Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam
  3. Chương 80
Trước /86 Sau

Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba tháng sau.

Cơ thể Chu Hạ Nam bước đầu hồi phục, cuối cùng cũng quay lại làm việc ở Tín Viễn.

Phần cuối của buổi họp là bữa tiệc chào mừng dành cho anh. Đa phần mọi người không bỏ lỡ cơ hội để lấy lòng, chỉ riêng Lâm Mạn ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Khi giám đốc nhân sự kết thúc buổi họp bằng câu: “Vậy hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây,” cô lập tức ôm máy tính xách tay, vội vã rời đi như thể có lửa đốt dưới ghế.

“Em không chào đón anh đến vậy sao?” Chu Hạ Nam bước nhanh theo cô. Mặc dù cơ thể đã khỏe lại, sắc mặt anh vẫn còn nhợt nhạt hơn người thường một chút.

Lâm Mạn lắc đầu: “Lương Chí Tân có việc, tôi phải đến trường dự họp phụ huynh cho Nhược Nhược.”

“Sao em làm như thể là mẹ ruột con bé vậy?” Chu Hạ Nam có vẻ không vui. Trong thời gian anh ở nhà dưỡng bệnh, Lâm Mạn thỉnh thoảng đến thăm. Lần nào cô cũng mang theo Nhược Nhược hoặc nhắc đến con bé, điều này khiến anh không biết nên giận hay mừng. Ít nhất, cô vẫn nghĩ đến Nhược Nhược chứ không phải Lương Chí Tân.

“Lâm Mạn,” Chu Hạ Nam nhắc nhở cô, “em đã quay lại làm việc ở Tín Viễn rồi, tại sao còn ở nhà Lương Chí Tân?”

Bị đụng trúng nỗi lòng, Lâm Mạn giữ khuôn mặt lạnh lùng, im lặng không đáp.

Chu Hạ Nam cười cợt, chủ động gợi ý: “Thật ra, nếu không muốn sống một mình, em có thể quay lại đây. Anh và Lâm Trí đều rất cần em.”

Càng nói, anh càng không biết giữ chừng mực. Lâm Mạn trợn mắt nhìn anh, đáp lại: “Xem ra anh rất thích gọi tôi là chị Mạn Mạn nhỉ.”

Tuy nhiên, sự kiêu ngạo của cô vẫn bị người khác mài mòn, chẳng hạn như—giáo viên chủ nhiệm của Nhược Nhược.

“Lần kiểm tra vừa rồi, Nhược Nhược tụt xuống hạng ba mươi mấy. Với đà này, con bé sẽ rớt xuống cuối lớp.”

“Chúng tôi vẫn hy vọng bố của Nhược Nhược có thể trực tiếp đến một lần. Dù sao, ông bà ngoại hay cô dì cũng không thể thay thế được sự quản lý của bố mẹ.”

“Thật ra, con bé không phải học dốt. Gần đây nhà có chuyện gì phải không?”

Trước những câu hỏi của cô giáo, Lâm Mạn không trả lời được câu nào, hoặc đúng hơn, cô hoàn toàn không có tư cách trả lời. Cô chỉ đến thay mặt Lương Chí Tân tham dự buổi họp phụ huynh và truyền đạt lại lời giáo viên cho anh.

6 giờ, buổi biểu diễn báo cáo mùa thu của học sinh bắt đầu đúng giờ. Nhưng Lương Chí Tân vẫn chưa đến.

Nếu không nhớ nhầm, Lâm Mạn đã nghe Nhược Nhược nhắc đến buổi diễn này không dưới ba lần với Lương Chí Tân. Chắc chắn cô bé rất rất muốn bố mình đến xem. Nhưng trách nhiệm của một bác sĩ không giống những công việc bình thường khác, dù quy định tan làm lúc 4 giờ, anh vẫn có thể vì trách nhiệm đạo đức mà ở lại đến tận khuya hoặc sáng hôm sau.

Đặc biệt, Lương Chí Tân là người luôn đề cao lương tâm và trách nhiệm nghề nghiệp.

“Thay tôi nói lời xin lỗi Nhược Nhược.” Lương Chí Tân nhắn tin cho Lâm Mạn.

Lâm Mạn thở dài, nhìn lên tấm rèm đỏ từ từ mở ra. Những ngọn đèn chiếu sáng khắp sân khấu, mọi chi tiết trang trí đều thể hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng của bọn trẻ. Cô không khỏi cảm thấy xót xa cho Nhược Nhược.

Mẹ mất sớm, bố bận rộn công việc, tuổi thơ của Nhược Nhược chẳng hề dễ dàng hơn so với của Lâm Mạn.

“Bố đâu rồi?” Sau khi buổi diễn kết thúc, Nhược Nhược vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Mạn. Có lẽ con bé đã biết trước câu trả lời, vì trên gương mặt được trang điểm rực rỡ đã lộ rõ vẻ thất vọng.

Lâm Mạn bối rối thay Lương Chí Tân giải thích: “Bố cháu có bệnh nhân đột xuất…”

“Ông ấy lúc nào cũng có bệnh nhân!” Nhược Nhược hậm hực “hừ” một tiếng, quăng cặp lên vai rồi tự mình đi ra ngoài.

“Nhược Nhược.” Lâm Mạn chạy theo con bé. Cô thực sự không thể nói câu “Cháu phải hiểu cho bố cháu” bởi vì cô rất rõ, khi người ta cứ mãi phải hiểu cho người khác, hiểu cho thế giới, họ sẽ càng sống càng tự ti, càng bị đè nén. Nếu có thể, cô mong Nhược Nhược sẽ lớn lên trở thành một cô gái sống tự do, không phải chịu áp lực từ bất kỳ ai.

Về đến nhà, Nhược Nhược tắm rửa, thay đồ ngủ nhưng vẫn không chịu đi ngủ. Con bé nằm dài trên sofa, liên tục chuyển kênh truyền hình từ đầu đến cuối.

“Đi ngủ đi, cháu buồn ngủ rồi đấy.” Lâm Mạn ngồi bên cạnh cô bé tội nghiệp, cả hai không ai nhịn được mà ngáp liên tục.

“Không, cháu nhất định phải chờ Lương Chí Tân về, xem ông ấy giải thích thế nào!” Nhược Nhược bực bội. Rõ ràng đã hứa sẽ đến xem con diễn, còn nói sẽ đến họp phụ huynh để trao đổi kỹ với giáo viên, nhưng kết quả là, bệnh nhân luôn quan trọng hơn con gái ruột.

“Nhược Nhược, bố cháu cũng rất khó xử.”

“Cháu lên cấp hai đến giờ, ông ấy chưa bao giờ đi họp phụ huynh!”

“Bệnh viện thiếu bác sĩ, bố cháu lại là người quá ngay thẳng.”

“Cháu không cần biết, tại sao lúc nào cũng là cháu phải hy sinh? Nếu biết vậy, thà cháu chết cùng mẹ còn hơn!” Nhược Nhược nói với sự ấm ức, trái tim nhỏ bé đầy tổn thương. Ở độ tuổi cần được yêu thương và chiều chuộng nhất, cô bé lại không được như vậy. Không phải bông hoa hồng nào cũng được bàn tay của hoàng tử chăm sóc.

Lâm Mạn ngồi xuống cạnh chân cô bé, thở dài: “Cháu đừng nói câu đó trước mặt bố cháu. Đau lòng lắm.”

“Nhưng tan học, các bạn khác đều có bố mẹ đón. Kỳ nghỉ đông, nghỉ hè, họ còn được đi chơi với bố mẹ. Còn cháu thì sao? Lúc nào cũng bị bỏ lại trường nội trú, về nhà thì chỉ có ông bà nội. Cháu… cháu chưa từng đi công viên với bố mẹ.” Nhược Nhược vừa nói vừa khóc, nước mắt như mưa rơi trên người.

Lâm Mạn rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô bé, đôi mắt của cô cũng dần đỏ hoe: “Thật ra, hồi nhỏ cô cũng chưa từng đi công viên với bố mẹ.”

Nhược Nhược không tin.

“Vì nhà cô rất khó khăn. Mẹ cô làm công nhân trong một nhà kho, bố cô là tài xế taxi. Mẹ cô luôn phàn nàn bố cô không kiếm được tiền, cả tháng nhà chỉ ăn một bữa thịt. Hồi đi học, mẹ cô bắt cô mặc đồng phục suốt, không muốn mua quần áo mới. Đừng nói đi công viên, cô đã nghe mẹ nói suốt bao nhiêu năm từ ’nghèo, nghèo, nghèo‘, đến nỗi không dám mở miệng xin bố mẹ thứ gì phải tốn tiền.”

Lâm Mạn ngẫm lại, nhận ra gia đình cô không phải nghèo vì vật chất, mà là nghèo về tinh thần. Thượng Hải có bao nhiêu gia đình còn khó khăn hơn nhưng chưa chắc họ không hạnh phúc.

“Cô luôn nghĩ rằng, nếu sau này có con, nhất định sẽ trân trọng con, không tạo áp lực cho con, để con muốn làm gì thì làm. Cô muốn đưa con đi chụp ảnh ở công viên, đi du lịch nước ngoài, mặc quần áo đẹp, học nhạc cụ yêu thích, để con luôn tự tin trước những người mà con yêu quý. Nhưng có lẽ cháu cũng nghe rồi, lần trước sau khi kết hôn, cô đã mất một đứa con và khó có thể mang thai. Cô thậm chí không có cơ hội bù đắp cho chính mình.”

Những điều này, Lâm Mạn chưa bao giờ nói trước mặt ai. Có lẽ cô từng muốn kể cho Chu Hạ Nam nghe, nhưng số phận không để lại cho họ đủ thời gian. Cô không ngờ hôm nay lại chia sẻ những điều ấy với Nhược Nhược. Có lẽ vì cả hai đều là những kẻ lang thang trên con đường đời.

“Nhược Nhược, ít nhất trong lòng cháu, cháu biết rõ rằng đối với bố cháu, cháu quan trọng hơn bất kỳ ai khác. Dù rất khó để ông ấy ở bên cháu thường xuyên, nhưng trong lòng ông ấy, lúc nào cũng nghĩ đến cháu. Nếu có thể, ông ấy cũng không muốn để cháu phải chịu thiệt thòi.”

“Nhưng cháu chẳng cần gì cả, cháu chỉ muốn bố ở bên cháu thôi.”

Lâm Mạn xoa đầu cô bé, trong không khí như ngập tràn vị chua xót.

Tối nay, bệnh nhân của Lương Chí Tân gặp trường hợp khó xử lý, không thể tiểu tiện và nhịp tim rất thấp. Anh phải mời các bác sĩ chuyên khoa tim mạch và miễn dịch đến hội chẩn, cuối cùng kết luận đó là bệnh suy giảm miễn dịch di truyền, cần dùng thuốc đặc trị suốt đời.

Sau khi bệnh nhân uống thuốc và được giao cho bác sĩ cùng y tá trực ban theo dõi, Lương Chí Tân mới rời bệnh viện về nhà, nhưng lòng vẫn canh cánh lo lắng vì tình trạng của bệnh nhân chưa ổn định hoàn toàn.

Về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng. Lâm Mạn lau nước mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh – Nhược Nhược đang giận dỗi.

“Nhược Nhược, buổi biểu diễn hôm nay có thành công không?” Vừa rửa tay, anh vừa hỏi.

Nhược Nhược im lặng không trả lời.

“Nghe nói hôm nay con diễn vai bác sĩ hả?” Anh kéo cô bé từ sofa dậy, để cô ngồi cạnh mình.

“Hừ, ai mà thèm diễn vai bác sĩ chứ. Cũng chỉ vì bố là bác sĩ nên họ mới bắt con diễn thôi!”

“Đâu có, bố thấy con diễn rất hay và rất nghiêm túc mà.”

Nhược Nhược không nhịn được, trừng mắt nhìn Lâm Mạn một cái.

“Lúc phụ huynh, cô giáo có phát tài liệu gì không? Gần đây các con có kiểm tra đánh giá năng lực không?” Lương Chí Tân nhanh chóng nhận ra trên bàn trà có một xấp tài liệu, nổi bật nhất là tờ bảng điểm nhỏ. “Nhược Nhược, sao con lại thi như thế này?”

“Bố có bao giờ quan tâm đến con đâu. Con học thế nào thì liên quan gì đến bố?” Nhắc đến thành tích, không biết cô bé đang xấu hổ hay giận dỗi, chỉ biết cô vùng vằng đứng dậy đi thẳng vào phòng, còn không quên đóng cửa cái rầm.

“Xin lỗi nhé, hôm nay cô lại bị cô giáo chủ nhiệm chỉ trích nữa rồi phải không?” Ở chung vài tháng, Lâm Mạn nhận ra Lương Chí Tân rất giỏi kiềm chế cảm xúc, ngay cả khi tức đến nỗi khóe miệng giật giật, anh vẫn giữ thái độ lịch sự với cô.

“Tôi thì không sao, nhưng Nhược Nhược thật sự rất cần anh.” Lâm Mạn thẳng thắn nói, “Dù là khi con bé gây gổ với bạn ở ký túc xá hay khi thành tích học tập ngày càng tệ, tôi nghĩ tất cả đều là để mong nhận được nhiều sự chú ý từ anh hơn.”

Lương Chí Tân thở dài đầy phiền muộn. Làm sao anh không hiểu điều đó, nhưng cuộc sống mà, đâu dễ làm vừa lòng cả hai bên.

“Chắc cô nói đúng, lẽ ra lúc trước tôi nên làm ở cơ sở tư nhân.”

Lâm Mạn khẽ cười: “Anh à, điều đó là không thể.”

“Đều tôi có lỗi với Nhược Nhược.” Trong lòng anh cất giấu nhiều điều không kém gì Lâm Mạn. “Tôi luôn nghĩ rằng bệnh nhân của mình chỉ có một lần được sống, nhưng tôi lại quên mất rằng Nhược Nhược cũng chỉ có một tuổi thơ duy nhất.”

Có lẽ là vì đêm nay quá u buồn, hoặc chiếc ghế sofa đã bị ai đó phù phép, khiến người ta phải khóc nức nở, mà cả Nhược Nhược và Lương Chí Tân lần lượt bật khóc tại đây.

Đây là lần đầu tiên Lâm Mạn thấy Lương Chí Tân khóc. Anh luôn là một người ôn hòa, như ánh nắng dịu dàng của buổi chiều lúc bốn, năm giờ. Lúc mới quen, cô thậm chí từng nói với Kỷ Bội rằng: “Người này sắp thành thánh rồi, chỉ nghĩ đến việc cứu giúp mọi người.” Nhưng rõ ràng, anh không phải là thần thánh. Anh cũng phải vật lộn suốt nhiều năm để thăng tiến trong sự nghiệp, và cũng phải đối mặt với những khó khăn mà con gái mang đến.

“Lương Chí Tân, anh không cần phải tự trách mình đâu. Anh đã làm rất tốt rồi.”

“Nhưng… nhưng Nhược Nhược đáng lẽ phải có một tuổi thơ trọn vẹn.”

“Con bé chỉ đang ở độ tuổi còn hơi bướng bỉnh, thật ra nó yêu anh không kém gì anh yêu nó đâu. Chỉ là con gái nhỏ thích thể hiện tình yêu một cách rõ ràng, tốt nhất là ai cũng phải biết. Được rồi, anh đừng buồn nữa, mấy ngày nữa anh còn phải đánh giá thăng chức mà.”

Lâm Mạn cầm khăn giấy, không kìm được mà giúp Lương Chí Tân tháo kính, lau nước mắt cho anh.

Anh đưa tay nhận lại khăn giấy: “Tôi tự làm được.”

Lâm Mạn cảm thấy mình hơi lấn quyền, liền nói: “Tôi đi xem Nhược Nhược thế nào.”

Nhược Nhược không bật đèn, một mình cuộn tròn trên giường, trông như con sâu bướm trước khi hóa kén.

“Không được vào!” Giọng nói của cô bé vọng ra từ trong chăn.

“Là cô đây.”

“Cô cũng không được!”

“Nhược Nhược.” Lâm Mạn nằm bò trên chiếc giường nhỏ của cô bé, kéo hờ một góc chăn, nhẹ nhàng nói: “Bố cháu đang ngồi ở phòng khách hối lỗi đấy, khóc thảm lắm. Cháu có muốn ra chụp một tấm hình để lưu lại không?”

Nhược Nhược giật lấy chăn, kéo càng chặt hơn.

“Thật ra cháu cũng không phải giận bố cháu. Cháu chỉ thấy ông trời không công bằng, người khác có bố mẹ bên cạnh, còn cháu thì lúc nào cũng một mình, đúng không?”

“…”

“Vậy thì sau này để cô ở bên cháu, cùng cháu lớn lên, được không? Cô cũng đáng thương lắm, muốn có con mà chẳng có cơ hội, chúng ta vừa hay có thể giúp đỡ nhau.”

Người trong chăn rõ ràng ngẩn ra, chưa kể đến người đàn ông đang đứng ở cửa.

“Nhược Nhược, được không nào? Cháu cứ xem như thương hại cô đi.”

“Cô phiền quá! Cháu muốn ngủ rồi!”

“Vậy coi như cháu đồng ý nhé. Hôm nay để cô ngủ với cháu nhé.”

“Không được, ghê chết đi được.” Nhược Nhược cuối cùng ló đầu ra, phồng má đuổi Lâm Mạn ra ngoài. Nhưng Lương Chí Tân có thể nhận ra, cô bé đã bớt giận hơn trước.

“Nhược Nhược, bố thật sự xin lỗi con.” Anh đứng ở khung cửa, chân thành nói lời xin lỗi với con gái.

Biểu cảm của Nhược Nhược phức tạp, cuối cùng cô bé chỉ phẩy tay: “Hai người phiền chết đi được!”

Biểu cảm của Lương Nhược phức tạp, cuối cùng chỉ phẩy tay: “Hai người thật phiền phức!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /86 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Siêu Cấp Sưu Sách

Copyright © 2022 - MTruyện.net