Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Nhà Hàng Đường Hồ Lô
Chờ được nửa ngày, rốt cục cũng xuất hiện một chiếc xe taxi đậu ở trước mặt Bạch Giai, người lái xe vươn đầu ra chủ động hỏi Bạch Giai có muốn đi ngồi xe không.
Nhìn thấy xe đậu trước mặt mình, Bạch Giai phấn khích gật đầu, cất di động vào, hướng tới người lái xe nói: “Bác tài, hãy đi đến khách sạn Đông Lam !”
Sau đó, người lái xe lập tức xuống xe, chủ động để hành lý của Bạch Giai xếp vào cốp, chờ đến khi Bạch Giai lên xe, người lái xe liền khởi động xe rồi rời đi.
Người đàn ông giản dị cách đó không xa có thể nghe rõ. Sau khi Bạch Giai rời đi, hắn rút điện thoại di động ra và gọi điện, cuối cùng dừng một chiếc taxi để rời đi.
Khi xe dừng đến cửa khách sạn Đông Lam, Bạch Giai thanh toán tiền xe, người lái xe như bình thường lấy hành lý của Bạch Giai xuống.
Một người nhân viên lễ tân từ trong khách sạn đi ra, chủ động hỏi Bạch Giai có ở lại khách sạn hay không, hơn nữa giúp Bạch Giai đem hành lý vào khách sạn.
Sau khi biết số phòng của cô, Bạch Giai lên thẳng tầng mười chín của khách sạn và đi đến phòng, nơi đó là một căn phòng sang trọng, có một phục vụ riêng biệt dẫn cô đi.
Ngay khi thang máy mà Bạch Giai đi sắp đóng cửa, một người đàn ông vội vã chạy đến, người phục vụ thấy thế, vội giữ thang máy lại, người đàn ông này đã được vào thang máy.
Bạch Giai đứng ở chỗ cửa thang máy, người phục vụ đứng ở chỗ ấn phím, hành lý được đặt sau người phục vụ, mà người đàn ông kia đứng ở phía cùng.
Khi thang máy đi lên, Bạch Giai liền gửi một tin nhắn cho Tần Đỗ, nói với hắn là mình đã ở khách sạn, tên đàn ông đứng cuối kia lợi dụng lúc Bạch Giai cúi đầu xem di động, bỏ máy nghe lén nhỏ vào túi Bạch Giai.
Hành động này không thu hút sự chú ý của Bạch Giai và người phục vụ, chờ làm xong chuyện này, người đàn ông liền đi ra thang máy, liền biến mất ở bên ngoài.
Sau khi biết được tin rằng tập đoàn mà cô hợp tác đã sắp xếp người đưa cô đi chơi, trước tiên Khổng tiểu thư đã đứng ở cửa thang máy đợi Bạch Giai đến.
Hai người vừa gặp mặt nhau, liền đã trò chuyện rất vui vẻ.
Tại đấy, Bạch Giai cũng đã lên kế hoạch những danh lam thắng cảnh, cùng Khổng tiểu thư đi đi chơi Trần Châu, đương nhiên, Bạch Giai cũng bày tỏ suy nghĩ của mình cho Khổng tiểu thư, không nghĩ tới Khổng tiểu thư không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.
Vẫn bị tâm trạng phấn khích vây quanh, nên cô không hề nhận ra có điều gì bất thường trong túi xách của mình, đầu bên kia của máy nghe lén, mấy người đấy đã nghe được hai người bọn họ sắp đi đi chơi Trần Châu, và lên mưu kế gì đấy!
Lúc sau Bạch Giai cùng Khổng tiểu thư trao đổi mới biết được, ban đầu cô là đi theo cha đến đây, Khổng tiên sinh lần này từ Đông Nam Á sang đây, là đặc biệt cùng công ty của mình bàn việc hợp tác, mà Tần Đỗ lại là chủ, nghe nói Khổng tiên sinh cũng dẫn theo con gái của mình đến, liền sắp xếp Bạch Giai cùng Khổng tiểu thư đi đi chơi xung quanh.
Sau khi xác định hành trình và tuyến đường đi tốt, Bạch Giai lo lắng hai người con gái ở bên ngoài không an toàn một chút nào, liền gọi điện thoại cho Tần Đỗ, gọi bạn thân Từ Khải Đồng cùng mình xuất phát, có hắn, chắc chắn dọc theo đường đi cũng sẽ không nhàm chán!
Từ Khải vừa nghe nói có con gái đẹp cùng đi du lịch, không hề nghĩ ngợi mà liền đồng ý, khi nhìn thấy Bạch Giai cùng Khổng tiểu thư, mới nhận ra rằng mình có thể đã bị Tần Đỗ lừa, không còn cách khác, chỉ có thể kiên trì cùng Bạch Giai và Khổng tiểu thư đi Trần Châu du ngoạn.
Đi không quá hai ngày, bởi vì trong công ty có rất nhiều rắc rối ập đến, Bạch Giai nói lời tạm biệt Từ Khải cùng Khổng tiểu thư rồi rời đi trước.
Người mà đầu dây bên kia nghe lén, đương nhiên cũng biết tin Bạch Giai từ Trần Châu trở về.
Sáng sớm hôm nay, Bạch Giai đi làm tại công ty như thường lệ, mới ra khỏi của cổng khu nhỏ, chuẩn bị đi đến đường lớn đối diện giao thông sân ga công cộng chỗ chờ giao thông xe công cộng.
Bạch Giai bên đường nhìn ngó trái phải, căn bản không có chiếc xe nào đi qua, nhưng Bạch Giai mới vừa đi được nửa đường, không biết từ đâu một chiếc xe mui kín màu đen không có biển số lao ra, rồi lái thẳng về phía Bạch Giai , chờ khi Bạch Giai kịp phản ứng hành động , chiếc xe đã rất gần Bạch Giai.
Cô căn bản không kịp tránh, lập tức bị đâm phải ngã gục xuống đất, Bạch Giai chỉ biết mình bị đâm phải, sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh. . . . . .
Còn về chiếc xe màu đen đã đâm người, lúc sau Bạch Giai té xỉu, người ngồi ở bên trong nhìn qua cửa kính thấy Bạch Giai đã bất tỉnh, đưa mắt nhìn người lái xe, liền rất nhanh rời khỏi hiện trường.
Sau khi bảo vệ canh gác ở tiểu khu nghe thấy tiếng ầm lớn, liền vươn đầu ra quan sát, liền nhìn thấy một người bất động ở trên mặt đất, hình như còn chảy máu, sợ tới mức bảo vệ liền chạy nhanh kêu những người đồng nghiệp của anh ta đến kiếm tra.
Hai gã bảo vệ cửa không thấy chiếc xe nào ở đấy, sáng sớm người đi trên đường cũng rất ít, liền vội vàng báo cảnh sát, chờ xe cứu hộ đến sau đó đem Bạch Giai đang hôn mê đến bệnh viện, hai gã bảo vệ mời cảnh sát đi đến cổng khu chung cư quan sát camera.
Tần Đỗ đang ở trong phòng họp, liền lập tức rời khỏi sau khi nghe tin Bạch Giai gặp chuyện không may, bỏ việc công ty, chạy nhanh về hướng bệnh viện.
Đến khi Tần Đỗ tới bệnh viện, Bạch Giai đã bị đưa vào phòng cấp cứu,Tần Đỗ khuôn mặt lạnh lùng thẫn thờ nhìn vào phòng cấp cứu, sắc mặt hắn càng đáng sợ.
Hắn hỏi đến việc điều tra của cảnh sát, đây không phải đơn giản chỉ là một vụ tai nạn ô tô gây ra rồi bỏ trốn, về phần ai là người chủ mưu, Tần Đỗ trong lòng cũng biết rõ!
Sau khi trải qua hơn một giờ cấp cứu khẩn cấp, ánh sáng ở cửa phòng cấp cứu cuối cũng cũng tắt, Tần Đỗ tiến tới cửa với đôi mắt đỏ ngầu, dường như tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực chèn lên cổ họng, khiến hắn không thể nào thở nổi, hắn lo lắng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn. . . . . .
Bác sĩ và y tá mang quần áo tiệt trùng từ bên trong phòng đi ra, Tần Đỗ lảo đảo tiến về phía trước hỏi: “Tình trạng của cô ấy như thế nào rồi ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn thoáng qua Tần Đỗ, hỏi một cách chuyên nghiệp: “Anh là gì của bệnh nhân?”
Bình thường chỉ có người thân thuộc hoặc người trong gia đình, bác sĩ mới có thể nói sự thật về tình trạng của bệnh nhân, bất ngờ bị hỏi như vậy, Tần Đỗ nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, liền thốt ra: “Tôi là bạn trai của bệnh nhân, tình trạng của cô ấy như thế nào ?”
Bác sĩ nhìn thoáng qua Tần Đỗ với vẻ mặt lo lắng không giống như là đang nói dối, liền nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, mở miệng nói: ” Sau khi chẩn đoán, cơ thể của bệnh nhân bị tổn thương ở những mức độ khác nhau, lúc xảy ra tai nạn xe, đầu của nạn nhân tiếp đất đầu tiên làm não giữa bị chấn động, phổi bị chấn thương do va chạm, xương sườn gảy hai cái, động mạch chân trái bị đứt, nhưng hiện tại có thể xác định là bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn cần nằm viện tiến hành phục hồi, nếu không còn vấn đề gì để hỏi nữa, nhanh chóng làm thủ tục nhập viện càng sớm càng tốt!”
Nói xong, bác sĩ liền quay đầu về phía cô y tá phía sau tiếp tục nói: “Cô hãy dẫn người này đi làm thủ tục nhập viện!”
Cô y tá gật đầu, nhìn về phía Tần Đỗ, nói: “Xin đi theo tôi!”
Tần Đỗ đứng ở một bên chậm chạp không muốn cử động.
Hắn vẫn nhìn về phía bên trong phòng cấp cứu, vẫn chờ đợi Bạch Giai . . . . . .
Vừa định nghĩ về cô, cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra, và một chiếc giường bệnh viện từ từ được đẩy ra từ bên trong, hai y tá cùng nhau đẩy ra, vẫn còn vài túi dịch treo trên kệ bên cạnh giường.
Tần Đỗ chỉ hai bước đã chạy tới giường bệnh của Bạch Giai, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô đang nhắm chặt hai mắt, trên mặt còn có mấy vết thương, thân hình nhỏ bé trong bộ đồ bênh nhân rộng thùng , hiện ra có chút gầy yếu , dáng vẻ này thoáng chốc làm hắn không khỏi đau lòng.
Lúc này, Trần Phi cũng vội vàng rời khỏi cuộc họp công ty chạy đến đây, nhìn thấy Bạch Giai bây giờ cô thật sự không thốt nên lời.
“Trần Phi, đi làm thủ tục nhập viện cho Bạch Giai, cô ấy phải nằm phòng bệnh VIP!”
Tần Đỗ trong ánh mặt ngập tràn lòng thương với Bạch Giai đang bất động trên giường bệnh viện, và ngay cả giọng nói của anh ta cũng hơi lạnh, đứng sau lưng anh Trần Phi liền đáp ứng, một y tá gần đó dẫn hắn đi để làm thủ tục nhập viện.
Lúc sau Bạch Giai đã được đưa vào phòng bệnh VIP, Tần Đỗ trực tiếp gọi điện thoại liên hệ với cảnh sát, trong vài phút, cảnh sát liền một đoạn video đến điện thoại Tần Đỗ, video này là video giám sát tại cổng khu nhà Bạch Giai sống , cảnh sát đã trực tiếp gửi cho Tần Đỗ quá trình trước và sau vụ việc.
Nhìn thấy hình ảnh Bạch Giai xuất hiện trong video, Tần Đỗ nhìn chăm chú không rời mắt khỏi màn hình, sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.
Nhìn thấy Bạch Giai vừa mới đi đến giữa đường, trong video giám sát xuất hiện một chiếc oto màu đen, trên con đường rộng như vậy, đối với một cô gái tay trói gà không chặt đang đi trên đường, chiếc xe màu đen này không hề có ý định tránh ra.
Đánh giá từ tốc độ của chiếc xe trong video, điều này hoàn toàn có thể dừng xe bằng cách đạp phanh, nhưng chiếc xe màu đen hoàn toàn không làm như vậy..
Hiển nhiên, bọn họ làm như vậy chỉ có một mục đích, thì phải là liên quan đến Bạch Giai, kết quả mà họ muốn chính là tình huống hiện tại!
Trong video, chứng kiến Bạch Giai bị tông thẳng thẳng ngã xuống đất, Tần Đỗ nắm chặt tay thành nắm đấm, thậm chí hô hấp vội vã một cách vô thức .
Tần Đỗ thoát video, hít vài hơi thở sâu, bình tĩnh lại tâm trạng, quay đầu nhìn Trần Phi, có một cảm giác lạnh như băng trong mắt hắn, lạnh lùng nói: “Đi sắp xếp người, kiểm tra xem các hoạt động gần đây của Bạch Phán Phán và anh trai cô ta Bạch Kiến Quốc, sau khi kiểm tra phát hiện được gì thì báo ngay cho tôi!
“Vâng!”
Sau khi nhận xong nhiệm vụ mà Tần Đỗ giao cho cô, xoay người rời đi, Tần Đỗ lại gọi cô.
“Hãy đến nhà tôi lấy một vài bộ quần áo mà tôi thường hay mặc, đến công ty lấy máy tính xách tay của tôi qua đây, những ngày này tôi sẽ không đến công ty, chỉ cần cô trông nom công ty là được, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi!”
Tần Đỗ nói xong, quay đầu dịu dàng nhìn Bạch Giai, Trần Phi lên tiếng, cũng không trì hoãn mà nhanh chóng rời đi.
Trong lúc này, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tần Đỗ cùng Bạch Giai đang nằm trên giường trong tình trạng hôn mê, xung quanh im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, Tần Đỗ vẫn nắm tay Bạch Giai, thời gian trôi qua từng chút một.
Chờ lúc Trần Phi xuất hiện trong bệnh viện một lần nữa, đã là hai giờ chiều, khi cô nhìn thấy Tần Đỗ, nhìn thấy bộ dạng của Tần Đỗ Trần Phi bị dọa một phen.
Cả người trở nên chậm chạp đôi mắt đỏ ngầu, so với vị tổng tài độc đoán lạnh lùng trước đây, hoàn toàn giống như một người khác vậy.
Trần Phi nhìn thấy bộ dạng Tần Đỗ không tốt lắm, không thể không quan tâm hỏi: “Tần tổng, ngài không sao chứ?”
Tần Đỗ sững sờ một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Phi, và nói, “Mọi chuyện thế nào rồi? Mọi chuyện đã xong chưa?”
Có lẽ nguyên nhân là hồi lâu mở miệng nói chuyện cũng không có uống một giọt nước nào, giọng của Tần Đỗ có chút khàn khàn, điều này khiến Trần Phi phải nghĩ rằng Tần Đỗ là kết quả của việc khóc quá lâu, mà làm cho hình tượng của Tần Đỗ trong Trần Phi sẽ có thay đổi. . . . . .
“Tần tổng yên tâm, tất cả công việc của ngài đều đã được sắp xếp, tôi đã mang cho ngài quần áo và máy tính mà ngài muốn, tôi cũng đã chuẩn bị một số đồ dùng vệ sinh cho ngài, đã đặt sẵn ở phòng.”
Trần Phi nhìn thoáng qua xung quanh, kể cả hộp cơm cũng không thấy, mới hiểu được Tần Đỗ đến bây giờ vẫn chưa ăn cái gì cả, không nói nhiều nữa, cô liền gọi một phần cơm đến.
Nhìn thấy Tần Đỗ ăn một chút gì đó, Trần Phi mới yên tâm mà rời đi.
Trước khi hắn nhận ra, thì mặt trời đã lặn, hoàng hôn cũng đã buông xuống.
Trông coi cả ngày Tần Đỗ bất giác có chút mỏi mệt, liền tựa vào bên giường Bạch Giai ngủ một lát, lo lắng Bạch Giai sẽ tỉnh dậy lúc mình ngủ , Tần Đỗ vẫn nắm tay cô không buông ra.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Đỗ đột nhiên cảm thấy ngón tay của Bạch Giai đang cử động, hắn bừng tỉnh lại, liền dụi mắt nhìn chằm chằm Bạch Giai, còn tưởng rằng là bản thân bị ảo giác.
Ngay lúc ánh mắt của Tần Đỗ có chút nhức mỏi, mí mắt của Bạch Giai khẽ di chuyển, hắn không thể tin vào hai mắt của mình, vội đứng dậy muốn xem thật kỹ, lúc này, Bạch Giai lại giật giật mí mắt, lần này hắn thấy rõ rõ ràng, Bạch Giai từ từ mở mắt.