Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Echo: Lặp lại
"Đương nhiên là tôi thích em."
Sau khi Tô Tử Bác đi tắm, Thẩm Hựu Lam ngồi một mình trong phòng khách mờ tối, không muốn động đậy.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay nhưng không hề chạm vào môi, trong đầu hắn vẫn vang vọng những hình ảnh vụn vỡ khi cánh cửa bị phá tung. Than hồng lập lòe, trong không khí đậm mùi khí gas, một người nằm sóng soài trên sàn, ánh sáng ở tầng hai di chuyển chậm rãi, khuôn mặt của Tô Tử Bác trải rộng trên bức tường, từng chút một cuộn tròn rồi thu lại.
Nơi đó như một địa ngục làm người ta sởn gai ốc, ẩn chứa bên trong một con thú hoang đang rục rịch chực chờ.
Ngôi nhà ngay con phố đối diện nơi hắn sống, có một con thú ngụy trang hoàn hảo như thế hiện diện, làm sao hắn có thể không kinh hãi?
Chẳng bao lâu, Tô Tử Bác bước ra sau khi tắm xong, Thẩm Hựu Lam đứng dậy, chuẩn bị vào tắm.
"Nước ấm vừa không?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu.
Không nói thêm lời nào, Thẩm Hựu Lam cầm bộ đồ ngủ lên lầu. Hắn bước vào phòng tắm, quay lại treo quần áo lên giá.
"Nè."
"..."
Thẩm Hựu Lam quay đầu lại, quần áo trên người hắn đã cởi được một nửa, cửa vẫn để mở. Tô Tử Bác đứng ngay sau hắn, ánh mắt chăm chú. Thẩm Hựu Lam lập tức khom người mặc lại áo, vẻ mặt khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"
"Em quên lấy quần áo." Tô Tử Bác nói.
"Ừ." Thẩm Hựu Lam đưa tay, cầm quần áo đưa cho cậu.
Thẩm Hựu Lam bước vào trong bắt đầu tắm rửa, cả người hắn ngập chìm trong một bầu không khí khó diễn tả.
Lo lắng, sợ hãi, mỏi mệt... và cả những cảm xúc dành cho Tô Tử Bác không thể nào kiềm chế nổi... Trong bồn tắm, hắn đã mấy lần mơ màng thiếp đi rồi lại giật mình tỉnh dậy. Hắn ngửa đầu dựa lên thành bồn, ngước mắt nhìn trần nhà, mái tóc ẩm ướt rủ xuống trán, dính lên cổ.
Thẩm Hựu Lam đứng dậy, hắn nghĩ giờ phút này rồi, còn nghĩ thêm gì nữa cũng vô ích.
Hắn chậm rãi bước lên lầu, định đi ngủ dù biết lòng vẫn chẳng thể an yên.
Hơn nữa sau khi hắn tắm xong, toàn thân đều khô nóng, rõ ràng đã tắm sạch sẽ nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy trên cổ dính nhớp, không biết có phải vì tóc còn ẩm ướt mà dính sát vào da hay không.
Hắn gõ cửa, nghe thấy tiếng sột soạt từ bên trong, rồi giọng của Tô Tử Bác vang lên: "Vào đi."
Thẩm Hựu Lam xoay nắm cửa, bước vào: "Chưa ngủ sao?"
"Không ngủ được." Tô Tử Bác ngồi ở mép giường, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
"Vậy nằm nghỉ một lát đi." Thẩm Hựu Lam nói, "Điện thoại để chế độ im lặng, không ai làm phiền đâu."
"Ừ." Tô Tử Bác nhìn vào màn hình, "Đã ba giờ rồi, không ngủ nữa thì trời sẽ sáng mất."
"Ngủ ngon." Thẩm Hựu Lam nói.
Hắn xoay lưng về phía Tô Tử Bác, tay vừa đặt lên tay nắm cửa định mở thì nghe một tràng tiếng bước chân rồi đột nhiên bị một lực mạnh từ sau đẩy tới.
Thẩm Hựu Lam giật mình, phải bám vào khung cửa để giữ thăng bằng.
Nhưng Tô Tử Bác đã nhón chân, đặt cằm lên vai hắn, hơi thở ướt đẫm của cậu vương lại trên cổ hắn.
"Thật sự không có gì muốn nói với em sao?" Tô Tử Bác hỏi nhỏ bên tai hắn.
"... Gì cơ?" Thẩm Hựu Lam nghiêng đầu.
Hắn có cảm giác, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, chỉ là lần này, Tô Tử Bác ôm chặt hơn lần tỏ tình trước.
"Thẩm Hựu Lam." Tô Tử Bác đưa tay vòng qua eo hắn, ngón tay nhẹ nhàng gỡ từng chiếc cúc áo ngủ của hắn. Đến cúc thứ ba, Thẩm Hựu Lam mới lên tiếng ngăn lại: "... Em ngủ sớm đi."
"Không, em chỉ muốn xác nhận một chuyện." Tô Tử Bác nói.
Vừa dứt lời, cậu cầm lấy hai mép áo, kéo áo ngủ của Thẩm Hựu Lam xuống.
Tấm lưng rắn chắc, đầy những hình xăm tinh xảo của Thẩm Hựu Lam lộ ra dưới ánh đèn. Bên dưới thanh kiếm Tây Âu đó là dây leo gai chằng chịt, những đóa hồng rực rỡ nở bung đầy sức sống.
Ánh mắt Tô Tử Bác trượt xuống phía dưới, Thẩm Hựu Lam cảm giác được ngón tay cậu từ từ di chuyển trên da mình. Thẩm Hựu Lam nổi gai óc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Một, hai, ba..." Tô Tử Bác đếm, cuối cùng ngón tay cậu chạm vào góc trên bên trái: "Nói em nghe, tại sao lại thêm một đóa?"
Thẩm Hựu Lam: "..."
"Và tại sao trên này lại có..." Tô Tử Bác ghé sát hơn, "Một chữ không quá rõ ràng... "Tô"?"
Hơi thở của cậu phả lên lưng Thẩm Hựu Lam.
Giống như bị phá vỡ ranh giới cuối cùng trên cơ thể, giọng Thẩm Hựu Lam hơi run: "Em phát hiện khi nào?"
"Vừa nãy." Tô Tử Bác đứng thẳng lên.
"Chỉ một lần nhìn thoáng qua thôi sao?" Thẩm Hựu Lam hỏi lại.
"Đúng vậy." Tô Tử Bác gật đầu.
Thẩm Hựu Lam: "..."
"Thẩm Hựu Lam." Tô Tử Bác lại ôm chặt lấy hắn, "Đến lúc này rồi, anh không thể thành thật hơn một chút sao?"
"Tôi ngay cả bảo vệ em còn không làm được." Thẩm Hựu Lam nói, "Lấy tư cách gì để nói chuyện yêu đương với em đây?"
"Anh nói chuyện yêu đương với em hay định làm vệ sĩ của em đấy? Nếu làm vệ sĩ thì anh phải đi gặp anh Tư Lục để phỏng vấn rồi." Tô Tử Bác đặt cằm lên vai hắn, giọng nói bình thản, "Yêu em, chỉ cần em đồng ý là được."
"Với lại..." Tay Tô Tử Bác chậm rãi dời xuống, "Anh chỉ giỏi nói dối ngoài miệng thôi, nhưng mà cái này..."
"!" Thẩm Hựu Lam hít sâu một hơi nói, "Tô Tử Bác! Đừng làm rộn!"
Thật ra, Tô Tử Bác không định làm thế, nhưng cậu thật sự rất kích động.
Tất cả bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nhìn thấy hình xăm trên lưng Thẩm Hựu Lam. Trước đây, cậu từng ngắm nhìn hình xăm ấy không biết bao nhiêu lần, gần như thuộc nằm lòng từng chi tiết. Hình xăm trên người hắn rất đẹp, không giống những hình xăm qua loa ngoài đường, mà đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật.
Vì vậy, cậu lập tức nhận ra, trên lưng Thẩm Hựu Lam có thêm một đóa hoa hồng mới, rực rỡ nhất, đẹp nhất, trên đó còn viết tên của cậu.
Kể từ lúc Tô Tử Bác nhìn thấy lưng Thẩm Hựu Lam cho đến nửa tiếng sau khi hắn tắm xong. Ngay trong khoảnh khắc đó, mọi hoang mang trong lòng Tô Tử Bác bỗng hóa thành thực tế rõ ràng. Cậu nhận ra, mình chưa từng rời xa Thẩm Hựu Lam, dù chỉ một giây.
Cậu luôn hiện diện nơi lưng hắn, gần trái tim hắn nhất, gần đến mức không thể chia lìa.
Cũng giống như tình yêu cậu dành cho Thẩm Hựu Lam và tình yêu ấy cũng tồn tại ở cả hắn nữa.
Tô Tử Bác bước tới, đứng trước mặt hắn, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Mặc dù Thẩm Hựu Lam không từ chối, nhưng cậu vẫn sợ khi ngước lên sẽ bắt gặp đôi mắt lạnh lùng như mọi khi.
Lý trí giống như sợi dây đàn cuối cùng, khi đứt gãy trong đêm khuya, thường mang đến sự dữ dội đến tột cùng.
Khi Tô Tử Bác nhận ra, lưng cậu đã nằm trên chiếc giường mềm mại, còn Thẩm Hựu Lam thì chống hai tay bên gương mặt cậu, vây chặt lấy cậu.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Bác, nhưng vẫn không có hành động nào tiếp theo.
"..." Tô Tử Bác ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh có định nói không đây?"
"Chúng ta không thể thế này." Thẩm Hựu Lam khẽ nói.
"Đây là điều em muốn nghe sao!" Tô Tử Bác hếch cằm, giọng đầy thách thức.
Trán Thẩm Hựu Lam lấm tấm mồ hôi, khi hắn cúi đầu nhìn cậu, đôi môi hắn đã bị cắn đến trắng bệch: "Đã thỏa thuận là hai năm, sao em nói trở mặt là trở mặt ngay?"
"Nếu hôm nay em chết thì sao?" Tô Tử Bác lạnh lùng đáp lại.
"Không được nói bậy!" Thẩm Hựu Lam đột nhiên cao giọng, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
"Cứ nói đấy." Tô Tử Bác nhướn cổ lên, hai tay vòng qua cổ hắn, cọ nhẹ vào môi hắn như đang trêu chọc: "Nếu em chết ngay tại đây, những điều không thể nói ra... sẽ trở thành nỗi hối hận cả đời. Thẩm Hựu Lam, anh định đến khi nào mới chịu hiểu?"
Cậu khép ngón tay lại, nhẹ vuốt trên lưng hắn, chạm vào hình xăm mới trên da: "Nếu vậy thì... cái này sẽ chỉ là một kỷ niệm buồn mà thôi."
Dứt lời, Tô Tử Bác hôn lên môi của hắn.
Không giống như lần đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, lần này cậu hôn lên đôi môi mỏng của Thẩm Hựu Lam, cố gắng làm sâu thêm nụ hôn. Nhưng không tài nào mở được đôi môi đang mím chặt kia.
Thẩm Hựu Lam quyết tâm giữ đôi môi khép chặt, khiến hành động của Tô Tử Bác dường như trở nên vụng về và buồn cười.
Không thể tiếp tục, Tô Tử Bác tức giận cắn nhẹ môi dưới của hắn như một cách trả đũa, rồi ỉu xìu thu mình lại, vẻ mặt đầy thất vọng.
"Đồ nhát gan." Tô Tử Bác lẩm bẩm, giọng nhỏ dần: "Đến khi nào anh mới..."
Câu nói chưa kịp dứt, Thẩm Hựu Lam đột nhiên chiếm thế chủ động, cúi xuống, cắn nhẹ môi cậu.
Tô Tử Bác mở to mắt nhìn hắn, không thể tin rằng Thẩm Hựu Lam đang hôn mình.
Nụ hôn ấy vừa vội vàng vừa mãnh liệt, cuốn trôi mọi ý nghĩ, chiếm lĩnh hoàn toàn, là dòng chảy ngầm âm thầm nhưng mạnh mẽ, cuộn trào thành những cơn sóng dữ dội.
Tô Tử Bác không biết mình bị hôn bao lâu. Trong suốt quá trình trao đổi hơi thở, Thẩm Hựu Lam vẫn giữ sự kiềm chế tuyệt đối, không hề vượt qua giới hạn, chỉ có đôi môi là mãnh liệt chiếm đoạt, tựa như muốn truyền tải hết thảy cảm xúc bị kìm nén bấy lâu.
Tô Tử Bác bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng. Khi Thẩm Hựu Lam cuối cùng cũng buông ra, cả hai nhìn nhau, dù chỉ là một nụ hôn nhưng cảm giác mãnh liệt như họ đã trải qua điều gì đó lớn lao hơn thế rất nhiều.
"Tôi thích em." Thẩm Hựu Lam khẽ nói.
Tô Tử Bác lập tức nhận ra đây là câu trả lời cho lời nói trước đó của mình. Cậu bực bội ôm chặt lấy cổ hắn: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
"..." Ánh mắt Thẩm Hựu Lam chậm rãi di chuyển, như thể đang chìm sâu vào dòng suy nghĩ nào đó.
"Trở lại như cũ, coi như chuyện này chưa từng xảy ra sao?" Tô Tử Bác tiếp tục trêu chọc hắn.
"Ý kiến hay đấy." Thẩm Hựu Lam đáp, giọng điệu pha chút giễu cợt.
"Thẩm Hựu Lam!" Tô Tử Bác lớn tiếng: "Có phải anh đang giấu em điều gì không?"
"..." Thẩm Hựu Lam không trả lời, ánh mắt hắn cụp xuống, nhìn đôi tay cậu. Hành động đó khiến Tô Tử Bác đỏ mặt, lập tức bật dậy: "Em...em..."
"Ngủ đi." Thẩm Hựu Lam đứng dậy, thở dài: "Em mệt rồi."
"... Em..." Tô Tử Bác ấp úng, giọng khàn đi, "Em không muốn ngủ."
"Ngủ đi." Thẩm Hựu Lam lặp lại.
Hắn bước về phía cửa, Tô Tử Bác ngồi bên mép giường, gọi với: "Anh định sang phòng khác sao? Em không muốn anh đi."
"..." Thẩm Hựu Lam quay đầu nhìn cậu, khẽ nói, "Anh chỉ đi tắm."
...
Căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối. Tô Tử Bác cuộn mình trong chăn, cảm giác cô đơn bủa vây.
Cậu trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được.
Đã mấy giờ rồi? Chắc gần năm giờ sáng rồi nhỉ...
Cậu cảm thấy mình đã hành động quá vội vàng...
Nhưng mà, Thẩm Hựu Lam thích cậu. Chỉ cần biết điều đó, là đủ rồi.
Tô Tử Bác cuối cùng cũng mệt đến mức chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ mở. Rất nhanh sau đó, có người trèo lên giường nằm cạnh cậu.
Tô Tử Bác giật mình, lập tức bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường.
"... Là anh." Giọng nói khàn khàn của Thẩm Hựu Lam vang lên, hắn vòng tay ôm lấy cậu.
"Anh làm em sợ chết khiếp." Tô Tử Bác thở phào, dựa vào lòng hắn, "Sao anh vào mà im ắng thế."
"Không phải em bảo không muốn anh đi sao?" Thẩm Hựu Lam đáp.
"... Đúng là vậy." Tô Tử Bác khẽ đáp, rồi tựa vào hắn, giọng lười nhác: "Thẩm Hựu Lam, em buồn ngủ rồi."
"Ngủ đi." Thẩm Hựu Lam nói.
"Em sợ khi em thức dậy, anh sẽ lại không thừa nhận nữa." Tô Tử Bác khẽ nói, "Ahh? Vậy em không ngủ nữa..."
"Đầu óc nhỏ bé của em có thể nghĩ chuyện gì nghiêm túc hơn được không?" Thẩm Hựu Lam bật cười, "Mau ngủ đi."
"Vậy anh nói trước đã." Tô Tử Bác nhắm mắt lại, lắc lắc cánh tay hắn: "Nói đi..."
"Nói gì cơ?" Thẩm Hựu Lam hỏi.
"Nói..." Giọng Tô Tử Bác dần nhỏ lại: "Nói anh thích... anh thích em..."
Câu nói cuối cùng bị cậu nuốt vào trong giấc mơ và màn đêm.
Tô Tử Bác nằm trong vòng tay Thẩm Hựu Lam, miệng hơi hé mở, trông vừa đáng yêu vừa ngọt ngào đến kỳ lạ. Trong ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ, Thẩm Hựu Lam cứ lặng lẽ nhìn cậu thật lâu.
Đêm dài thăm thẳm đã trôi qua, bình minh sắp ló dạng.
Hắn cúi đầu, áp trán lên má Tô Tử Bác, môi khẽ mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua:
"Đương nhiên là anh thích em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");