Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Câm mồm!” Ngô Cảnh Hành giận dữ trừng tên đó, nói: “Con mẹ nó mày muốn chết thì đừng có kéo theo tao. Mày biết hắn ta lợi hại như nào không, chỉ với đám bọn mày thì còn chẳng bằng một cái tay của hắn.”
“Cậu Ngô, anh nói quá đấy à. Hai tay không bằng bốn tay, có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể đánh được nhiều người như vậy sao?” Tên đó không cho là đúng liền đáp lại.
“Người khác thì tao không biết, nhưng hắn, tao cam đoan đánh được.” Ngô Cảnh Hành không thể kể ra chuyện lần trước, chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo.
Tên đó lắc đầu: “Em không tin đâu, bất kể thế nào, em phải trả thù cho Kỳ Ca.”
Nói xong, mặc kệ Ngô Cảnh Hành phản đối, hắn trực tiếp nói với đám anh em: “Chúng ta lên, phế hắn, báo thù cho Kỳ Ca.”
Đám thuộc hạ của Kỳ Ca sớm đã nóng lòng muốn lên rồi, nghe xong liền đáp lại một tiếng rồi rầm rộ xông lên.
“Đến cũng tốt, ông đây đã lâu không vận động xương cốt rồi.” Kim Kỵ Dung cười hì hì, tạm thời buông Kỳ Ca xuống, quay người đối phó với đám thuộc hạ gà mờ kia.
“Hoàng Tử Hiên, Kỵ Dung một mình đánh nổi không?” La Triết đã bao giờ thấy mấy chuyện này đâu, trong lòng sớm đã vô cùng lo sợ. Thấy Kim Kỵ Dung bị rất nhiều tên vây lại anh ta liền lo lắng hỏi.
“Có thêm mười tên nữa cũng không thành vấn đề.” Hoàng Tử Hiên cười cười lắc đầu, đây chỉ là những tên đánh vặt bình thường, căn bản không uy hiếp nổi Kim Kỵ Dung, vốn không cần lo lắng. Với cả vẫn còn anh ở bên cạnh, càng không cần lo lắng.
La Triết không biết vì sao mà cực kì tin tưởng Hoàng Tử Hiên. Nói ra thì anh ấy còn nhỏ hơn mình năm, sáu tuổi. Nhưng trông ra thì còn lão luyện hơn mình rất nhiều, dường như đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, toàn thân đều toát ra khí chất trầm tĩnh.
Bạch Phi Nhi mới đầu cũng có chút lo cho Kim Kỵ Dung, mặc dù cô ấy không cho rằng Kim Kỵ Dung là người tốt như thế. Nhưng mà dù sao bọn họ cũng là vì cô và Giang Y Y nên mới chọc phải Ngô Cảnh Hành, nói cho cùng cũng vẫn mong anh ta không sao.
Nhưng mà nhìn mãi, nhìn mãi, cô ấy liền không lo lắng nữa. Cho dù có không hiểu công phu thế nào thì cũng nhìn ra, Kim Kỵ Dung có thể treo cả đám người này lên đánh. Nói trắng ra là đang chơi đùa bọn chúng. Rõ ràng sớm có thể đánh gục rồi lại vẫn cứ muốn chơi đùa một lúc mới thôi. Mới đánh chưa được bao lâu, đám người bọn chúng trên mặt đều in đỏ vết nắm đấm.
Kim Kỵ Dung đúng thật là đang chơi đùa, anh ta đã lâu chưa được chơi vui thế này rồi. hiếm khi có người dâng lên tận cửa cho đánh, anh ta đương nhiên phải chơi chán rồi mới thôi. Tận đến khi chơi đủ rồi mới đánh gục từng tên một.
Một đám người chưa được vài phút đã nằm thành một đống, mỗi tên đều ôm lấy mỗi bộ phận khác nhau mà kêu la, cả đám đau đớn kêu la như cha chết vậy, nói ra cũng thật mắc cười.
Khách xung quanh vốn cảm thấy đánh nhau là chuyện đáng sợ, nhưng mà lúc này cũng không nhịn nổi mà bật cười.
“Hừ, không chơi nữa, đánh xong đi về.” Kim Kỵ Dung phủi tay, vừa muốn quay người về chỗ ngồi liền nhớ ra Kỳ Ca. Sau đó anh ta lại lại quay người nói: “Suýt chút nữa quên mất, phanh thây phanh cốt vẫn còn thiếu một cái chân. Con người tao ấy à, mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, để sót một cái chân là trong lòng khó chịu lắm.”
Nói xong luôn cong eo nhấc cái chân lành lặn bên phải của Kỳ Ca lên, tư thế như muốn bẻ gãy.
“Kim Kỵ Dung, anh dừng tay lại cho tôi!”
Rất nhanh, một âm thanh yêu kiều vang lên ngăn lại hành động của Kim Kỵ Dung.
Kim Kỵ Dung cảm thấy âm thanh này có chút quen tai liền vừa nghĩ xem ở Long Thành ai lại nhận ra mình, vừa nhìn theo hướng âm thanh đó phát ra. Chỉ thấy trong tầm mắt xuất hiện một cô gái toàn thân mặc áo da đen, đeo đôi bốt da qua đầu gối lộp cộp bước về phía mình. Mái tóc ngắn ngang vai ấy phất phơ theo gió, tựa như mỗi sợi tóc đều mang theo nộ khí.
“Vl!” Vừa nhìn thấy người đến là Hạ Mạt, Kim Kỵ Dung liền vội buông chân phải của Kỳ Ca ra, nhảy về phía sau hét: “Này, Hoàng Tử Hiên, nữ nhân của cậu đến kìa, nhìn hung dữ quá.”
Hoàng Tử Hiên đương nhiên cũng nhìn thấy Hạ Mạt, nhếch đuôi lông mày cười nói: “Sợ cái gì, cô ấy ăn thịt cậu sao?”
“Tôi thấy cô ấy chính là có khí thế ấy đấy.” Kim Kỵ Dung vội vàng trốn đi, nói: “Cậu không biết đâu, lần trước cậu bị thương, ban đầu là ở nhà cô ấy. Sau đó là tôi âm thầm trộm cậu về, nhất định là cô ấy đến tính sổ với tôi đó. Kì lạ, sao cô ấy biết được tôi ở đây? Không phải là cậu âm thầm mật báo đấy chứ.”
Hoàng Tử Hiên lườm anh ta một cái: “Tôi vẫn luôn không liên lạc với cô ấy.”
“Vậy làm sao cô ấy tìm thấy tôi?” Kim Kỵ Dung nghe thấy liền kinh ngạc hỏi.
“Tôi thấy hình như không phải đến tìm cậu đâu.” Hoàng Tử Hiên lại nguýt anh ta một cái: “Cậu đừng quên mất thân phận của cô ấy. Đây là địa bàn của Cửu Long Thập Bát hội, cô ấy xuất hiện ở đây cũng không kì lạ.”
Kim Kỵ Dung lúc này mới tỉnh táo lại, gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, sao tôi lại quên mất tình tiết này nhỉ. Hầy, cậu nói xem, cậu chọc ghẹo ai chả được, sao lại chọc đến cả Đường chủ của Cửu Long Thập Bát hội chứ. Chúng ta và Cửu Long Thập Bát hội có mối thù truyền kiếp. Bọn chúng mà nhận ra cậu là thiếu chủ của Kinh Thiên có mà kéo cả ổ đến gϊếŧ chết cậu luôn đấy.”
“Tôi không chọc ghẹo cô ấy, quan hệ giữa tôi và cô ấy không phải như kiểu cậu nghĩ đâu.” Hoàng Tử Hiên lườm anh ta một cái: “Quản tốt cái miệng cậu đi, đừng có nói vớ vẩn trước mặt cô ấy.”
Kim Kỵ Dung lại gật đầu lia lịa: “Yên tâm, yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói.”
Bên này anh ta vừa nói xong, Hạ Mạt liền đi đến trước mặt. Lúc cô ấy thấy Hoàng Tử Hiên cũng ở đây liền lập tức ngây người.
“Hi, người đẹp, đã lâu không gặp, cô lại đẹp hơn rồi.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười chào hỏi cô ấy.
“Anh không sao rồi?” Hạ Mạt kinh ngạc hỏi.
Hoàng Tử Hiên mở miệng đáp: “Ừ, không sao cả, đều ổn rồi.”
“Tốt rồi, anh cũng không biết gọi một cuộc điện thoại cho tôi sao, anh không biết là tôi rất lo…” Hạ Mạt đang nói thì bỗng nhiên nhận ra tình hình không hợp liền vội vàng đổi câu chuyện, trừng anh một cái, nói: “Bỏ đi, trước tiên không nói đến cái này nữa. Các anh có chuyện gì vậy? Trên địa bàn của tôi náo loạn gì thế?”
“Địa bàn của cô?” Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung ngạc nhiên, đồng thanh nói.
Hạ Mạt gật đầu: “Trước đây là của Trương Luân, bây giờ là tôi tiếp nhận.”
Nghe xong Hoàng Tử Hiên liền sáng tỏ, nửa tháng không gặp, Hạ Mạt đã từ Cửu Long Thập Bát hội lấy được địa bàn của Trương Luân, chắc chắn là tốn không ít công sức.
“Là địa bàn của cô nên tôi không thể không nói cô đây. Cô nhìn xem ở đây đi, chướng khí mù mịt, mấy cái thủ đoạn bẩn thỉu gì cũng có. Bây giờ đã là thế kỉ nào rồi, tán gái còn phải dựa vào thủ đoạn bẩn chứ. Cô cũng là con gái, liền cứ dung túng bọn chúng đi hãm hại các cô gái khác?” Kim Kỵ Dung giơ tay chỉ về phía Giang Y Y đang mê man, nói: “Người ta còn là nhân viên ở đây của cô đấy, cô tự mình xem đi, nếu không phải bọn tôi ra tay, các cô ấy sớm đã bị đám cầm thú này hãm hại rồi.”
Hạ Mạt vốn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện vào xem. Không ngờ vừa vào liền nhìn thấy Kim Kỵ Dung đang động thủ với thuộc hạ của mình. Bây giờ nghe Kim Kỵ Dung nói như vậy, cô ấy mới hiểu được đại khái câu chuyện.
Ngô Cảnh Hành đi theo cha hắn ta, học cái gì không học, lại cứ học lão luyện mấy cái thủ đoạn bẩn thỉu này. Nhìn thấy Bạch Phi Nhi và Giang Y Y, mi tâm của Hạ Mạt cau lại, lạnh lùng nói: “Ngô Cảnh Hành, lá gan của anh không nhỏ nhỉ, dám lộng hành ở địa bàn của tôi.”
Ngô Cảnh Hành có chút sợ Hạ Mạt, lần trước chính là nữ nhân này nắm đằng chuôi uy hiếp cha hắn ta, cha hắn ta mới buộc phải ủng hộ cô ta tiếp nhận địa bàn của Trương Luân. Vì thế mà hắn cũng bị cấm túc hơn nửa tháng, bây giờ mới được thả ra lại đụng phải cô ta, Ngô Cảnh Hành không sợ mới lạ. Nếu như cô ta lại đem chuyện này đi cáo trạng, mình chắc chắn lại bị cấm túc.
Nghĩ đến đây, Ngô Cảnh Hành cũng không dám lên mặt với Hạ Mạt, chỉ hừ một tiếng: “Bọn nó không hiểu quy củ, bản thiếu gia chỉ là thay cô dạy dỗ lại bọn nó mà thôi.”
“Thay tôi dạy dỗ?” Con ngươi Hạ Mạt sáng lên, lạnh lùng nói: “Người của tôi từ bao giờ đến lượt anh dạy dỗ? Anh nghĩ rằng anh là ai? Cho dù là cha anh đến đây cũng không dám khoa tay múa chân trước mặt tôi đâu.”
“Cô, cô có hơi kiêu ngạo quá đấy. Cha tôi lớn tuổi hơn cô, tư cách và kinh nghiệm nhiều hơn cô. Ở Cửu Long Thập Bát hội có ai mà không kính trọng gọi ông ấy một tiếng anh chứ. Cô mới vào đây vài năm mà đã không coi ai ra gì rồi, có phải qua vài năm nữa cô không thèm đặt hội trưởng vào mắt luôn không?” Ngô Cảnh Hành tức đến đầu bốc khói.
“Haha.” Hạ Mạt cười lạnh nói: “Với cái IQ này của anh mà cũng muốn đội nồi lên đầu tôi sao, anh với nổi không? Nhân lúc tôi chưa phát hỏa, đem đám chó săn của anh cút mau. Sau này mà còn dám đến địa bàn của tôi làm mấy chuyện bẩn thỉu này thì đừng trách tôi không nể mặt cha anh.”
Ngô Cảnh Hành cực kỳ ấm ức, đám người của Cửu Long Thập Bát hội cũng vậy. Nhưng hắn ta còn kém xa Hạ Mạt. Điều này khiến hắn ta không thể không cúi đầu, cho dù có tức đến đâu cũng không thể không đem theo thuộc hạ rời đi.
Thấy Ngô Cảnh Hành giống như chó nhà có tang lủi thủi tháo chạy, Bạch Phi Nhi và Giang Y Y thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Hạ Mạt. Bởi vì cô ấy không biết thân phận của Hạ Mạt cho nên cô ấy cũng không biết cô gái trước mặt này mới là bà chủ của cô ấy, lại còn là nữ Đường chủ duy nhất của Cửu Long Thập Bát hội. Dù sao những chuyện này đều quá xa vời với những cô gái bình thường như các cô.