Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỷ Hoài hỏi: "Cậu thật sự bị ấm đầu à?".
Hà Gia đột nhiên thở dài, nhìn Kỷ Hoài đầy ý nhị.
Kỷ Hoài bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên: "Gì?".
Hà Gia đau khổ nói: "Cậu biết tại sao tôi lại chuyển đến đây không? Vì sao luôn bám theo cậu để nhắc cậu học tập không?".
Kỷ Hoài trừng mắt: "Ai mà biết được".
"Bởi vì tôi nghe danh của cậu đã lâu, cậu chính là thần tượng của tôi nên tôi chuyển trường để nhờ cậy cậu".
Hà Gia xạo ke mà mắt chẳng thèm chớp:
"Tuy là đầu gấu, nhưng tôi lại muốn đỗ đại học, đây quả thật là vọng tưởng của tôi.
Nghe nói cậu cực kì thông minh, học rất giỏi, lại biết đánh nhau, đúng là hình mẫu lý tưởng mà tôi đang phấn đấu!"
"Cho nên tôi vào học trường cấp 3 của cậu với hy vọng rằng cậu có thể giúp tôi trở thành học sinh giỏi...!Vậy mà tôi lại thấy cậu học hành chểnh mảng, lăng kính màu hồng lập tức tan biến, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng và buồn bã..."
Kỷ Hoài bối rối trước ngữ khí ai oán của Hà Gia.
Anh ta vò tóc, đứng dậy, từ từ nhìn xuống Hà Gia, hỏi: "Cậu thật sự muốn tôi giúp đỡ cậu học hành?".
Hà Gia gật đầu.
Từ lúc nghe thấy Hà Gia nói "Cậu là thần tượng của tôi", tuy rằng anh ta không biểu hiện quá rõ ràng, nhưng lông mày nhếch lên, chứng tỏ trong thâm tâm đang kiêu ngạo.
Hà Gia thấy dáng vẻ này của anh ta, khẽ cười.
Kỷ Hoài là nam chính Tiểu thuyết dành cho nam, mà Hà Gia lại từng tiếp xúc không ít với những người như anh ta.
Anh biết bọn họ đều thích nghe lời nói bùi tai, hào hiệp, dễ nói chuyện.
Quả nhiên, Kỷ Hoài khẽ hừ: "Đâu có gì khó, tôi giúp cậu là được".
Nói xong, anh ta lập tức rời đi.
Hà Gia vội gọi anh ta lại: "Chờ chút!".
Kỷ Hoài quay đầu, cau có nhìn: "Gì nữa?".
Hà Gia vươn tay ra: "Kéo tôi lên, vừa rồi dùng quá sức, giờ không đứng lên nổi".
Kỷ Hoài: "...".
*
Phòng lấp hố an bài một căn phòng trọ nhỏ gần trường cho Hà Gia.
Anh vốn không khó tính, chỉ cần có thể che mưa chắn gió và có chỗ ngủ là ok.
Anh dọn dẹp qua căn phòng, lúc đi ngang qua gương, chợt bị thu hút ánh nhìn.
Rõ ràng đây là anh hồi cấp 3.
Lùn hơn một chút, gương mặt cũng phúng phính hơn chút, hoàn toàn là dáng vẻ của một chàng trai khôi ngô.
Hà Gia giật mình, lùi về phía sau: "Vcl! Ông đây từng đẹp trai vậy à?!".
Anh ngắm bản thân trong gương đến tận nửa đêm, do đó, ngày hôm sau, kì kèo mãi mới rời được giường.
Hà Gia lê bước, cố tỉnh táo để đi học, may mà vẫn kịp giờ vào học.
Kỷ Hoài xụ mặt: "Ai đã nói phải học hành tử tế?".
Hà Gia ngồi xuống, giáo viên bắt đầu giảng bài, Kỷ Hoài nằm bò ra bàn, nhắm mắt lại.
Hà Gia đột nhiên đập lên bàn Kỷ Hoài: "Dậy! Dậy nghe giảng!".
Kỷ Hoài ngẩn người, giải thích: "Tại quen rồi, vừa nghe thầy cô giảng bài là tôi lại buồn ngủ".
Anh ta ngồi thẳng dậy, bắt đầu nghe giảng và ghi bài.
Lúc quay sang bên cạnh, anh ta tức sùi bọt mép, vỗ lên bàn Hà Gia: "Thẳng cái lưng lên!".
Hà Gia mơ màng mở mắt ra, ngẩn người, cũng ngượng ngùng giải thích: "Tại quen rồi, vừa nghe thầy cô giảng bài là tôi lại buồn ngủ".
Kỷ Hoài: "..."..