Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Verso: Mặt trái
Thẩm Hựu Lam bắt đầu lo lắng, cuối cùng người không chịu nổi có lẽ lại là chính hắn.
Dưới ánh đèn mờ ảo ở cửa, hắn cúi xuống xem phiếu gửi hàng dán trên thùng hàng. Những dòng chữ dày đặc trên đó khiến hắn càng thêm bối rối.
Điều khiến hắn chú ý đầu tiên là chiếc thùng này mang logo đặc trưng của công ty hắn.
Thẩm Hựu Lam nhớ lại, loại thùng giấy này được công ty đặt riêng từ tháng trước để sử dụng cho cửa hàng tạp chí trực tuyến, chủ yếu dùng để đóng gói các sản phẩm lớn hoặc gửi hàng cho những khách hàng đặt mua số lượng lớn. Thùng rất chắc chắn, bền bỉ, lại được thiết kế bắt mắt.
Số khách hàng cần loại thùng lớn như vậy không nhiều, chủ yếu là vì fan của Tô Tử Bác thường mua hàng loạt, có người mua một lần mấy nghìn quyển tạp chí. Lúc đó, cửa hàng còn phải thương lượng với bên mua vì sợ gây lãng phí, nhưng phía họ đảm bảo rằng không lãng phí, mà chỉ mua thay cho những người không thể tự đặt.
Trong bầu không khí yên tĩnh và tối mờ, Thẩm Hựu Lam đột nhiên nhận ra thứ nặng trịch bên trong thùng rất có thể là cả đống tạp chí đó.
Sau đó, hắn phát hiện thùng hàng này không được gửi đến địa chỉ nhà mình.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía nhà đối diện của Khương Bạch Thành. Người nhận trên phiếu gửi là: F, địa chỉ chính là nhà của Khương Bạch Thành ở đối diện.
Nhà của Khương Bạch Thành ít nhất đã nửa tháng không xuất hiện chiếc Lamborghini màu xanh lục đặc trưng. Nghĩ lại, cũng đã lâu hắn không liên lạc với Khương Bạch Thành rồi.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Hắn không nhớ rõ nữa. Tóm lại, Khương Bạch Thành giống như một người xuất hiện đột ngột trong cuộc đời hắn rồi lại biến mất một cách rất kỳ lạ.
Thẩm Hựu Lam lấy điện thoại ra, tìm số của Khương Bạch Thành, sau đó liên lạc với trợ lý, nhờ đối phương kiểm tra xem số này có từng đặt hàng trên cửa hàng trực tuyến của họ không.
Hắn còn nhắn thêm một câu: "Ngày mai kiểm tra cũng được, không vội."
Nhưng trợ lý lại trả lời rất nhanh: "Tôi vừa liên hệ với quản lý cửa hàng, số điện thoại này đã đặt hàng nhiều lần, đơn hàng mấy chục nghìn lần trước chính là do người này đặt."
Nhìn dòng tin nhắn xong Thẩm Hựu Lam đi dạo một vòng quanh sân nhà mình.
Thật ra, trước đây hắn đã mơ hồ nhận ra chuyện này. Biết rằng vụ việc liên quan đến fan cuồng xuất phát từ sự kiện của Ngôn Hòa có khả năng liên quan đến các chuỗi lợi ích khác. Nhưng hắn không ngờ người đứng sau lại gần gũi đến vậy, gần đến mức người đó lại chính là hàng xóm của hắn.
Nghĩ đến việc trước đây có người lắp camera ngoài sân sau nhà mình, rồi những lần quấy rối Tô Tử Bác vào ban đêm, thêm vào đó là việc Tô Tử Bác kể từng gặp Khương Bạch Thành trên máy bay.
"Khụ ——" Thẩm Hựu Lam không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Giờ nghĩ lại, cảm giác rợn người làm da đầu hắn tê dại.
Thẩm Hựu Lam bắt đầu suy nghĩ, nếu trong chuyến đi Bắc Kinh, Khương Bạch Thành cũng đi theo Tô Tử Bác, tức là gần như ngày nào cậu ta cũng theo sát đoàn làm phim. Nhưng ít nhất, hiện tại chưa nghe thấy Tô Tử Bác phàn nàn về việc bị quấy rối, chứng tỏ cậu ta không làm gì Tô Tử Bác? Có khi nào cậu ta chỉ đơn thuần muốn theo dõi?
Càng nghĩ, tâm trạng của Thẩm Hựu Lam càng rối bời. Sợ hãi, áy náy, phẫn nộ, tất cả những cảm xúc ấy trộn lẫn vào nhau, bùng nổ trong lồng ngực, khiến đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo.
Hắn bước qua bước lại trong sân, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tìm một người – Chu Đức Hàng.
Chu Đức Hàng là người đã lăn lộn trong giới này nhiều năm. Để săn tin tức, anh ta gần như làm đủ mọi thứ, và chắc chắn có không ít mối quan hệ với những fan cuồng trong giới.
Thẩm Hựu Lam để thùng hàng lại chỗ cũ, giả vờ như không nhìn thấy gì rồi vào nhà. Sau đó hắn liên lạc với Chu Đức Hàng.
Khi vừa bắt máy, Chu Đức Hàng lập tức nói: "Mẹ nó, cậu đúng là đồ ngốc!"
"..." Thẩm Hựu Lam nhíu mày: "Làm gì vậy?"
"Mẹ nó, tôi canh Chu Kỳ Nhiễm suốt ba ngày rồi! Cô ta vào tòa nhà này xong là không ra nữa, tôi đã ba ngày không tắm, không ăn gì rồi!" Chu Đức Hàng gào lên, "Cậu vừa gọi một cú, cô ta liền bước ra khỏi tòa nhà, cảnh quan trọng đều lỡ hết!"
"..." Thẩm Hựu Lam nói, "Được rồi, tôi mời cậu tắm rửa, mời cậu ăn cơm."
"Chấp nhận." Chu Đức Hàng đáp: "Một tiếng nữa gặp."
Thẩm Hựu Lam: "..."
...
Nửa đêm, 12 giờ, ở một quán vỉa hè. Chu Đức Hàng đang bóc tôm hùm đất, vừa ăn vừa nháy mắt trêu Thẩm Hựu Lam: "Đời này chắc cậu chưa từng ăn vỉa hè đâu nhỉ, Thẩm tổng."
Thẩm Hựu Lam ngồi giữa khung cảnh náo nhiệt đầy khói dầu, tóc hắn cũng bị ám mùi dầu mỡ. Hắn khẽ liếc mắt, vẻ mặt nghiêm túc: "Trả lời vấn đề của tôi."
Chu Đức Hàng chép miệng: "Chuyện này đơn giản mà."
"Nói đi." Thẩm Hựu Lam không gọi món, cũng không uống rượu, chỉ đặt hai tay lên bàn tập trung lắng nghe.
"Tôi tưởng chuyện gì ghê gớm, chỉ cần tra xem mấy fansite của Tô Tử Bác là biết, người nào đăng ảnh hậu trường khi cậu ấy đang quay phim thì người đó khả nghi nhất." Chu Đức Hàng nói, "Để tôi điều tra thử..."
Vừa bóc tôm, vừa nhằn vỏ, Chu Đức Hàng xuýt xoa: "Ôi dào, cũng không ít đâu."
Chu Đức Hàng giơ đôi tay đầy nước sốt, nghĩ ngợi rồi nói: "Mấy fan cuồng này đều có cộng đồng riêng, quen biết lẫn nhau. Người này thích ngôi sao này, người kia thích ngôi sao kia. Kể cả không thích, nếu chụp được gì hay ho thì họ cũng trao đổi ảnh với nhau."
"..." Thẩm Hựu Lam lạnh lùng nói: "Khác gì với nghề của cậu?"
"Tất nhiên là khác rồi! Tôi chụp tất cả vì công việc kiếm sống. Còn họ... họ đơn thuần là để thỏa mãn tâm lý bệnh hoạn." Chu Đức Hàng đáp, "À, nhớ rồi, đồng đội cậu ấy ngày trước..."
Thẩm Hựu Lam nói: "Ngôn Hòa?"
"Đúng vậy, cái cô fan cuồng mà Ngôn Hòa đã bán thông tin cho ấy, nói không chừng cô ta biết chuyện gì đó." Chu Đức Hàng nói, "Cô gái đó giờ sao rồi?"
"Nghe nói ba tháng, lần đầu phạm tội, tuổi còn nhỏ, thái độ hối lỗi tốt nên được hưởng án treo." Thẩm Hựu Lam đáp, "Cậu nghĩ cô ta có thể biết gì không?"
"Có thể." Chu Đức Hàng gật đầu.
Thẩm Hựu Lam âm thầm ghi nhớ, tiếp tục bàn luận thêm vài câu với Chu Đức Hàng. Chờ anh ta ăn xong con tôm cuối cùng, Thẩm Hựu Lam dứt khoát: "Được rồi, tính tiền."
"Ê này, cậu..." Chu Đức Hàng nói, "Cậu.... đối với Tô Tử Bác... cũng quá để tâm rồi đấy? Không giống cậu chút nào. Cậu làm thế này khiến tôi phải nghi ngờ cậu thật sự thích cậu ấy mất."
Chu Đức Hàng thậm chí còn tự thêm thắt nội dung để trêu ghẹo hắn: "Hai người các cậu là gì thế? Một câu chuyện tình yêu không thành? Thật bi thảm...Cậu trâu già thích gặm cỏ non?... Nhưng nếu cậu theo đuổi cậu ấy, tôi sẽ ủng hộ hết mình!"
Thẩm Hựu Lam cười lạnh một tiếng, Chu Đức Hàng lập tức nói: "Đùa thôi mà anh ơi, cảm ơn anh vì bữa tôm hùm đất hai nghìn tệ, còn gì cần sai bảo nữa không?"
Thẩm Hựu Lam lắc đầu, nói: "Giờ còn biết làm gì nữa, không có bằng chứng, chỉ có thể đợi cậu ta tự chui đầu vào lưới thôi?"
"Nhưng ít ra giờ cậu biết có người như thế, không đến nỗi như ruồi mất đầu trở tay không kịp nữa." Chu Đức Hàng nói, "Hơn nữa, Tô Tử Bác giờ đang quay chương trình, tên đó chắc không theo tới tận Nhật đâu nhỉ?"
"Xe của cậu ta đã không xuất hiện trước cửa nhà ít nhất nửa tháng rồi." Thẩm Hựu Lam bất an nói.
"Vậy thì càng không thể nào. Chẳng lẽ cậu ta tự lái xe sang Nhật?" Chu Đức Hàng nói, "Xe có phải của cậu ta hay không còn chưa biết đâu, nói không chừng là giả đấy, nhà không chừng cũng đi thuê chỉ để ở gần Tô Tử Bác hơn thôi. Cậu có quen ai trong khu dân cư không? Thử dò hỏi xem."
Thẩm Hựu Lam gật đầu: "Được."
Thẩm Hựu Lam với Chu Đức Hàng ăn xong bữa tôm hùm đất lúc hơn 2 giờ sáng, chính xác hơn là Thẩm Hựu Lam nhìn Chu Đức Hàng ăn, sau đó hắn về nhà. Hắn không ăn gì, không có khẩu vị cũng không muốn ăn, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến Tô Tử Bác.
Về nhà, hắn chủ động nhắn tin hỏi Tô Tử Bác dạo này ở Hokkaido thế nào.
Tô Tử Bác vẫn chưa ngủ, trả lời ngay:
—— Vui lắm luôn!
Sau đó, Tô Tử Bác liên tục gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Hựu Lam, kể rằng trong chương trình lần này, cậu đã học được cách chăm sóc mọi người như thế nào. Lịch trình du lịch đều do cậu tự lên kế hoạch, hiện tại ai cũng hài lòng. Đạo diễn còn khen ngợi cậu, nói rằng trạng thái của cậu khác hẳn những tập trước.
Thẩm Hựu Lam đã xem tập đầu tiên của chương trình. Tuy biểu hiện của Tô Tử Bác rất tốt, nhưng vẫn có chút lúng túng. Đến tập thứ hai, cậu rõ ràng đã tự nhiên hơn nhiều, cũng bắt đầu trêu đùa các khách mời. Vì vậy, khi cậu bảo rằng ở tập thứ ba, mình đảm nhận vai trò dẫn dắt và lên kế hoạch chính, Thẩm Hựu Lam rất mong chờ. Nghe cậu hứng khởi kể như một chú chim sẻ, hắn cũng cảm thấy yên tâm.
Nghĩ lại, từ tháng 6 khi Tô Tử Bác thi đại học xong, hai người họ chưa từng ở bên nhau quá hai ngày.
Trong khoảng thời gian này, dù thỉnh thoảng có gặp mặt, nhưng cũng chỉ là những khoảnh khắc vụn vặt.
Chỉ mới nửa năm trôi qua, nhưng cũng đã là nửa năm rồi.
Trong nửa năm này, Tô Tử Bác đóng hai bộ phim, quay quảng cáo, tham gia chương trình giải trí, và còn xuất hiện trên trang bìa vàng tạp chí tháng 9. Cậu đã làm việc không ngừng nghỉ, tranh thủ bùng nổ dựa vào sức hút bất ngờ tích lũy từ đầu năm.
Khi độ nổi tiếng tăng cao thì áp lực cũng vì thế mà tăng lên. Ngoài những lời khen ngợi, đương nhiên cũng có những lời gièm pha. Thẩm Hựu Lam biết rằng Tô Tử Bác luôn báo tin vui mà giấu đi những điều không vui khi nói chuyện điện thoại với hắn. Nhưng mọi chuyện xảy ra với Tô Tử Bác, hắn đều biết qua các nguồn khác nhau.
Việc Ngôn Hòa lộ chuyện bán thông tin khiến cậu ta vướng vào kiện tụng, buộc phải rút khỏi ánh đèn sân khấu. Nhóm của họ cũng tan rã, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Trong khi đó Tô Tử Bác có vẻ được hậu thuẫn mạnh mẽ, nhận đủ loại tài nguyên, các thành viên khác như Hoài Tinh sau sự kiện đó dù vẫn có công việc, nhưng so với Tô Tử Bác thì thảm hại hơn nhiều.
Công chúng không biết những chuyện vòng vèo bên trong, fan của các thành viên khác chỉ nghĩ rằng Tô Tử Bác là kẻ vô ơn bội nghĩa. Còn về nhóm dự án, sau khi tan rã, nhiều thành viên trở lại công ty cũ nhưng không phát triển được như mong muốn. Một số người vốn không thân với Tô Tử Bác trong nhóm, thậm chí là mấy thí sinh từ các show tuyển chọn khác, lại lên mạng mỉa mai, đu bám vào danh tiếng của cậu để tăng độ hot.
Chỉ là Tô Tử Bác trong nhất thời còn chẳng nhớ bọn họ là ai.
Những chuyện này, Thẩm Hựu Lam biết, Tô Tử Bác cũng biết. Nhưng cả hai đều không nhắc đến, coi như không có gì xảy ra. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, nhớ lại việc Tô Tử Bác cố gắng truyền đạt sự vui vẻ qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Thẩm Hựu Lam không khỏi chạnh lòng. Chỉ có lần hoàn thành quay phim đó Tô Tử Bác mới không kìm nén được mà khóc trước mặt hắn.
Đương nhiên Tô Tử Bác sẽ không không để ý. Nhưng Thẩm Hựu Lam biết rõ trong mỗi cuộc gọi vội vàng, những lời than thở trực tiếp như "Nhớ anh", "Anh đang làm gì đó", đều là cách cậu che giấu sự lo lắng bằng giọng điệu làm nũng. Thẩm Hựu Lam nói không xót xa là nói dối.
Hai năm – là khoảng thời gian Tô Tử Bác tự đặt ra cho họ. Khi đó, Thẩm Hựu Lam thực sự không ngờ cậu lại nói như vậy. Và nhìn tình hình hiện tại, cậu thực sự đang thực hiện lời hứa đó. Những ngày qua, cậu làm quen bạn bè mới, thích nghi với nhịp sống sau khi nổi tiếng. Trông cậu có vẻ rất thành thạo trong giới giải trí, ít nhất là giữ được hình tượng sạch sẽ trong một phạm vi nhỏ.
Cuối cùng, người lo lắng hơn lại là Thẩm Hựu Lam. Người không chịu nổi áp lực, rất có thể là chính hắn.
Giống như lời hắn từng nói với Tô Tử Bác: Hắn không hiểu rõ bản thân mình. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng hiểu rõ chính mình.
Lời tác giả: Bình luận nào bảo trong hộp có Tiểu Tô thì ra đây xem nào, tôi muốn ngắm bộ óc nhỏ bé của bạn!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");