Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Trương Chí nhận cuộc gọi từ bạn gái, Chu Hạ Nam tình cờ nghe được đoạn cuối đầy hùng hồn: “Làm sao có thể có nhiều tăng ca và xã giao như vậy? Anh có phải đang lén lút với ai bên ngoài không? Nếu còn như thế nữa thì đừng về nhà nữa!”
Thấy Chu Hạ Nam đến, Trương Chí cảm thấy mất mặt. Anh nhanh chóng dỗ bạn gái vài câu rồi cúp máy.
“Xin lỗi anh Chu.” Trương Chí là nhân viên mới tốt nghiệp năm nay, vào công ty chưa đầy hai tháng. Ai cũng biết anh có một cô bạn gái thích kiểm soát. Anh nghĩ rằng Chu Hạ Nam, với tư cách là một người đàn ông đã kết hôn, có thể đồng cảm với mình nên liếc mắt ra hiệu: “Phụ nữ đều như vậy cả.”
“Đều như vậy sao?” Chu Hạ Nam nhướng mày đầy vẻ không cho là đúng. Đúng là người trẻ tuổi, không chỉ nhắc đến những chuyện khó chịu, mà còn chẳng nhìn ra sắc mặt anh lúc này.
“Tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ thông cảm thôi. Buổi tối…”
“Không sao, cậu về nhà đi. Tối nay sắp xếp người khác.”
Đây là lần đầu tiên Trương Chí cảm nhận được sự uy nghiêm của Chu Hạ Nam. Bình thường anh luôn đối xử với nhân viên như ngang hàng, vui vẻ trò chuyện, nhưng hôm nay đột nhiên nghiêm mặt, sức sát thương thật đáng sợ. Có lẽ các tiền bối nói đúng, đừng hy vọng ông chủ của bạn sẽ quá tốt.
Trở lại văn phòng, Chu Hạ Nam thả người vào chiếc ghế da mềm mại, nhắm mắt thư giãn. Mười phút nữa anh có một cuộc họp tổng kết, trong khoảng thời gian ngắn này, anh định chợp mắt một chút. Anh không giống Lâm Mạn, không thể hoạt động như máy phát điện suốt 24 giờ.
Nghĩ đến Lâm Mạn, Chu Hạ Nam bỗng cảm thấy khó chịu, khó chịu đến mức mất cả hứng ngủ.
Cô còn là vợ anh không? Chu Hạ Nam tự hỏi, tại sao chẳng có chút tự giác nào của một người vợ cả. Bạn gái của Trương Chí còn chưa chính thức về nhà mà đã quản lý từ đầu đến chân, còn cô thì để mặc anh tự do làm gì thì làm.
Nhưng anh quên mất, Lâm Mạn đã từng quản anh: quản chuyện uống rượu, lái xe, uống thuốc, ngủ nghỉ, từ ăn uống đến sinh hoạt, việc gì cũng quản. Chỉ là chính anh đã không muốn như thế.
Tối hôm đó, Chu Hạ Nam uống say khướt, về đến nhà liền mượn hơi men kéo lấy Lâm Mạn mà gọi “Mạn Mạn”. Anh hối hận vì mình không say hơn chút nữa, như vậy sẽ không nhìn thấy ánh mắt né tránh và ghét bỏ của cô.
Gương vỡ thực sự khó lành sao? Cổ họng anh đắng chát đầy tiếc nuối, không rõ đó có phải vì dư âm của cơn say hay không.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chu Hạ Nam lê tấm thân mệt mỏi đi quanh nhà một vòng. Căn biệt thự ba tầng vắng lặng, chỉ có dì giúp việc đang chuẩn bị bữa trưa. Hẳn là Từ Uyển Nghi lại lên chùa niệm kinh, nhưng điều kỳ lạ là Lâm Mạn cũng không có ở nhà. Theo lý mà nói, cuối tuần cô thường ở phòng làm việc hoặc đọc sách.
“Cô đi đâu rồi?” Anh lập tức gọi điện thoại, đầu dây bên kia ồn ào, tiếng động lớn như ở một trung tâm thương mại ngày giáp Tết.
Lâm Mạn ngước nhìn tấm biển xanh lá với chữ trắng của khoa đang khám, đáp: “Tôi đang ở bệnh viện.”
“Ai bị bệnh vậy!?” Chu Hạ Nam lập tức tỉnh táo hẳn. Những ký ức về bệnh viện của anh không tốt chút nào, đầu óc nhanh chóng nghĩ đến một loạt kịch bản tuyệt vọng: “Có phải cô bị bệnh không?” Tim và nhịp thở của anh cùng lúc tăng tốc.
“Không phải đâu.”
“Vậy cô đến bệnh viện làm gì?” Chu Hạ Nam không tin. Lâm Mạn là người thích nói dối, anh ba chân bốn cẳng chạy lên tầng thay quần áo, nói vội: “Tôi lái xe đến ngay, cô đợi ở bệnh viện.”
“Tôi thực sự không bị bệnh.” Lâm Mạn che miệng, cố gắng giải thích một cách kiềm chế nhưng đầy bất lực. Thật xấu hổ, cô lại đang đứng trước phòng khám của bệnh viện mà nói mình không bị bệnh. May mà chỗ này quá ồn ào, không ai nghe thấy.
“Tôi không tin.”
“Tôi chỉ đi khám sức khỏe định kỳ thôi, kiểu phòng bệnh hơn chữa bệnh ấy, anh có hiểu không!” Không chịu nổi, cô chạy đến khu vực cầu thang vắng vẻ rồi tiếp tục nói, “Với lại đây là khoa phụ sản, anh đến cũng chỉ có thể đứng ngoài thôi.”
“…Được rồi, nhưng cô đừng đùa giỡn với sức khỏe của mình.”
“Thật sự không sao đâu.”
“Vậy cô có về nhà ăn trưa không?” Ngay sau đó, Chu Hạ Nam lại nói vọng vào điện thoại khi đang tựa vào tay vịn cầu thang, “Dì giúp việc bảo tôi hỏi.”
Lâm Mạn nhìn màn hình, còn hơn 100 số nữa mới đến lượt cô:
“Thôi bỏ đi, người đông quá, không biết khi nào mới đến lượt tôi.”
Dù là Thượng Hải, nơi có nguồn lực y tế hàng đầu, việc khám bệnh vẫn là một vấn đề nan giải. Bệnh nhân đông như núi như biển đổ về, nhưng bác sĩ chỉ có từng ấy người, cả hai bên đều rất khó khăn.
Chu Hạ Nam ậm ừ một tiếng “Ừ” rồi cúp máy.
Đúng là cái miệng quạ đen, đến trưa hết giờ khám mà vẫn chưa tới lượt Lâm Mạn.
Đã mất công đến đây, đã chờ cũng đã chờ rồi, biết làm sao được, chỉ còn cách quay lại vào buổi chiều. Lâm Mạn nhét sổ khám bệnh vào balo, nghe thấy bên cạnh có một bà mẹ đang nói với con gái mình:
“Biết thế này đã chẳng đến Nhân Hòa, ở đâu khám phụ sản mà chẳng như nhau.”
Cô con gái không trả lời, vẫn cắm mặt vào điện thoại, hăng hái chiến đấu trên mạng.
“Còn chơi nữa à! Nếu không phải vì mấy trò chơi này mà con quen phải thằng khốn nạn đó thì đã chẳng đến nông nỗi này!” Bà mẹ tức giận giật luôn chiếc điện thoại khỏi tay con gái.
Lâm Mạn liếc nhìn bằng khóe mắt, lúc này mới để ý bụng cô bé quả thật hơi nhô ra. Con bé đã đủ 20 tuổi chưa nhỉ? Nhìn khuôn mặt tròn trịa, non nớt của cô bé, Lâm Mạn không đoán ra được tuổi thật. Cứ tưởng bà mẹ sẽ dạy dỗ con gái một trận, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của bà lại đổ chuông:
“Ồ, 9 giờ sáng ngày kia tập trung ở sân bay Phố Đông à? Được rồi, được rồi. Ồ, bên Thái Lan giờ nóng lắm nhỉ, mấy người mang theo quần áo gì vậy?” Vừa nói, bà vừa cầm điện thoại bước đi xa.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên chút tiếc nuối.
Thang máy đến, dòng người ào ào chen chúc vào. Một giọng đàn ông giận dữ vang lên sau lưng Lâm Mạn:
“Không thấy vợ tôi đang mang bầu à? Chen cái gì mà chen!” Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, vợ người đàn ông xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt kéo vạt áo chồng, nhỏ giọng nói:
“Em không sao đâu, anh đừng nổi nóng.”
Thật đáng ngưỡng mộ. Bỗng nhiên, Lâm Mạn lại thấy mình tràn đầy niềm tin vào cuộc sống.
Rời khỏi cổng bệnh viện, Lâm Mạn đi đến quán ăn Nhật quen thuộc. Thông thường, các nhà hàng chỉ phục vụ suất ăn trưa vào ngày thường, nhưng nhà hàng này giữ mức giá trưa đồng nhất quanh năm. Không có gì lạ khi quầy thu ngân đã đông người xếp hàng chờ.
“Một người.” Lâm Mạn chen lên phía trước. Những lúc như thế này, cô mới thấy lợi thế của việc đi một mình.
Cậu nhân viên đội khăn đỏ ngẩng đầu lên:
“Chị ngồi ghép bàn được không?”
“Được.”
“Vậy mời chị lên tầng hai, sẽ có người dẫn chị vào chỗ.”
Không còn cảnh chen chúc như dưới tầng một, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều. Từng nhóm nhỏ ngồi trò chuyện rì rầm, âm thanh bị nhấn chìm trong tiếng nhạc “Yuki no Hana“ của Nakashima Mika. Lần đầu tiên nghe bài hát này là từ thời MP3, Lâm Mạn bị giai điệu của bản cover thu hút. Tra cứu trên mạng, cô mới biết đến một nữ danh ca Nhật Bản, không dễ thương cũng chẳng gợi cảm, nhưng giọng hát tựa như tiếng khóc của một mỹ nhân ngư từng chịu tổn thương.
Dù vậy, bài cô yêu thích nhất lại không phải bài này.
“Ở đây có sữa socola không?” Người đàn ông ngồi ghép bàn bên cạnh đang gọi món với nhân viên.
Không có, với tư cách là khách quen, Lâm Mạn thầm trả lời trong lòng.
“Con đã tốt nghiệp tiểu học rồi! Con muốn uống cà phê!” Cô bé ngồi đối diện người đàn ông bĩu môi, vừa mở miệng đã át đi hết mọi tiếng động trên tầng hai.
Người đàn ông áy náy nhìn quanh một vòng, gọi tên cô bé, “Lương Nhược,” có lẽ là phát âm như thế. Anh ta gọi với vẻ bất lực nhưng đầy yêu chiều.
“Thêm một ly matcha, cảm ơn.” Sau khi xác nhận xong món ăn với nhân viên, cuối cùng đến lượt Lâm Mạn gọi món.
Không cần nhìn thực đơn, cô nói thẳng:
“Một suất cơm lươn.”
“Đây là món mới của chúng tôi, chị có muốn thử không?”
Lâm Mạn lắc đầu ngay lập tức, không cần nhìn. Cô không hứng thú với việc thử món mới, bởi tám mươi phần trăm khả năng là thất vọng. Cô thích trung thành với những món quen thuộc hơn.
“Con đừng có suốt ngày chạy đến bệnh viện nữa.”
“Nhưng các cô y tá đều rất thích con mà.”
“Con sẽ làm phiền mọi người đấy.”
“Bố nói linh tinh. Hôm nay con còn phát tờ rơi cùng các anh chị tình nguyện viên nữa.” Nói rồi, cô bé lấy ra từ balo một tờ giấy, đưa thẳng cho Lâm Mạn:
“Cô ơi, đây là dự án tình nguyện của khoa nhi bệnh viện Nhân Hòa. Nếu cô có thời gian và muốn đóng góp yêu thương, cô có thể thử tham gia ạ.”
Lâm Mạn đang chờ cơm lươn, không ngờ lại trở thành “mục tiêu” của hai bố con này. Cô thoáng bối rối, ánh mắt chuyển sang nhìn cô bé.
Cô bé có khuôn mặt điển hình của một “lớp trưởng,” nụ cười dịu dàng và tự tin. Lâm Mạn không có lý do để từ chối.
Người đàn ông thấy con gái mình hơi đường đột, áy náy nói với Lâm Mạn:
“Thật xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Lâm Mạn vừa nói vừa cầm tờ rơi lên xem.
Cô bé tỏ ra rất đắc ý, nháy mắt với bố mình:
“Đấy, con làm tốt chứ hả.”
“Con nên ở nhà mà học trước sách của cấp hai đi.”
“Con học xong hết rồi, đến khi khai giảng cũng chẳng còn gì để làm.” Cô bé có lý lẽ sắc bén khiến Lâm Mạn không khỏi liên tưởng đến em họ mình, người luôn có hàng tá lý do để cãi lại người lớn, điều mà bản thân cô chưa từng làm được.
Người đàn ông rơi vào im lặng, gắp một chiếc bánh chiên cho cô bé:
“Ở bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm.”
“Thế mà ngày nào bố cũng đến.”
“Bố là đi làm.”
“Bà nội nói bố có thể đổi công việc mà.” Đấy, đúng kiểu ông bà chăm cháu. Người đàn ông nhíu mày, rõ ràng anh ta vốn không giỏi tranh luận, đối mặt với sự quấy rầy của cô bé thì lại càng lúng túng.
Cô bé đạt được mục đích, gắp miếng thịt gà lớn nhất trong bát của mình bỏ vào bát bố:
“Bố đừng lo, con sẽ tự bảo vệ mình mà.”
“Càng lớn càng không nghe lời.”
Dù đang xem tờ rơi, Lâm Mạn vẫn vô tình nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Khoảng cách quá gần, cô lại không có việc gì làm, nên chẳng thể không nghe. Quan trọng hơn cả, người đàn ông này trông thật quen thuộc.
“Anh là Lương…” Lương gì nhỉ? Lâm Mạn cau mày, cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ ra được họ của anh ta.
“Cô ơi, cô quen bố cháu à?” Cô bé ngay lập tức quay đầu, tự hào giới thiệu với Lâm Mạn:
“Bố cháu là Lương Chí Tân.” Cô bé ngẩng cao đầu, đuôi tóc buộc cao khẽ rung, trông đầy kiêu hãnh.
Hình như đúng là tên này. Lâm Mạn gật đầu. Cô từng đi xem mắt với người đàn ông này, vào một buổi tối mệt mỏi. Nhưng khi đó, cả tâm trí và trái tim cô đều đang nghĩ về Chu Hạ Nam. Thậm chí, buổi xem mắt đó cô còn xem như một cách để trêu tức anh ta. Điều mà cô nhớ nhất chính là anh ta cũng từng gọi cho cô một ly sữa socola. À không, phải nói là anh ta từng nói rằng mình có một cô con gái.
Lương Chí Tân thì hoàn toàn không có ấn tượng gì. Khoa nhi lúc nào cũng đông đúc, một đứa trẻ thường kéo theo sáu người lớn, hàng trăm ngàn khuôn mặt lướt qua trước mắt anh, anh thật sự không thể nhớ hết được.
“Con cô bị bệnh gì mà đến bệnh viện?” Anh nhớ rất rõ bệnh nhân và triệu chứng, nếu bắt đầu từ đây, có lẽ anh sẽ nhớ ra.
Lâm Mạn không biết nên khóc hay cười, cô cũng muốn mình có một đứa con đấy chứ.
“Tôi gặp anh ở bên ngoài bệnh viện.”
“Là ở hội thảo khoa học à?” Lương Chí Tân có vẻ muốn hỏi đến cùng. Lâm Mạn nhìn thấy con gái anh còn ở đó, đành gật đầu cho qua chuyện.
“À.” Lương Chí Tân cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nghĩ ra gì cụ thể, đành xin lỗi thêm lần nữa, khiến Lâm Mạn cũng cảm thấy hơi ngại.
May mà lúc đó nhân viên phục vụ mang suất cơm lươn của Lâm Mạn lên, giải tỏa phần nào sự lúng túng.
Lâm Mạn vừa làm xong kiểm tra tuyến vú, điện thoại của Chu Hạ Nam lại gọi tới.
“Tôi đang ở bãi đỗ xe.”
“Cái gì?” Lâm Mạn tưởng anh đang nói đến bãi đỗ xe của công ty.
“Tôi nói là tôi vừa đi ngang qua bệnh viện. Có cần tôi đưa cô về nhà không?”
Thì ra là vậy.
“Vậy tôi xuống. Anh gửi vị trí chỗ đậu xe cho tôi.”
“Ừ.” Chu Hạ Nam đáp một tiếng, sau khi cúp máy còn nghĩ: sao không biết nói một tiếng cảm ơn, chẳng lẽ thật sự xem anh như tài xế rồi à.
Vừa bước vào xe, Chu Hạ Nam đã đòi xem sổ khám bệnh của Lâm Mạn.
“Chữ bác sĩ toàn ngoằn ngoèo, lại toàn thuật ngữ chuyên môn, anh xem thì hiểu được gì chứ?” Lâm Mạn đập mạnh lên lòng bàn tay đang chìa ra của anh.
“Này! Tôi quan tâm cô đấy!” Anh thực sự không chịu nổi cảm giác mất đi người thân yêu nữa. Đến giờ, mỗi lần nhìn thấy ảnh hay đồ đạc của thầy Chu, anh vẫn cảm thấy mắt mình nóng lên. Vậy nên, tuyệt đối không thể để chuyện gì xảy ra! “Dù sao tôi cũng không yên tâm. Đưa tôi xem.”
“Được rồi, được rồi!” Lâm Mạn lấy báo cáo siêu âm ra, chỉ vào dòng cuối cùng:
“Tuyến vú có nốt, đề nghị theo dõi định kỳ. Hiểu chưa?”
“Có nghĩa là gì?” Anh mím môi, trong đầu không kìm được mà nghĩ đến bộ ngực của cô. Mấy chuyện này, làm đàn ông ai mà hiểu được.
Lâm Mạn bày ra vẻ mặt “đấy, tôi biết ngay là anh không hiểu,” rồi gấp báo cáo lại, cất vào túi:
“Bây giờ rất nhiều cô gái đều bị thế này. Đã nói là chỉ cần theo dõi, nghĩa là không sao cả.”
“Đừng có lừa tôi! Về nhà tôi sẽ lên mạng tra!”
“Tôi lừa anh làm gì chứ!”
“Ai mà biết được! Cô đâu phải kiểu người chịu thừa nhận yếu đuối!” Nói xong, Chu Hạ Nam khởi động xe.
Trong lòng Lâm Mạn bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");