Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kim Kỵ Dung nói xong một hồi lâu không thấy Hoàng Tử Hiên có phản ứng thì không khỏi lấy chiếc đũa gõ xuống khay.
Sau hai tiếng cộc cộc, Hoàng Tử Hiên tỉnh táo lại, nhíu mày lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Cậu đã điều tra ra chuyện sau khi Hoàng Hùng Vĩ đưa Tiết Tiếu Nhu đi chưa?”
“Đây chính là điều tôi muốn kể tiếp đây.” Kim Kỵ Dung nói.
“Vậy cậu nói đi, nói còn cần ngừng lại thở à?” Hoàng Tử Hiên liếc xéo anh ta, tuy là vừa rồi đang suy nghĩ chuyện gì đó nhưng không hề bỏ sót một chữ Kim Kỵ Dung nói.
“Cậu có biết trò chuyện không vậy? Một mình tôi nói mãi có ý nghĩa không? Cậu thông minh như vậy, không thể tự mình đoán một chút sao?” Kim Kỵ Dung buồn bực nói, một mình anh ta nói cũng mệt mỏi chứ.
“Ai thèm trò chuyện với cậu? Nói thẳng đi, không có lòng dạ để đoán đâu.” Hoàng Tử Hiên nguýt anh ta một cái.
Kim Kỵ Dung bĩu môi nói: “Ăn một bữa khuya của cậu mà dễ dàng sao? Ăn xong rồi nói thế này là uổng công ăn rồi.”
“Lắm chuyện quá, ăn xong không đủ thì lại gọi cho cậu, cho cậu bội thực chết luôn.” Hoàng Tử Hiên liếc mắt khinh thường anh ta. Nhắc tới cũng lạ, chú Kim mập như phật Di Lặc thế mà lại sinh ra một đứa con trai gầy như khỉ. Nếu không phải ngũ quan này cực giống chú Kim thì anh còn hoài nghi chả biết có phải còn của lão Vương sát vách không.
Kim Kỵ Dung hài lòng cười hì hì, lúc này mới nói tiếp: "Mặc dù cha mẹ Tiết Tiếu Nhu giống như đang bán con gái, nhưng dẫu sao thì cũng là máu mủ mình sinh ra, vẫn rất muốn biết sau khi kết hôn con gái có sống hạnh phúc hay không. Vì vậy hai cụ tìm tới dựa theo địa chỉ Hoàng Hùng Vĩ cho, tuy nhiên lại được cho biết, người ở nơi đó không phải là Hoàng Hùng Vĩ, bọn họ cũng không biết Hoàng Hùng Vĩ là ai.
Lúc đó ngoại trừ địa chỉ ra thì hai cụ còn có số liên lạc mà Hoàng Hùng Vĩ cho. Có điều lúc bọn họ gọi tới dựa theo dãy số đó thì không gọi được. Hoàng Hùng Vĩ cứ như vậy mang Tiết Tiếu Nhu biến mất, chẳng ai liên lạc được với bọn họ.
Tôi cũng mất rất nhiều công sức mới điều tra được nguyên quán của Tiết Tiếu Nhu, bây giờ cha mẹ Tiết Tiếu Nhu đã qua đời từ lâu. Tôi biết những việc này đều là từ trong miệng thôn dân già, còn về rốt cuộc có phải là sự thực hay không, không phải không thể khảo chứng, nhưng cũng đến tám chín phần. Có lẽ cũng có phần thổi phồng, nhưng chắc chắn sự việc từng xảy ra thật.
Ngày hôm trước tôi vừa mới từ nguyên quán của Tiết Tiếu Nhu trở về thì điều tra ra bằng hộ khu mà Hoàng Hùng Vĩ và Tiết Tiếu Nhu thuê ở lúc mới đến Long Thành, bèn qua xem thử xem có thể tìm được thứ gì hay không. Ai ngờ tra xét một ngày mà chẳng tra được gì, song tôi lại gặp phải cậu. May mắn tôi xuất hiện đúng lúc, nếu không… Long Thành hiện tại sắp muốn long trời lở đất rồi. Nếu cậu mà chết thì dưới cơn nóng giận của nhà họ Hoàng, Trường Quyền Môn và Cửu Long Thập Bát Hội đừng hòng sống sót, thậm chí ngay cả Long Thành cũng phải bị vạ lây."
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên mấp máy, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng tối hôm trước thật đúng là Kim Kỵ Dung xuất hiện đúng lúc, nếu không… đúng là khó nói chính xác được chuyện sống chết.
“Dựa theo lời cậu nói, tức là sau khi Hoàng Hùng Vĩ đưa Tiết Tiếu Nhu đi bèn rời khỏi chỗ cũ, tới Long Thành phải không?” Hoàng Tử Hiên rất sợ Kim Kỵ Dung lại đòi hỏi mình, liền vội vàng nhảy ra khỏi đề tài tối hôm qua.
Kim Kỵ Dung gật gật đầu nói: “Chắc là như vậy, tôi dựa theo thời gian thành lập tập đoàn Thịnh Thế để đoán. Ban đầu tập đoàn Thịnh Thế chỉ là một công ty có quy mô rất nhỏ, thành lập ba năm sau khi Hoàng Hùng Vĩ cưới Tiết Tiếu Nhu. Sau đó mới được Hoàng Hùng Vĩ mở rộng từng chút một đến quy mô như ngày hôm nay, tôi tính thời gian thì khá khớp đấy.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì ừ một tiếng, suy nghĩ một lát rồi bảo: “Hoàng Hùng Vĩ có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập tập đoàn Thịnh Thế, phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, có thể thấy được ông ấy không phải một người đơn giản. Nhìn từ tác phong phong cách nhất quán của người làm ăn, ông ấy cưới một cô vợ có lợi cho sự nghiệp của mình mới bình thường, giống như vợ ông ấy bây giờ, chính là vì đưa tập đoàn ra thị trường mới cưới. Một người hoàn toàn sẵn lòng hi sinh hôn nhân của mình vì lợi ích như vậy, sao lại cưới một cô gái nông thôn vì tình yêu, huống hồ cô gái này còn không bình thường chứ?”
“Ồ?” Sau khi nghe xong, Kim Kỵ Dung suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu hoài nghi Hoàng Hùng Vĩ cưới Tiết Tiếu Nhu có mục đích khác?”
Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như là cậu, cậu có làm thế không?”
“Đương nhiên tôi sẽ không, tôi chính là người thích xử nữ đấy. Đương nhiên không phải tôi kỳ thị người không phải xử nữ, chẳng qua là quan niệm cá nhân của tôi mà thôi.” Kim Kỵ Dung nói.
Hoàng Tử Hiên nhún nhún vai: “Cho nên quay trở về ba mươi năm trước, khi đó chắc hơi khá bảo thủ. Sau khi Hoàng Hùng Vĩ quen biết Tiết Tiếu Nhu, nhất định cũng sẽ thấy lạ vì sao không ai cưới người con gái xinh đẹp như Tiết Tiếu Nhu, ông ấy chỉ cần tùy tiện tìm người trong thôn dế hỏi thăm là có thể nghe được những việc Tiết Tiếu Nhu gặp phải và căn bệnh tâm thần. Giống như cậu nói, cho dù là vì đời sau, cũng sẽ không ai cưới người bệnh tâm thần.”
Nghe xong phân tích của Hoàng Tử Hiên, Kim Kỵ Dung đột nhiên tìm được gì đó, có điều anh ta suy nghĩ kỹ lại chẳng nghĩ ra điều gì. Cuối cùng chỉ đành gãi đầu nói: “Xem ra việc này còn phức tạp hơn so với dự đoán.”
“Nếu như nguyên nhân cái chết của Tiết Tiếu Nhu không có ẩn tình thì Mỹ Gia sẽ tìm thám tử tư điều tra ư? Còn muốn chạy đến Uy Hải tìm, nhất định là sợ kinh động đến Hoàng Hùng Vĩ.” Hoàng Tử Hiên khinh bỉ liếc mắt nhìn anh ta, chỉ dựa vào cái đầu óc này mà còn muốn làm thám tử tư, văn phòng thám tử Hắc Miêu không bị hủy trong tay thật là một kỳ tích.
Tất nhiên Kim Kỵ Dung có thể nghe ra sự khinh bỉ của Hoàng Tử Hiên, nhưng nhún nhún vai không hề gì, hỏi: “Thế trước mắt những việc tôi điều tra ra được, có nên nói cho Lê Mỹ Gia biết hay không? Mỗi ngày trợ lý của cô ấy đều hỏi tiến độ điều tra đấy.”
“Trước tiên không nên nói cho cô ấy biết, nếu như Mỹ Gia biết được chuyện mẹ cô ấy gặp phải khi còn bé thì không biết sẽ làm loạn ra chuyện gì.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói.
Kim Kỵ Dung ừ một tiếng rồi hỏi: “Thế tôi ăn nói với họ thế nào đây? Lúc đầu chính tôi vỗ ngực cam đoan nhất định có thể điều tra ra đấy.”
“Ăn nói thế nào là việc của cậu, dù sao cũng không thể để Mỹ Gia biết những việc này.” Hoàng Tử Hiên nói với giọng điệu “Tôi mặc cậu”.
Khóe miệng Kim Kỵ Dung mấp máy, sầu muộn ăn không ngon nữa. Vừa phải đưa cho Lê Mỹ Gia một kết quả điều tra đáng tin, vừa không thể để cho cô ấy biết chân tướng của sự việc, đây đúng là một vấn đề nan giải.
“Biết trước Lê Mỹ Gia là cô nàng của cậu thì có đánh chết tôi cũng không nhận vụ này.” Kim Kỵ Dung sầu muộn hối hận nói.
Hoàng Tử Hiên liếc xéo anh ta: “Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu muốn mượn cớ tới Long Thành tìm tôi à? Nếu không phải vụ này ở Long Thành thì cậu nhận mới là lạ đấy.”
“Hề hề.” Kim Kỵ Dung bị Hoàng Tử Hiên nói trúng thì chột dạ lặng lẽ cười hai tiếng.
“Trước khi chưa điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Tiết Tiếu Nhu thì cậu nhất định không thể để Lê Mỹ Gia biết cậu có quen biết tôi. Nếu không… cô ấy mà tìm cậu tính sổ thì tôi sẽ không giúp cậu đâu.” Hoàng Tử Hiên nhắc nhở.
Sắc mặt Kim Kỵ Dung tối sầm lại, căm hận nói: “Thấy sắc quên bạn!”
“Tôi thấy sắc quên bạn đấy, gia truyền đấy, sao nào?” Hoàng Tử Hiên hùng hồn thừa nhận.
Sắc mặt Kim Kỵ Dung lại tối sầm hơn. Nhà các cậu truyền thứ gì mà không được, lại cứ truyền tinh thần không biết xấu hổ như thấy sắc quên bạn, không ai làm lại được rồi.
“Ôi, vụ án mình nhận, khóc cũng phải điều tra ra.” Sau một lát buồn bã yên lặng, Kim Kỵ Dung đã chấp nhận sự thực đua đớn ấy, hỏi: “Kế tiếp cậu tính thế nào? Là về nhà chữa thương hay là ngày mai tôi tìm một chỗ đặt chân để cậu bế quan một thời gian trước?”
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Bế quan đi, trước tiên tôi dưỡng lành đan điền tổn thương đã. Cậu giúp tôi âm thầm bảo hộ Mỹ Gia, tôi sợ Lê Long Phi thừa dịp tôi không có mặt mà làm gì đó với cô ấy. "
“Cho nên trong lúc cậu bế quan, tôi còn phải thay cậu bảo vệ cô nàng của cậu?” Kim Kỵ Dung rất cạn lời, bây giờ anh ta đã bắt đầu hoài nghi mình tới Long Thành có phải là một cái quyết định sai lầm hay không.
“Cho cậu cơ hội ngắm người đẹp mà cậu vẫn không vui?” Hoàng Tử Hiên hỏi với giọng điệu “Có phải cậu bị đần hay không”.
“Vậy tôi có thể ở lại nhà cậu không? Theo tôi được biết, có hai người đẹp sống ở nhà cậu, nếu có thể bảo vệ bên cạnh họ thì tôi càng vui hơn.” Kim Kỵ Dung yếu ớt hỏi.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Hoàng Tử Hiên híp mắt, lộ ra một nụ cười như có như không.
Kim Kỵ Dung rùng mình một cái, anh ta hiểu rõ Hoàng Tử Hiên nhất, một khi cậu ta cười như vậy với bạn thì khẳng định bạn cách cái chết không xa. Sau đó anh ta vội vàng sửa lời: “Gì nhỉ, tôi cảm thấy hay là thôi đi. Người đẹp trai giống như tôi, ngộ nhỡ bị họ nhìn thấy, vậy thì cậu sẽ không còn cơ hội gì nữa. Chúng ta từng là anh em, hay là chừa thêm chút cơ hội cho cậu đi.”
Hoàng Tử Hiên ha ha một tiếng, lười đấu võ mồm với anh ta, nhếch miệng cười nói: “Cậu không cảm thấy ngoại hình của Chu Tử cũng không tệ sao? Con mắt phải nhìn xa ra, bên cạnh cô gái xinh đẹp sẽ luôn có cô bạn thân của bạn gái còn xinh đẹp hơn, đúng không?”
“Chẳng phải Chu Tử là của cậu sao? Bạn thân của bạn gái thì một nửa là của bạn trai đấy. Cậu cầm thú như vậy mà lại không hốt luôn cả hai em à?” Kim Kỵ Dung kinh ngạc hỏi.
“Hốt cái đầu nhà cậu, tôi là người như vậy sao?” Hoàng Tử Hiên liếc xéo anh ta một cái.
Kim Kỵ Dung không chút suy nghĩ, gật đầu chắc nịch, phun ra một câu trả lời khẳng định: “Theo tôi được biết thì cậu chắc chắn là người như vậy.”
“Tôi có thể chửi cậu không?” Hoàng Tử Hiên mặt đen lại nói.
“Ha ha…” Kim Kỵ Dung nhìn Hoàng Tử Hiên bị mình nói đến sầm mặt thì bỗng cười ha hả.
Hoàng Tử Hiên phiền muộn, đứng lên nói: “Cái tên đần nhà cậu cứ cười một mình đi, ông đây mệt rồi, ngủ đây.”