Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Trở Thành Người Địa Cầu Duy Nhất Trong Tinh Tế
  3. Chương 14: Nhập học
Trước /74 Sau

Tôi Trở Thành Người Địa Cầu Duy Nhất Trong Tinh Tế

Chương 14: Nhập học

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi thống lĩnh rời đi, bầu không khí trong đại sảnh lại trở nên căng thẳng, những nhân viên bên ngoài đã vào trong, nhận thấy giữa hai người có vẻ có mâu thuẫn. Họ đã quen với điều này từ lâu, và đối với sự hiện diện của Bố Thần Hi, họ chỉ cảm thấy người này thật không biết điều, hưởng thụ mọi phúc lợi mà giống người Trái Đất mang lại nhưng lại không muốn trả giá gì cho đối phương.

Phải biết rằng, trước mặt người duy nhất giống Trái Đất này, bao nhiêu người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống của mình, huống chi là chọc giận cậu ta.

"Tôi chưa bao giờ làm tổn thương cậu, bây giờ tôi không muốn gặp cậu nữa." Phong Linh như thể đã đưa ra một quyết định lớn, những nhân viên bên cạnh khi nghe thấy câu này lại vui mừng, bắt đầu đồng tình và thậm chí đã nghĩ sẵn cách báo cáo với viện trưởng, gửi Bố Thần Hi đi đâu.

"Còn hai ngày nữa mà? Tôi chưa dọn đồ xong." Bố Thần Hi vội vàng giải thích.

"Cậu thì có đồ gì? Ngoài những thứ rác rưởi mang từ hành tinh hoang về, cậu còn có gì khác? Nếu cậu dọn đồ chậm, thì cứ để người khác giúp cậu." Phong Linh nói xong, tức giận quay mặt đi, thể hiện rõ ý từ chối tiếp tục giao tiếp, không chỉ là đuổi người này ra khỏi đây, cậu ta thậm chí còn muốn khuôn mặt này mãi mãi không khá lên được.

Đến 12 giờ đêm, Bố Thần Hi ngồi trên phi thuyền, được vài binh lính đưa đến trường quân sự ở phía nam của hành tinh thủ đô, điều này khác xa với trường quân sự ở hành tinh thủ đô mà trước đó đã nói, quyền lực của Phong Linh giờ đã lớn đến vậy sao?

Trong đầu Bố Thần Hi, thanh tiến độ giảm xuống còn 7%.

"Các người thật sự chắc chắn rằng người đưa ra quyết định này là Phong Linh sao?" Bố Thần Hi hỏi lần thứ ba.

Hai binh lính bên cạnh lần này không trả lời hắn, thâm chí không nhìn hắn thêm một cái, có thể khiến giống người Trái Đất tức giận đến mức phải đưa người đi ngay trong đêm, chắc chắn không phải là điều tốt đẹp gì?

Không nhận được câu trả lời, Bố Thần Hi đành nhắm mắt dựa vào ghế, suy nghĩ về những việc tiếp theo cần làm, hắn thậm chí đến giờ vẫn không hiểu tại sao mối quan hệ của mình với Phong Linh lại trở thành như vậy?

Từ người lính dẫn đầu đưa hắn đến đây, Bố Thần Hi biết rằng trường học ở phía nam là trường quân sự xa nhất so với thủ đô, cơ bản là đã xa rời nhóm nhân vật trung tâm trong tiểu thuyết, nếu muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, việc hắn cần làm bây giờ là trở về thủ đô.

Khi Bố Thần Hi đang suy nghĩ về cách thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, đội trưởng Phong Tề đi đến, giải thích với binh lính bên cạnh rằng điểm đến đã thay đổi, họ cần quay lại hành tinh thủ đô.

Nghe tin này, mắt Bố Thần Hi sáng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Phong Tề, háo hức muốn biết thêm thông tin.

Phong Tề vừa cúi đầu, đã thấy nhân loại cấp B gầy gò mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên, mong đợi nhìn mình.

"Đừng vui mừng quá sớm, chọc giận giống người Trái Đất không phải là lựa chọn tốt, hy vọng cậu không rơi vào tay tôi." Ánh mắt của người đàn ông nhanh chóng di chuyển đi, những lời nói vẫn lạnh lùng như vậy.

Phi hành khí mất nửa ngày để quay lại hành tinh thủ đô, với tư cách là trường quân sự nổi tiếng nhất hành tinh thủ đô, cổng trường quân sự thủ đô rất rộng rãi, cây xanh cao lớn không có vẻ gì là hung dữ, cổng trường đơn giản nhưng trang nhã.

Gần đến ngày khai giảng, bên ngoài trường có không ít học sinh đến đăng ký, hầu hết mọi người đều tự đến hoặc đi cùng phụ huynh, vì vậy việc được mười mấy quân nhân đưa đến như Bố Thần Hi đã trở thành tâm điểm chú ý, mỗi lần đi qua, Bố Thần Hi đều nghe thấy những lời bàn tán xung quanh.

Sau khi đưa Bố Thần Hi đến văn phòng giáo vụ, đã làm thủ tục cơ bản với giáo viên ở đó, đồng thời còn cảnh báo hắn không được gây chuyện ở đây, hắn nhỏ nhắn như vậy không chịu nổi hai cú đấm của người khác.

"Biết rồi." Bố Thần Hi đứng đó, liếc nhìn hai binh lính rồi lập tức đứng thẳng lên.

"Tôi xem qua thông tin cơ bản của cậu, cậu bị đưa đến đây vì đã cãi lại giống người Trái Đất? Hơn nữa, hai người trước đó còn là bạn tốt nhất? Sau khi cậu hôn mê, giống người Trái Đất thậm chí còn đợi cậu cùng đi đến nơi ở? Vậy mà cậu vẫn còn cãi lại cậu ta?" Giáo viên chủ nhiệm không thể tin nổi nhìn Bố Thần Hi, bảo hắn trước tiên tháo khẩu trang ra, bên này cần chụp một bức ảnh.

Bố Thần Hi chớp mắt hai cái, cuối cùng tháo khẩu trang ra, giáo viên chủ nhiệm vụ nhíu mày khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Bố Thần Hi, nhắc nhở "Vết sẹo này rất dễ lành, sao cậu không kịp thời bôi thuốc?"

"Vì tôi hoàn toàn không biết vết sẹo này có thể lành." Sau một đêm chạy đôn chạy đáo không ngủ được, khi nghe người khác nói về chuyện khiến hắn khó hiểu này, tâm trạng Bố Thần Hi trở nên hơi tồi tệ.

"Cậu không biết? Những người xung quanh cậu cũng không biết sao? Đây là kiến thức cơ bản."

Nghe thấy câu này, Bố Thần Hi nhíu mày hỏi lại, "Tôi đến từ hành tinh hoang, người ở đó có thể không biết."

Giáo viên chủ nhiệm vung tay tỏ vẻ không kiên nhẫn "Không thể nào, sao lại không biết? Xung quanh cậu không có một người lớn nào sao? Chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước, cậu nói có thể đơn giản đến mức nào?"

Vậy là, Phong Linh lúc đó đã biết vết sẹo này có thể chữa lành, nhưng cố tình không giải thích cho hắn? Mục đích của cậu ta là gì? Ghét nhìn thấy khuôn mặt này của hắn? Cậu ta từ lúc đó đã không thích hắn rồi sao?

Công việc bàn giao hoàn tất, Phong Tề dẫn theo mười mấy binh lính trở về báo cáo, giáo viên chủ nhiệm nhập xong thông tin cơ bản của Bố Thần Hi, cuối cùng dừng lại ở mục "Cậu chỉ có chân trái là giả thôi sao?"

Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng có chút không tin.

"Đúng vậy!" Lúc đó vì sợ bị phát hiện, hắn đã cố tình tìm một phòng khám chui, cấy một chip không có chức năng gì vào chân phải, không ngờ chip mà hắn đã tiêu tốn tất cả tiết kiệm lại có hiệu quả tốt như vậy? Đã qua vài vòng kiểm tra mà không phát hiện ra vấn đề gì, nếu không phải lần này bị nhắc đến, có lẽ hắn đã quên mất chuyện này rồi.

"Vậy cũng khá hiếm, theo tôi biết ít nhất là cấp S trở lên mới chỉ có vấn đề ở chi, cần phải cải tạo." Giáo viên chủ nhiệm nói luyên thuyên một hồi.

"Báo cáo!"

"Vào đi!"

Khi một người lạ tiến lại gần, Bố Thần Hi theo phản xạ tránh sang một bên, người đến là một sinh viên trông không lớn lắm, mặc đồng phục trường. Khi Bố Thần Hi đánh giá người đó, ánh mắt cũng nhìn về phía hắn.

"Đây là Bố Thần Hi mới đến, dẫn cậu ấy đi nhận đồ dùng sinh hoạt, từ giờ hai người sẽ là bạn cùng phòng."

"Cậu ấy không phải là sinh viên mới sao?"

"Ký túc xá cho sinh viên mới đã đầy, để cậu ấy ở chung với các cậu trước đã." Cậu con trai nghe vậy, nhướn mày nhìn về phía Bố Thần Hi, người đã đeo khẩu trang.

"Chfao cậu, tôi là Giản Tử Hâm, là sinh viên năm ba, cậu có thể gọi tôi bằng tên hoặc bằng học trưởng đều được."

"Chào học trưởng." Bố Thần Hi rất biết cách ứng xử, khi nghe thấy anh ta họ Giản, hắn chợt nghĩ đến thống lĩnh hình như cũng tên là Giản Hành Chi.

"Được rồi, cậu có thể dẫn cậu ấy đi." Sau khi giáo viên chủ nhiệm nói xong, Bố Thần Hi liền đi theo nam sinh ra ngoài.

"Trời nắng nóng như vậy, sao còn đeo khẩu trang? Mắt của cậu rất đẹp." Nam sinh đã không còn vẻ ngoan ngoãn như lúc trước, mà trở nên có phần lông bông, còn có chút kiêu ngạo.

Giản Tử Hâm dẫn Bố Thần Hi đến ký túc xá rồi rời đi, Bố Thần Hi một mình kéo theo đủ thứ đồ đứng trước cửa ký túc xá, lật đật mãi mới mở được cửa.

Ký túc xá trông khá lớn, một phòng khách bốn phòng ngủ, Giản Tử Hâm trước khi rời đi không nói gì, khiến hắn không biết mình sẽ ở phòng nào, bên trong mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, dường như đã được phân chia khu vực rõ ràng, đối với Bố Thần Hi, một người mới đến, hắn gần như rất khó hòa nhập vào.

Để không cảm thấy ngượng ngùng, hắn gõ cửa từng phòng vài cái, khi xác định bên trong không có ai, bắt đầu mở cửa dựa vào vận may, sau hai lần không mở được cửa, Bố Thần Hi nhận ra vận may của mình có vẻ không tốt lắm, sau khi mở cửa lần thứ ba, cửa chính của phòng khách đã được mở ra.

"Cậu là ai? Cậu đang làm gì?"

Bố Thần Hi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc thường phục đứng ở cửa, đề phòng nhìn hắn.

"Cậu là ai? Tại sao lại ở đây?" Người đàn ông cầm một thứ gì đó trong tay, cảnh giác nhìn Bố Thần Hi.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi là sinh viên mới năm nay, cũng được sắp xếp vào ký túc xá này, vừa rồi là đàn anh Giản dẫn tôi đến, nhưng anh ấy quên nói cho tôi biết phòng nào là của mình, nên tôi đang thử từng phòng." Nghe Bố Thần Hi nói, người đàn ông mới quay người đi thay giày.

"Sinh viên mới ở chung với chúng tôi? Giáo vụ thật biết sắp xếp." Biểu cảm của người đàn ông không thể nói là chào đón, trông như không có ý định giao tiếp với Bố Thần Hi, sau khi thay xong giày, anh ta trực tiếp đi qua Bố Thần Hi mở cửa phòng mà hắn vừa định mở, lời xin lỗi còn chưa kịp thốt ra, cửa đã "rầm" một tiếng đóng lại.

Bố Thần Hi trợn tròn mắt, nhìn mọi thứ trước mặt, trong cuốn sách này chẳng lẽ không có một người bình thường nào sao?

Vì ba phòng này đều có người......Bố Thần Hi trực tiếp mở cửa phòng thứ tư, sau khi đối diện với con mắt, cửa phòng nhanh chóng mở ra, bên trong trang trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn học, một cái tủ quần áo, mặc dù là phòng bị chọn lại, nhưng ánh sáng cũng khá tốt.

Có lẽ vì phòng này đã lâu không có người ở, ngoài việc có một mùi hôi ra, bụi trên đồ đạc cũng không ít.

Bố Thần Hi để đồ xuống nhìn quanh, ngoài người bạn cùng phòng không dễ gần ra, những thứ còn lại đều khá hài lòng, cái này tốt hơn nhiều so với ký túc xá tám người trước đó của họ, bên trong thậm chí còn có nhà vệ sinh riêng.

Bố Thần Hi đóng cửa phòng lại, bên trong dọn dẹp một hai giờ, khí hắn mở cửa lần nữa, ba người trong phòng khách đều quay lại nhìn hắn.

Trên màn hình ảo phía trước, Phong Linh đang được một đám người vây quanh khi lên máy bay, lúc này Bố Thần Hi mới nhớ ra hôm nay là ngày Phong Linh rời khỏi viện nghiên cứu.

"Chào cậu!" Một tiếng chào đầy sự tò mò khiến Bố Thần Hi trở lại với thực tại.

"Chào cậu, tôi tên là Bố Thần Hi, là tân sinh viên năm nay." Bố Thần Hi thầm nghĩ, cuối cùng cũng có một người bình thường xuất hiện.

"Tôi tên là Kỉ Đào, nếu dọn dẹp xong thì cùng xem tin tức nhé, hôm nay là ngày giống người Trái Đất rời viện nghiên cứu, thống lĩnh và thượng tá sẽ tự mình đến đón cậu ta về."

Ánh mắt của Giản Tử Hâm không ngừng quan sát Bố Thần Hi kể từ khi hắn bước ra, nhưng Bố Thần Hi không để ý đến, nhận lời mời, hắn ngồi thẳng lên sofa ở vị trí ngoài cùng.

"Tại sao cậu lại đeo khẩu trang trong ký túc xá?" Giản Tử Hâm đứng dậy, cố tình ngồi cạnh Bố Thần Hi, nhìn chằm chằm vào khẩu trang của hắn, như thể đang chờ Bố Thần Hi tự mình tháo ra.

Một bên khác, Kỉ Đào cũng tò mò nhìn qua, chỉ có người đàn ông ngầu ở giữa như không hề quan tâm đến chuyện này, đang lướt bảng điều khiển, mở video tiếp theo.

Video này vẫn về Phong Linh, Bố Thần Hi đứng bên cạnh không đeo khẩu trang, vết thương trên mặt bên phải rất nổi bật trong ống kính.

"Nghe nói người này cuối cùng đã bị đuổi khỏi bên cạnh giống người Trái Đất, nói rằng đã bị phân đến trường quân sự ở phía nam?" Kỉ Đào bị chuyển sự chú ý, Giản Tử Hâm cũng nhìn về phía màn hình ảo.

"Người như vậy sao còn có cơ hội vào trường quân sự? Người ở trường quân sự phía nam sẽ tổ chức nhóm để đánh cậu ta sao? Nghe tin nội bộ nói, cái người được gửi đi hôm qua, chắc giờ đã đến nơi rồi, có thể một lát nữa sẽ thấy tin tức của cậu ta trên mạng."

Ngồi ở ngoài cùng, Bố Thần Hi nghe thấy tin này, cơ mặt hắn đều co giật, giờ đây hắn đã trở thành người bị ghét bỏ rồi sao? Hắn đã làm gì sai trái đến mức này? Ai đã tiết lộ chuyện hắn bị đuổi ra ngoài? Ai đã làm cho hắn bị điều về thủ đô? Thật sự cảm ơn người đó.

Người đàn ông ngầu ở giữa lại nhập thông tin trường quân sự phía nam, chỉ thấy dòng mới nhất là tìm kiếm người đàn ông có sẹo, bên dưới có không ít sinh viên trường quân sự đang spam, báo cáo rằng không gặp người này ở bất kỳ đâu trong trường.

Bố Thần Hi cảm thấy như ngồi trên đống lửa, hắn nên cảm thấy may mắn vì hiện tại đang đeo khẩu trang, tối nay hắn nhất định phải bôi thêm nhiều lớp thuốc, không biết lần sau khi lộ diện, vết sẹo có lành lại không.

Bố Thần Hi cảnh giác nhìn vào màn hình, vừa quay đầu đã thấy Giản Tử Hâm đang nhìn chằm chằm vào khẩu trang của mình.

"Nếu người có sẹo đó thật sự đến trường quân sự phía nam, tôi cũng phải nghi ngờ thân phận của cậu rồi, trên mặt cậu không phải cũng có sẹo chứ?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /74 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Yêu Quái Y Quán

Copyright © 2022 - MTruyện.net