Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Mỹ Gia từ ban giám đốc đi xuống thì ngồi trong phòng làm việc ung dung chờ Nghiêm Thái Dung. Cô tính toán thời gian trong lòng, chắc chắn trong vòng năm phút, Nghiêm Thái Dung sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, vào phút thứ bốn mười mấy giây, Nghiêm Thái Dung hùng hổ xông vào phòng làm việc của cô. Thấy trong phòng làm việc ngoại trừ Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên cùng với Chu Tử đi vào theo, không còn người thứ tư nữa. Bà ta mới dứt khoát hỏi Lê Mỹ Gia về phim của bức ảnh đó.
Lê Mỹ Gia cũng sảng khoái, vứt USB ở trên bàn cho bà ta.
“Trong tay cô không còn phim nữa chứ?” Sau khi Nghiêm Thái Dung nhận lấy USB thì xác nhận lại.
Lê Mỹ Gia xua xua tay ra hiệu không có, tiếp đó nói: “Trong giao dịch của chúng ta, hình như bà đã làm gì đó sau lưng tôi nhỉ.”
“Hình như cũng không có nói trước rằng tôi không được làm như vậy nhỉ.” Nghiêm Thái Dung cười lạnh nói.
Lê Mỹ Gia gật đầu: “Bà nói đúng, vậy nên tôi nhận mình xui xẻo.”
Nghiêm Thái Dung rất thích nhìn dáng vẻ không còn cách nào khác này của Lê Mỹ Gia, lạnh giọng nói: “Cũng giống nhau thôi, lần này coi như cô lợi hại. Có điều lần sau chưa chắc đã đi xa như vậy đâu, tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ xem. Để xem cuối cùng Tập đoàn Thịnh Thế sẽ rơi vào tay ai.”
“Tôi sẽ tiếp đến cuối!” Lê Mỹ Gia cũng trầm giọng.
Nghiêm Thái Dung lại hừ một tiếng, lúc này mới cầm USB quay người rời đi.
“Nghiêm Thái Dung xếp Lê Long Phi vào để làm vướng tay vướng chấn, em định làm thế nào?” Nghiêm Thái Dung đi rồi, Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Bà ta có bản lĩnh xếp vào, em lại không có cách nào đá ra sao.” Lê Mỹ Gia hoàn toàn không để ý đến những đối thủ như Lê Long Phi, cười cười nói: “Anh ta muốn chen tay vào như vậy, vậy thì em sẽ cho anh ta một cơ hội thể hiện.”
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nhìn thấy cô lộ ra nụ cười như hồ ly thì biết Lê Long Phi nhất định là đen đủi rồi, cảm thấy hứng thú hỏi: "Em định trị cậu ta như thế nào?’
“Cái đó còn không đơn giản sao. Xưởng chế tạo tồn tại cả chục năm rồi, nuôi một đám công nhân ngồi ăn chờ chết. Đối với đám công nhân đó, công việc nhàn rỗi ở xưởng chế tạo không khác gì một bát cơm sắt. Bọn họ vốn cho rằng có thể làm đến già đến chết, bây giờ đột nhiên lại cắt đi. Bọn họ nhất định sẽ làm loạn, em lười đi xử lý những chuyện vụn vặt đó. Cứ để Lê Long Phi đi xử lý việc đóng cửa xưởng chế tạo, em nhàn muốn chết.” Lê Mỹ Gia thản nhiên cười nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật, chiêu này quả thật là xấu xa vô địch. Cắt đi đường tiền tài bằng với việc gϊếŧ bố mẹ người ta, Lê Mỹ Gia vứt chuyện phí sức không lấy được lòng này cho Lê Long Phi, Lê Long Phi rõ ràng đã biết đây là chuyện đắc tội với người khác, cũng không thể không đi. Ai bảo anh ta vỗ ngực nói muốn giúp đỡ trong buổi họp hội đồng quản trị, trước mặt bao nhiêu cổ đông như vậy, ngay cả những chuyện như này còn không làm được thì đừng nhắc đến sau đó nữa.
Nói trước bước không qua mà, bây giờ Hoàng Tử Hiên đã thấy có chút đau lòng cho Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi rồi, có một đối thủ xấu bụng như Lê Mỹ Gia, quả thực là xui xẻo tám đời.
Rừm rừm rừm… rừm rừm rừm…
Đúng lúc Hoàng Tử Hiên còn đang mặc niệm cho hai mẹ con Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi, điện thoại trên mặt bàn của Lê Mỹ Gia đã rung lên.
Lê Mỹ Gia quét mắt qua, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên của giám đốc Uông, không khỏi lóe mắt lên, cầm điện thoại nhận cuộc gọi.
“Giám đốc Uông, chào ngài.” Sau khi nhận điện thoại, Lê Mỹ Gia lễ phép lên tiếng trước.
Uông Tuyền cười một tiếng: “Có phải là đang tò mò tại sao tôi lại gọi cho cô không?”
“Đúng là có hơi tò mò, không biết giám đốc Uông có việc gì vậy?” Lê Mỹ Gia nghe Uông Tuyền trực tiếp như vậy thì cũng không quanh co lòng vòng nữa.
“Cũng không có việc gì khác, chỉ là muốn nói với cô về chuyện căn cứ nghiên cứu khoa học. Nếu như bây giờ cô có thời gian, chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé.” Uông Tuyền nói.
Lê Mỹ Gia mỉm cười: “Gặp ở đâu?”
“Bây giờ tôi đang ngồi ở quán cà phê Ngạn Hương gần Tập đoàn Thịnh Thế.” Uông Tuyền trả lời.
“Được, vậy lát nữa gặp.” Lê Mỹ Gia hẹn với Uông Tuyền rồi cúp máy.
Chu Tử lập tức hỏi: “Giám đốc Uông hẹn cậu rồi?”
“Ừ, muốn nói về chuyện căn cứ nghiên cứu khoa học. Nếu như mình đoán không nhầm, ông ta chắc là đã nghĩ xong rồi, muốn đơn độc mua thêm một ít cổ phần nữa.” Lê Mỹ Gia suy đoán.
“Giám đốc Uông đúng là con cáo già, cũng không biết ông ta muốn bao nhiêu cổ phần nữa.” Chu Tử chế nhạo.
“Đi gặp là biết thôi, đi thôi.” Lê Mỹ Gia nói rồi đứng lên, còn nhìn Hoàng Tử Hiên một cái: “Anh cũng đi cùng.”
“Anh còn phải đi sao, mấy người nói anh cũng không hiểu.” Hoàng Tử Hiên khổ sở nói.
“Anh lái xe, quán cà phê đó cách công ty mười phút đi xe lận. Em và Chu Tử đi giày cao gót, không muốn đi bộ.” Lê Mỹ Gia thu dọn tập tài liệu và túi xong, xách đồ đi ra khỏi phòng làm việc.
Hoàng Tử Hiên ồ một tiếng, ai bảo anh là tài xế chứ, bà chủ nói muốn dùng xe, vậy thì anh còn có thể nói gì.
Ba người xuống bãi đỗ xe, Hoàng Tử Hiên lái xe ra khỏi Tập đoàn Thịnh Thế, lái thẳng đến quán cà phê Ngạn Hương.
Chưa đến mười phút, xe đã dừng trong bãi đỗ trước cửa quán cà phê. Khi ba người đi vào, Lê Mỹ Gia báo tên của Uông Tuyền, nhân viên phục vụ đưa bọn họ lên tầng hai, gõ cửa một phòng vip.
Uông Tuyền và thư ký của ông ta đang đợi ở bên trong, thấy Lê Mỹ Gia đã đến thì đứng dậy chào hỏi, mời ba người ngồi xuống.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lê Mỹ Gia cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi Uông Tuyền có phải muốn bỏ tiền ra đầu tư thêm vào cổ phần không.
“Ha ha, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, tính gọn gàng dứt khoát này của cô đúng là giống hệt Hoàng Hùng Vĩ.” Uông Tuyền nghe thấy Lê Mỹ Gia trực tiếp như vậy thì lập tức cao giọng cười lớn.
Lê Mỹ Gia mỉm cười nói: “Làm mua bán thì nói chuyện mua bán, trực tiếp một chút mới không lãng phí thời gian của mọi người.”
“Nói cũng đúng.” Uông Tuyền cười gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng trực tiếp một chút. Mỹ Gia, chuyện đầu tư mua cổ phần cô nói trước đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Cảm thấy là một mối đầu tư khả thi, tôi đã tổng hợp các quỹ hoạt động có thể sử dụng của công ty tôi, nhiều nhất có thể đầu tư được bốn trăm triệu tệ.”
Bốn trăm triệu tệ!
Lê Mỹ Gia có hơi cảm thấy kinh ngạc, trên đường đến cô còn đang nghĩ về vấn đề này, cho rằng Uông Tuyền có thể đầu tư hai trăm triệu tệ đã là không tồi rồi, suy cho cùng cũng là một hạng mục đầu tư rủi ro cao. Nhưng Uông Tuyền vừa mở miệng đã tăng gấp đôi, khó tránh khỏi làm cô có hơi bất ngờ.
Bốn trăm triệu tệ này cộng thêm hai trăm triệu tệ Đoàn Văn Quang đầu tư là đã có sáu trăm triệu tệ, ban đầu cô ước tính số vốn khởi động là một tỷ tệ. Như vậy, cô chỉ cần bỏ ra bốn trăm triệu tệ nữa là được. Bỗng dưng tiết kiệm được nhiều tiền đầu tư như thế, đối với cô và Thịnh Thế mà nói, đều là một chuyện vô cùng tốt.
“Vậy giám đốc Uông muốn bao nhiêu cổ phần?” Nội tâm tuy rằng có hơi kích động, có điều lý trí của Lê Mỹ Gia vẫn rất tỉnh táo. Nếu như số cổ phần mà Uông Tuyền muốn không phù hợp với tỷ lệ đầu tư, vậy thì cô thà tự mình bỏ ra nhiều hơn một chút còn hơn.
Uông Tuyền cười nói: “Tôi muốn cũng không nhiều, ông chủ Đoàn ra hai trăm triệu tệ chiếm năm phần trăm cổ phần. Vậy tôi ra bốn trăm triệu tệ, theo lý nên chiếm mười phần trăm nhỉ.”
“Giám đốc Uông, hai trăm triệu tệ chỉ là vòng đầu tư đầu tiên của ông chủ Đoàn. Chúng tôi đã thống nhất trong hợp đồng, mỗi một vòng đầu từ sau này đều không được thấp hơn vòng đầu tư đầu tiên. Chính vì có điều kiện ước hẹn này, tôi mới cho ông ta năm phần trăm cổ phần.” Lê Mỹ Gia nhắc nhở.
“Ồ? Hóa ra là như vậy.” Uông Tuyền nghe vậy thì hiểu ra gật gật đầu, chẳng trách Lê Mỹ Gia lại hào phóng như vậy, hóa ra còn có điều kiện này.
Lê Mỹ Gia gật đầu nói: “Nếu như giám đốc Uông cũng có thể chấp nhận điều kiện này, vậy tôi cũng không keo kiệt gì cho ngài mười phần trăm cổ phần.”
Lúc này Uông Tuyền không lập tức trả lời, ông ta cần suy nghĩ một lúc. Đối với ông ta, hạng mục căn cứ nghiên cứu khoa học này có tương lai, có điều đầu tư quá lớn, rủi ro cũng lớn, thời gian thu hồi vốn cũng dài, tương đối chiếm dụng quỹ. Tiền đầu tư đi có thể vài năm sau không có cách nào thu hồi. Nếu không phải công ty quả thực có bốn trăm triệu tệ nhàn rỗi, ông ta cũng không nghĩ đến việc mua cổ.
Vốn dĩ ông ta dự định dùng bốn trăm triệu tệ đổi lấy mười phần trăm cổ phần, sau này có tiếp tục đầu tư không thì phải xem tình hình phát triển của căn cứ nghiên cứu khoa học. Nhưng sau khi Lê Mỹ Gia tăng thêm điều kiện đầu tư sau này, rõ ràng đã vượt qua dự định của ông.
“Nếu như tôi tạm thời chỉ đầu tư bốn trăm triệu tệ, sau này bàn sau, cô sẽ cho tôi bao nhiêu cổ phần?” Uông Tuyền suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Ba phần trăm.” Lê Mỹ Gia nói: “Bốn trăm triệu tệ có thể cầm được nhiều nhất ba phần trăm cổ phần. Có điều chúng ta có thể ước định một điều trong hợp đồng, sau này nếu ngài thay đổi chủ ý muốn tiếp tục đầu tư, có thể phân bố thêm cổ phần.”
Nghe thấy điều kiện này của Lê Mỹ Gia, Hoàng Tử Hiên lại cười. Bây giờ Uông Tuyền không dám quyết định đầu tư tiếp, chính là vì không nhìn rõ được tương lai. Nếu như sau này tăng thêm, vậy khẳng định là tình hình phải tốt. Nếu như tình hình đã tốt rồi, vậy giá trị cổ phần sẽ thuận theo đó mà tăng lên. Bây giờ bốn trăm triệu tệ có thể mua được ba phần trăm cổ phần, đến lúc đó có thể chỉ mua được một phần trăm.
Uông Tuyền là người làm ăn, đương nhiên có thể nghĩ đến nhưng điều mà Hoàng Tử Hiên nghĩ. Trong lúc do dự ông ta nhìn Hoàng Tử Hiên một cái, làm Hoàng Tử Hiên bị nhìn mà thấy không hiểu ra sao. Ông nhìn tôi làm gì, tôi có thay đổi được suy nghĩ của Lê Mỹ Gia đâu.