Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kính Mắt bắt đầu giảng đề, còn Hà Gia bắt đầu thẫn thờ.
Thực ra nhiệm vụ mà nhân viên đoàn phim giao cho anh là giúp Kỷ Hoài thi đậu đại học, mà không phải là cả hai bọn họ.
Nhưng ngày hôm qua, dưới tình thế cấp thiết, Hà Gia đành nói rằng bản thân muốn thi đại học.
Do đó sự chú ý Kỷ Hoài bị chệch hướng.
Anh ta bắt đầu ép Hà Gia điên cuồng học với mình.
Hà Gia nhìn sách giáo khoa mà choáng cả người, ôm đầu: "Thế này thì khác gì khổ nhục kế đâu".
Kính Mắt đẩy kính: "Không, phải là khi không có ngoại lực tác dụng lên hệ thì động lượng của hệ được bảo toàn".
Kỷ Hoài lay cổ áo Hà Gia, hung hãn hỏi: "Sao cái gì cậu cũng không biết thế, vậy rốt cuộc cậu biết cái gì?".
Hà Gia lẩm bẩm: "Ai bảo, tôi biết làm bài gà thỏ bị nhốt chung chuồng mà".
"...".
Kỷ Hoài càng cáu: "Đấy cmn là đề tiểu học! Đề cấp 2 không có, đề thi đại học càng không!".
Hà Gia: "...".
Cuối cùng, Kỷ Hoài hẹn Kính Mắt giúp bọn họ học bù sau giờ tan học mỗi ngày.
Hôm nay dùng não hơi nhiều nên Hà Gia cảm thấy hơi đau đầu, lúc hai người đi trên sân trường, anh che đầu bản thân lại, hỏi đối phương: "Hiểu hết rồi?".
Kỷ Hoài gật đầu, có hơi cao ngạo: "Cũng không khó lắm, đọc qua là hiểu".
Hà Gia vừa hâm mộ, vừa ghen tị, lại vừa căm giận: "Quả nhiên là con ruột của tác giả, thể nào cũng được buff".
Kỷ Hoài: "...!Gì cơ?".
Hà Gia xua tay, không nói nữa, Kỷ Hoài hỏi: "Nhà cậu ở đâu?".
Hà Gia chỉ một hướng, Kỷ Hoài gật đầu: "Tiện đường, đi thôi".
Trời mù mịt tối, vầng trăng khuyết treo trên cành cây gần như trơ trọi, khá là nên thơ.
Đi được một lúc, Kỷ Hoài bỗng lên tiếng: "Cậu đúng là một người kì lạ".
Hà Gia nghĩ đến những hành vi mà mình từng làm với Kỷ Hoài, mỉm cười.
"Nhưng", Kỷ Hoài nói tiếp: "Trước đây tôi luôn vật vờ ở trường, nhờ cậu mà bản thân chợt có mục tiêu.
Tôi cảm thấy không tệ, dường như cuộc sống trở nên phong phú hơn".
Đây không phải là lời mà một học sinh 17 tuổi có thể nói ra.
Hà Gia nhìn anh ta.
Kỷ Hoài khá bảnh, đang trong độ tuổi thanh thiếu niên, tóc tai gọn gàng để lộ vầng trán cao rộng.
Kỷ Hoài dữ dằn hỏi: "Nhìn cái gì?".
"Tôi thấy thằng nhóc cậu thực sự rất đẹp trai".
Hà Gia tấm tắc khen: "Nếu là ngày trước, tôi chắc chắn sẽ thu nhận cậu làm đàn em".
Lúc đầu, Kỷ Hoài còn thấy hơi lúng túng, đến câu sau, anh ta tức khắc giận tím mặt, cười mỉa: "Cậu? Đừng quên, ngày hôm qua người nào thua tôi".
Hà Gia nhíu mày: "Hôm qua tôi đâu có thua! Rõ ràng là chúng ta ngang cơ!".
Kỷ Hoài hỏi: "Nếu đã không thua, vậy tại sao cậu lại tự nhận là anh hai?".
"...".
Hà Gia sửng sốt: "Đệt!".
Bị lừa vào tròng!.