Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Tuy tôi không hiểu những chuyện ở trong triều, nhưng cũng hiểu đại khái có lẽ là Tiêu Kỳ đang mượn Cao Ngân Sương mỉa mai Cao thừa tướng.
Có điều nghĩ đến thịnh sủng từng có của Cao quý phi và gương mặt của Cao Ngân Sương hôm nay, tôi vẫn 'chậc chậc' 2 tiếng.
"Ngươi ngược lại lương thiện."
Ở trước mặt tôi, Tiêu Kỳ càng ngày càng không ngụy trang bản thân nữa, hắn cười lạnh:
"Năm đó ông ta khăng khăng đưa nàng ta vào hậu cung, thì nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay."
- -- Chậc, thật là chẳng có lấy một chút riêng tư.
"Thanh Thanh yên tâm, trẫm đối với Thanh Thanh không giống."
- -- Xí, có quỷ mới tin.
Tôi cũng lười ngụy trang não mình trước mặt Tiêu Kỳ tiếp.
- -- Dù sao nếu hắn muốn giết chết tôi thì sớm đã có 800 cách giết tôi rồi.
===
Lúc tắm rửa tôi nhịn không được nhìn 2 tay của mình.
- -- Vậy mà tôi lại đánh Cao Ngân Sương 4 bạt tai?
Năm đó lúc tôi mới vào cung, tôi gặp nàng ta trên đường, bị trâm vàng trên đầu nàng ta làm cho lóa mắt nên hành lễ có hơi muộn.
Không biết hôm đó vì sao nàng ta tâm trạng không tốt, tóm tôi trút giận một trận.
- -- Không nhiều không ít, vừa vặn 4 bạt tai.
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi trả lại những uất ức mình từng chịu.
Nói không rõ là cảm giác gì.
Trong lòng có chút chua xót, lại có chút trương phình.
- -- 2 kiếp, tôi đều chưa từng xấc xược như vậy.
- -- Có điều sao Tiêu Kỳ biết Cao Ngân Sương từng đánh tôi chứ?
Tối nay thật ra chỉ đánh có 2 bạt tai, cũng xem như có thể đạt được mục đích rồi.
Nhưng tại sao hắn cứ khăng khăng muốn tôi đánh 4 bạt tai?
- -- Lẽ nào...
Tôi đột ngột ngồi dậy từ trong thùng tắm.
Chợt nhớ đến một vấn đề đã bị mình lơ là rất lâu.
Lần đầu tiên nghi ngờ hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, vì tiếng đàn sáo quá lớn, tôi không nghe thấy tiếng cà khịa của hắn, chỉ có thể nhàm chán đếm phi tần.
- -- Trong hoàn cảnh tương tự đó, sao hắn có thể nghe thấy tôi chứ?
- -- Tiêu Kỳ tập võ!
Người tập võ tai thính mắt tinh, những cảm nhận khác chắc chắn cũng nhạy bén hơn người thường.
- -- Cho nên...
"Bệ hạ! Ta đói rồi, muốn ăn bánh trôi ngâm rượu."
Lúc nhìn thấy nội thị bên cạnh Tiêu Kỳ đưa đến 1 bát bánh trôi ngâm rượu, tôi ngã vào trong chăn.
Vậy nên Tiêu Kỳ đến điện phụ, không phải vì chê tôi ồn, mà là không muốn bị tôi nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Vậy nên 1 tháng nay, những lời chửi thầm có thể nghe và không thể nghe trong lòng tôi, đều bị Tiêu Kỳ nghe thấy hết!!!
- -- Aaaaaaaaaa ban cho tôi một ly rượu độc đi!!!
- -- Không còn mặt mũi rồi còn cần mạng để làm gì nữa!!!
Cũng không biết có phải là ảo giác không, hình như tôi nghe thấy tiếng Tiêu Kỳ không màng đến hình tượng cười to.
[HẾT CHƯƠNG 15]