh mắt như phóng dao kia là sao chứ?
“Hoắc tổng!”
“Chào Hoắc tổng!”
Một đám người đều tỉnh rượu, ngay cả Lâm Thiếu Kiệt bấy giờ nhìn thấy Hoắc Tư Thần cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hoắc Tư Thần đưa tay ngoắc Tiêu Linh một cái, để cô đi đến bên cạnh mình. Ánh mắt của những người ở đây chuyển từ Hoắc Tư Thần sang Tiêu Linh, sau đó lại chuyển qua chỗ Lâm Thiếu Kiệt, có dự cảm chẳng lành.
Lâm Thiếu Kiệt cười hỏi:
“Hoắc tổng ghé qua bữa tiệc này là có việc à?”
Mọi người đều thầm mắng một câu mẹ nó, tên này rõ ràng không có say, vậy mà cả buổi diễn cũng quá thật! Vì tán gái, hắn bỏ ra không ít công sức nhỉ?
Hoắc Tư Thần mặt mũi âm trầm nhìn Lâm Thiếu Kiệt, hỏi:
“Không giả vờ nữa?”
Lâm Thiếu Kiệt sờ sờ mũi, xấu hổ đáp: “Nào có, vừa rồi hơi say thật mà.”
Hoắc Tư Thần đưa tay sờ sờ tóc Tiêu Linh, ở trước ánh mắt trợn to của mọi người hỏi một câu:
“Phải không? Cậu định giả vờ say xỉn, tán tỉnh bạn gái của tôi?”