Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Thật Không Có Diễn
  3. Chương 10: Hiện thực (1)
Trước /109 Sau

Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 10: Hiện thực (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khương Tiều lên mạng tìm kiếm một chút tin tức liên quan đến Thanh Long thôn, nơi đó vẫn đang trong trạng thái kết giới, phó bản vẫn chưa biến mất.

Nghe nói giá trị ô nhiễm của khu vực bên ngoài Thanh Long thôn đã lên tới 2.000, cho nên, có thể tưởng tượng rằng chỉ số ô nhiễm bên trong phó bản chắc chắn sẽ không thấp.

Phía chính phủ chuẩn bị phái người vào phó bản kiểm tra lần nữa, nhưng tiến độ cụ thể thế nào thì không ai biết.

Khương Tiều nhìn giao diện trò chơi đáng thương của mình, vừa thoát khỏi nguy hiểm nên cô chưa muốn vào tiếp, nhưng khi cảm giác khẩn trương càng lúc càng lớn, cô vẫn mở bảng trò chơi lên:

Người chơi: Khương Tiều.

Giá trị tinh thần: 100 (duy trì thanh tĩnh cùng lý trí là điều quan trọng nhất, khi giá trị tinh thần nhỏ hơn 20: dị hoá bắt đầu, giá trị tinh thần trở về 0: thân phận người chơi sẽ mất).

Thiên phú: Cắn nuốt.

Phó bản: Gia đình hạnh phúc (Đã hoàn thành).

Đếm ngược an toàn: 11:06 (Mỗi khi hoàn thành một phó bản, người chơi sẽ được nghỉ ngơi trong 12 giờ, suốt thời gian này, phó bản sẽ không chủ động truyền tống người chơi, trừ khi người chơi đang ở trong khu vực ô nhiễm thì bắt buộc phải tham gia phó bản).

Người chơi có muốn đăng ký tiến vào phó bản tiếp theo?

(Trong vòng một tuần, nếu người chơi trốn tránh không tiến vào phó bản sẽ tự động mở ra hình thức phó bản địa ngục!)

Khương Tiều nhấn "đồng ý", nhưng hệ thống không truyền tống cô ngay lập tức. Mà màn hình ảo thay đổi thành dòng chữ: Đã đăng ký (người chơi sẽ được truyền tống sau khi kết thúc thời gian an toàn).

Cái hệ thống này có thể cứng nhắc hơn nữa không?

Ép cô một tuần phải vào phó bản một lần, nhưng nếu cô muốn tham gia liên tục thì lại không được?

Này cũng quá vô lí đi!

Khương Tiều tắt giao diện trò chơi, nằm xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô gặp một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, Khương Tiều nhìn thấy hoa văn phức tạp trong trí nhớ của Cố Minh Châu.

Sau đó cảnh tượng thay đổi, Văn Trình chỉa đao vào cô, "Xin lỗi, chúng ta không chung đường, tớ cũng không thể vì cậu mà phản bội cả nhân loại."

Ánh đao khắc sâu vào đáy mắt Khương Tiều.

Khương Tiều đột nhiên mở mắt ra.

Cô mặt vô biểu tình nhìn lên trần nhà hồi lâu, nghĩ về nguyên nhân gây ra ác mộng, khi còn nhỏ cô cũng thường gặp ác mộng, sau này lớn lên rồi, ác mộng cũng không còn xuất hiện nữa.

Vậy mà bây giờ, cô lại gặp ác mộng sau một thời gian dài.

Là vì thiên phú cắn nuốt sao?

Không, cô đã chuẩn bị để che giấu thiên phú của mình, chỉ cần không sử dụng nó trước mặt người khác, thì việc kỹ năng giống nhân vật phản diện này có liên quan gì đến Khương Tiều chứ?

Năng lực tự an ủi của Khương Tiều vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều, chỉ một thiên phú thôi cũng khiến cô gặp ác mộng, đó là điều không thể.

Khả năng cao nhất là do hoa văn quỷ dị kia…

Cô chỉ nhìn thấy hoa văn đó thông qua ký ức của người khác mà vẫn bị ảnh hưởng. Vậy sự điên cuồng vặn vẹo của Cố Minh Châu có phải là hậu quả khi nhìn thấy thứ kia không?

Lúc này trời đã sáng, Khương Tiều tính toán đâu ra đấy cũng liền ngủ hai ba giờ.

Sau đấy cô không buồn ngủ chút nào, nên dứt khoát đứng dậy tìm kiếm tin tức về vụ cháy ở biệt thự số 4, chỉ có mấy trang báo nhỏ đưa tin này.

Cũng phải, khi vị diện vô hạn xuất hiện đã mang đến nhiều "tai nạn" hơn trên thế giới này, trong số đó có rất nhiều tin tức kinh hoàng, so với vụ cháy một căn biệt thự chỉ là một việc nhỏ không đáng để nhắc tới.

Khương Tiều lần theo hoa văn trong trí nhớ rồi vẽ lại, sau đó dùng di động chụp ảnh lên mạng tìm kiếm nhưng không thấy kết quả nào trùng khớp.

Cô cũng không thất vọng mà đem ảnh chụp xoá sạch sẽ, sau đó lại vò nát tờ giấy đem đi thiêu hủy.

Loại hoa văn không bình thường này, tốt hơn là nên xử lý tốt một chút mới tránh được rắc rối.

Bản thân cô thì không sợ, gặp ác mộng thì sao chứ, dù gì giá trị tinh thần của cô cũng không dễ dao động, nhưng nếu là đám người Trần Vân thì khác…

Khương Tiều gọi điện cho cha mình, đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối bọn họ nói chuyện với nhau.

Vừa kết nối cuộc gọi, Khương Tiều liền chủ động nói trước, "Cha, cha có biết Cố Viễn và tập đoàn Viễn Phương không? Có phải ông ta cất giấu tài sản bí mật gì đó không?"

Cùng một giới kinh doanh, lão Khương có thể sẽ biết nhiều chuyện hơn cô.

Lão Khương vừa muốn mắng cô liền bị chặn họng, “Ăn nói hàm hồ, con nghe được tin này từ đâu? Gia sản nhà mình cũng không thấy con hỏi thăm, thì ra chuyện nhà khác cũng biết để bụng đấy!"

"Vậy là cha không biết gì sao?"

"Chưa từng nghe qua! Con hỏi chuyện này làm gì, đừng làm ta..."

Xác định cha không biết chuyện này, Khương Tiều liền cúp máy trước khi tiếp tục bị mắng.

Lão Khương muốn gọi lại để giáo huấn Khương Tiều cho kĩ càng, ai ngờ máy báo số bận, hiển nhiên là ông đã bị "con gái cưng" kéo đen.

Cha Khương Tiều:...

Ông mà nghe điện thoại của đứa con gái bất hiếu này lần nữa thì, ông sẽ làm con cô luôn!

Khương Tiều, người thành thạo chiêu "dùng rồi vứt", sau khi cúp máy liền gọi cho cục trốn thuế, "Đúng, tôi muốn tố cáo tập đoàn Viễn Phương trốn thuế."

Nếu Cố Viễn có chuyển nhượng tài sản, trên sổ sách nhất định sẽ có vấn đề, Lý Sâm không tìm được cũng không sao, nhưng nếu là nhà nước điều tra, hiệu quả nhất định sẽ khác.

Gặp chuyện khó giải quyết thì nên báo công an…

Không cần phải đối chọi với bọn tội phạm, chín năm giáo dục bắt buộc đã dạy cô biết nên làm thế nào.

Khương Tiều là một thanh niên chính trực có gốc gác, việc tố giác tội phạm là bổn phận và trách nhiệm của một công dân có lòng trung thành với Tổ quốc.

Nếu "Tài sản Cố Viễn cất giấu" thực sự chỉ là tin đồn thì không sao cả, dù sao cô cũng không có nói sai sự thật, sau khi Lý Sâm tiếp quản tập đoàn Viễn Phương khẳng định ngầm đút túi không ít, dù không tra ra tài sản của Cố Viễn, nhưng tìm được quỹ đen của Lý Sâm thôi cũng không tồi.

Tên đàn ông rác rưởi đã chết, nhưng tội danh hắn gây ra thì vẫn phải chịu.

Sau đó, Khương Tiều lại liên lạc với bảo an của khu biệt thự, "Sau vụ cháy ở khu 4, có kẻ lạ mặt nào xuất hiện không?"

【Phù Lục nguyền rủa】 không phải vật thường, kẻ tạo ra Phù Lục nhất định không phải là tùy tiện làm, chẳng lẽ bọn họ thực sự không để ý tới chuyện diễn ra trong biệt thự sao?

Cũng giống như tội phạm thích quay lại hiện trường vụ án để quan sát thành quả của bản thân, những “người hảo tâm” với mục đích không tốt kia chắc chắn sẽ để ý đến “tác phẩm” của mình.

Người ngoài đi vào Giang Loan được quản lý rất chặt chẽ, nếu hỏi thăm tình hình nhất định sẽ tìm được đối phương.

—— Phương pháp này có thể không khả thi, nhưng thử một tí cũng không tốn nhiều công sức, hơn nữa cô cũng đang rảnh.

Bảo an tiểu khu thận trọng nói: "Khương tiểu thư, lúc xảy ra hỏa hoạn quả thực có chút lộn xộn, nhưng hiện tại đã trở lại bình thường. Xin hỏi cô có vấn đề gì?"

Khương Tiều nói: "Tôi cảm giác hình như có người trà trộn vào đây. Không biết là paparazzi hay là trộm, vì vậy tôi cần kiểm tra danh sách một chút."

Bảo an do dự, "Chuyện này..."

Khương Tiều lập tức nói: "Anh nên biết với thân phận hiện tại, nếu có tin tức bị rò rỉ ra ngoài sẽ mang lại cho tôi rất nhiều phiền phức. Chuyện này cũng sẽ làm ảnh hưởng đến an ninh tiểu khu, có vấn đề gì đều là lỗi của anh. Hôm nay là anh trực ban đúng không? Danh sách theo dõi cứ để tôi tự mình xem, tôi đảm bảo, có chuyện gì cũng sẽ không đổ lên đầu anh đâu."

Bảo an vẻ mặt rối rắm gửi tư liệu mà Khương Tiều muốn, liên tục xác nhận, "Khương tiểu thư, chuyện này không đúng theo quy trình làm việc. Cô nhất định phải giữ bí mật, nếu không công việc này tôi cũng không làm được nữa…"

“Được rồi, nếu vì chuyện này mà anh gặp rắc rối thì cứ đến tìm tôi.” Khương Tiều nhìn bảo an đeo kính râm, trong lòng cứ cảm thấy là lạ, trời hôm nay cũng đâu có nắng lắm đâu?

“Kính của anh trông được đấy.” Khương Tiều nói.

Bảo an nhanh chóng giải thích: "Khương tiểu thư, tôi không phải là cố tình đeo kính. Do rạng sáng tôi phải hỗ trợ đội cứu hoả dập lửa, có thể là do khói quá mịt mù nên mắt tôi cứ ch ảy nước hoài, chỉ khi đeo kính tôi mới cảm thấy thoải mái hơn. "

“Ồ, nếu không khỏe thì anh nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, sau đó nghỉ ngơi một ngày là ổn.” Khương Tiều nhắc nhở.

“Cám ơn Khương tiểu thư.” Một giọng nói truyền đến từ bên tai của bảo an, miệng của anh ta vừa mở ra liền đóng lại.

Tiếc là Khương Tiều không nghe thấy giọng nói trong tai nghe, cũng không biết bảo an đang nói gì, nhưng nhìn anh ta giống như đang truyền đạt mệnh lệnh.

Mà Khương Tiều càng không biết là, sau khi bảo an quay lại chỗ làm việc liền tháo kính râm xuống, tròng mắt anh ta lại phản chiếu hoa văn quỷ dị mà Khương Tiều đã nhìn thấy trong ký ức của Cố Minh Châu!

Hoa văn đó như được khắc lên nhãn cầu, mãi mãi không thể biến mất.

Cùng lúc đó, đồng nghiệp của anh ta vừa tuần tra bên ngoài trở về, nhìn thấy mắt của hắn, "Anh..."

Giọng nói của người đồng nghiệp chợt nghẹn trong cổ họng, sau đó, mắt anh ta cũng chậm rãi chảy xuống một hàng huyết lệ*.

Bên ngoài khu biệt thự, một người đàn ông mặc đồ ngoại cỡ đang cúi đầu nghe điện thoại, đối diện với giọng nói tức giận ở đầu dây bên kia, anh ta bình thản nói: "Không uổng công. Tôi đã tìm được một khay nuôi cấy có tiềm năng."

Sau đó, hắn quay người nhìn sâu vào khu biệt thự xinh đẹp này một cái rồi rời đi.

Trong biệt thự số 7, Khương Tiều đang xem danh sách mà bảo an cung cấp, Trần Vân từ trong phòng khách đi ra, hỏi cô: "Xem gì vậy?"

"Danh sách theo dõi, em muốn xem liệu có kẻ nào khả nghi không."

"Kẻ khả nghi?"

“Có người theo dõi biệt thự số 4, mà em từ nơi đó đi ra ngoài, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp bị theo dõi.”

Trần Vân vừa nghe việc này có quan hệ với Khương Tiều, tinh thần lập tức phấn chấn, “Giao cho tôi!"

Bệnh nghề nghiệp của Trần Vân lập tức tái phát: Nghệ sĩ nhà cô chính là cần được bảo vệ, nếu có tin tức bị tiết lộ ra ngoài, đó là do cô thất trách.

Khương Tiều cũng không khách khí, trực tiếp giao hết tư liệu cho Trần Vân. Dù sao việc này Trần Vân cũng giỏi hơn cô nhiều.

Chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm.

Khương Tiều nhân lúc rảnh rỗi liền lướt điện thoại, đúng lúc này Từ Hoành Hiên cũng gửi một đường link tới, "Nữ thần, diễn đàn chính thức đã được mở, người chơi muốn tìm hiểu thông tin về phó bản trên này cũng đáng tin hơn, chị có thể xem qua."

Diễn đàn chính thức?

Khương Tiều thật sự rất tò mò, liền bấm vào xem, mục đầu tiên là thông tin tuyển mộ chính thức, người chơi được hoan nghênh gia nhập đội ngũ của chính phủ, đãi ngộ hào phóng, đặc biệt là người chơi thức tỉnh thiên phú, đãi ngộ càng cao.

Mục thứ hai là khu giao dịch - nơi trao đổi hoặc mua bán đạo cụ. Đa phần người chơi đều không nguyện ý mua bán đạo cụ, nhưng vẫn có số ít người chơi chấp nhận việc này. Chỉ cần giá trị đồng tiền còn chưa sụp đổ thì, miễn là bạn có tiền, sẽ luôn có người bán.

Có một dòng chữ in đậm trong khu giao dịch: Giao dịch sẽ có rủi ro, vui lòng xác nhận danh tính của cả hai bên trước khi giao dịch. Diễn đàn này không đảm bảo bất kỳ hình thức giao dịch nào.

Mục thứ ba là khu trò chuyện, các tin tức được chính phủ thừa nhận sẽ được đặt ở trên cùng, phía dưới là khu trò chuyện của các người chơi, ngoài ra còn có không ít bài tuyển dụng người chơi tham gia tổ đội.

Khương Tiều phát hiện một bài đăng khá thú vị: Trao đổi tin tức.

Người đăng bài tự xưng là "Vạn Sự Thông" đã phát một cái tọa độ:

Dùng tin tức đổi lấy đạo cụ, tin tức tuyệt đối là thật, tọa độ này chỉ có giá trị trong hôm nay.

Bên dưới còn có vài bình luận nói rằng "Vạn Sự Thông rất đáng tin cậy", hoặc "Nhờ chủ thớt tôi đã có được thông tin mình muốn."

Thoạt nhìn trông giống thủy quân.

Nhưng diễn đàn chính thức này cũng có hạn chế về IP, quyết không cho phép thủy quân tồn tại.

Bài đăng này đến giờ vẫn chưa bị xoá bỏ, chẳng lẽ là thật?

Sở dĩ Khương Tiều quan tâm đ ến bài đăng này là vì tọa độ Vạn Sự Thông gửi cách cô rất gần, đều ở cùng quận trong thành phố H, nơi đó là một quán cà phê.

Khương Tiều quyết định đi tìm hiểu tình huống một chút, liền lại gần Trần Vân, nghiêm mặt nói: "Chị Trần, em đi mua cà phê cho chị rồi sẽ về ngay."

“Được, ra ngoài nhớ đeo khẩu trang vào.” Trần Vân không ngẩng đầu lên nói.

Khương Tiều lái xe đi ra ngoài, máy theo dõi giá trị ô nhiễm được đặt trong phòng ngủ. Cô không biết, lúc này giá trị trên màn hình đột nhiên nhảy vọt rồi bắt đầu phát ra tiếng chuông báo động.

_______________________________________________

Huyết lệ*: máu lẫn nước mắt (mình thấy để là "huyết lệ" nghe hay hơn, nhưng sợ có bạn không hiểu nên chú thích ở đây nha ~)

Mỗi lần Khương Tiều tính đi xem tình huống một chút là lại gặp phó bản mới, chị nhà xui xẻo thật đấy 😆

Tớ dồn phó bản tiếp theo rồi đăng luôn một lần nha mọi người? Phó bản tiếp theo có tên là "Cộng đồng ấm áp đang được xây dựng" gồm 11 chương, tớ sẽ cố đăng sớm sớm một chút >~<

Còn 1 chương hiện thực mai đăng luôn nha.

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Vật Tế

Copyright © 2022 - MTruyện.net