Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Tôi thẳng lưng, cầm rượu, cong eo, dùng hết khí thế của yêu phi.
"Tỷ tỷ một mình uống rượu, chắc buồn hỏng người rồi nhỉ?"
Tiệc rượu chia ra nam nữ quyến, nhưng vẫn nhìn thấy lẫn nhau.
Môi của Cao quý phi sớm đã bị cắn rách, vừa nhìn thấy tôi liền:
"Tiện nhân!"
[Hỗn xược!]
Tôi bị dọa một trận, thứ phản ứng lại là tiếng lòng của Tiêu Kỳ.
[Người ta cũng không có mắng ngài, ngài tức giận cái gì...]
Tiêu Kỳ không nói gì nữa.
Tôi cười hề hề nhìn Cao quý phi:
"Hỏa khí của tỷ tỷ lớn như thế, vậy càng phải uống hết ly rượu này để hạ hỏa."
"Một tiệp dư nhỏ bé, cũng xứng kính rượu bổn cung sao?"
Cao quý phi đứng phắt dậy, bốp một cái đánh rớt ly rượu của tôi.
- -- Ặc...
- -- Làm sao đây...
Tiêu Kỳ: [Trực tiếp đánh.]
Tôi: [Hả?]
[Đánh!]
Tiêu Kỳ nói [Lúc trước nàng ta đánh ngươi thế nào, bây giờ ngươi đánh nàng ta lại thế ấy.]
Tay tôi run run.
Cũng không kịp nghĩ làm sao Tiêu Kỳ biết Cao quý phi từng đánh tôi, chỉ nghĩ đến mấy bạt tai khi đó của nàng ta, làm mặt tôi sưng tận mấy ngày...
Tôi liếc qua phía nam quyến một chút, Cao thừa tướng đã nhìn qua bên đây rồi.
[Tô Thanh Thanh, đánh cho trẫm!]
Tôi cắn răng, nhắm mắt, bốp –
Ai cũng không ngờ đến tôi vậy mà lại dám đánh Cao Ngân Sương, cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn.
Tiêu Kỳ lại nói: [Tô Thanh Thanh, cơm trẫm cho ngươi ăn không đủ nhiều sao?]
- -- Quả thật tôi không dám dùng hết sức lực...
[Đánh lại.]
Tôi: "..."
[Tô Thanh Thanh!]
- -- Bốp!
[Còn 2 bạt tai nữa.]
Tôi nhắm mắt lại tát 2 bạt tai, tát thẳng cho Cao Ngân Sương ngu ra tại chỗ.
- -- Bên nữ quyến hoàn toàn loạn cào cào.
Cung nhân bên cạnh Cao Ngân Sương và cung nhân bên cạnh tôi gần như sắp đánh nhau tới nơi.
Bên nam quyến có mấy người vội vàng đi qua, trong đó Cao thừa tướng mắng lớn:
"Nghiệt chướng ngạo mạn! Quý phi nương nương quý thể mỏng manh há có thể để cho thứ hạ đẳng mạo phạm!"
Ông ấy sống lâu trong triều đình, không nói chuyện đã tự mang quan uy, càng huống hồ dùng 10 phần sức lực quát thế này.
Dọa cho tôi lùi về sau 2 bước, bàn tay vừa đánh người không kiềm chế được run rẩy.
- -- Tôi vô thức lại muốn giả vờ chim cút.
[Hoảng cái gì.]
Giọng nói ghét bỏ của Tiêu Kỳ.
Tôi ngẩng đầu.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh kiên định của hắn như dạo chơi mà đến, sự rực rỡ đẹp đẽ đó lại chảy trong đáy mắt.
[Xem trẫm làm thế nào chống lưng cho ngươi.]
[HẾT CHƯƠNG 13]