Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Tử Hiên vừa nói như vậy, ba người vẫn còn muốn biết đáp án, cũng không thể không kiên nhẫn chờ đợi. Lưu Nhân Tông hiểu rõ nhất việc chẩn bệnh nhầm sẽ hại người biết bao nhiêu, vì thế nói: “Được rồi được rồi, không nóng vội không nóng vội, cậu cứ từ từ chẩn đoán bệnh.”
Giang Y Y và Bạch Phi Nhi lại càng sợ Hoàng Tử Hiên chẩn nhầm, cũng ăn ý ngậm miệng, lẳng lặng ở bên cạnh nhìn.
“Noãn Noãn, đừng sợ, chúng ta thử lại lần nữa nhé.” Hoàng Tử Hiên nhẹ giọng vỗ về nói.
Noãn Noãn gật đầu rất kiên cường: “Dạ, chú Hoàng, Noãn Noãn không sợ.”
“Ngoan lắm.” Hoàng Tử Hiên sờ sờ đầu của cô bé, ý bảo cô bé phải bắt đầu rồi. Noãn Noãn lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lần này Hoàng Tử Hiên quyết định đổi phương hướng khác thử xem, anh dời bàn tay khỏi đầu Noãn Noãn, đặt nólên xương cụt phía sau lưng cô bé. Sau đó anh lại lần nữa truyền vào một chút nội lực, để nội lực di chuyển lên trên dọc theo xương sống.
Bởi vì đã biết kinh mạch của Noãn Noãn có vấn đề tắc nghẽn, bởi vậy lần này Hoàng Tủ Hiên càng cẩn thận hơn, khống chế nội lực với tốc độ chuyển động khá từ tốn. Nội lực dọc theo xương sống chạy ngược lên trên, đi thẳng một mạch, không hề xuất hiện hiện tượng ứ đọng.
Nhưng mà Hoàng Tử Hiên cũng không vì vậy mà sơ suất, ngược lại càng cẩn thận hơn. Nội lực càng lên cao, anh càng không dám tăng tốc độ. Cứ chậm rãi như vậy, nội lực đến tinh huyệt trên đỉnh đầu Noãn Noãn, sau đó xuống dốc, di chuyển lên giữa hai mắt.
Nội lực di chuyển đến đây, trong lòng Hoàng Tử Hiên nảy lên chút căng thẳng. Dù sao đôi mắt của Noãn Noãn có vấn đề, mà mấu chốt của vấn đề rất có thể là do kinh mạch không thông. Nếu như nội lực có thể thuận lợi đi qua đôi mắt, tới huyệt ngân giao trong khoang miệng, vậy thì nói lên việc đốc mạch này thì thông, vậy thì cũng dễ xử lý một chút. Nếu không thì hai mạch nhâm đốc đều không thông, chính là phiền toái lớn.
“A…”
Lúc nghĩ đến những điều này, thì anh nghe thấy Noãn Noãn kêu đau một tiếng. Hoàng Tử Hiên lập tức hoàn hoàn rút nội lực về, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng nặng nề.
Đúng như dự đoán, hai mạch nhâm đốc đều không thông.
Nghe thấy Noãn Noãn lại kêu đau lần nữa, Bạch Phi Nhi và Giang Y Y càng thêm sốt ruột, rồi lại không tiện hỏi lại, chỉ đành chờ Hoàng Tử Hiên chủ động nói kết quả cho các cô ấy nghe.
“Chú Hoàng, có phải tật mắt của Noãn Noãn không trị hết được đúng không ạ?” Qua một lúc lâu saau, Noãn Noãn tự nhỏ giọn hỏi Hoàng Tử Hiên đang trầm mặc.
Hoàng Tử Hiên hồi thần lại, nhìn thấy vẻ mặt non nớt ngây thơ đáng yêu của Noãn Noãn, miễn cưỡng cười nói: “Sẽ không đâu, chú Hoàng nhất định sẽ giúp con chữa khỏi mắt. Chỉ là sẽ không lập tức khỏi được, cần phải có một quá trình. Noãn Noãn đừng gấp nha.”
Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên có thể trị khỏi tất mắt cho mình, Noãn Noãn vui vẻ lộ ra má lúm nhỏ, ôm Hoàng Tử Hiên hôn chóc một cái, vô cùng thân thiết mà cọ cọ đầu vào ngực anh: “Chú Hoàng thật tốt với Noãn Noãn, Noãn Noãn thích chú Hoàng.”
“Anh thật sự có thể trị được tật mắt của Noãn Noãn sao?” Bạch Phi Nhi còn xúc động hơn cả Noãn Noãn.
Hoàng Tử Hiên ôm Noãn Noãn nói: “Trước tiên tôi nói cho các cô nghe một chút tật mắt của Noãn Noãn là đến từ đâu ha.”
“Vậy anh mau nói đi.” Giang Y Y vội vàng thúc giục.
Ánh mắt của Lưu Nhân Tông cũng tha thiết chờ Hoàng Tử Hiên nói.
Hoàng Tử Hiên cạn lời liếc nhìn Giang Y Y đang tái mét, lúc này mới nói: “Ban nãy tôi dẫn nội lực đi thông qua kinh mạch Noãn Noãn hai lần thì phát hiện, hai mạch nhâm đốc của Noãn Noãn đều không bình thường. Mạch nhâm chắn ở huyệt đáy chậu, mạch đốc chắn ở huyệt thần đình, bởi vậy có thể phán đoán là hai mạch nhâm đốc không thông là nguyên nhân cơ bản dẫn đến tật mắt.”
“Nội lực!”
“Hai mạch nhâm đốc!”
Hoàng Tử Hiên đang nói thì Giang Y Y và Lưu Nhân tông kinh ngạc đồng thanh một tiếng.
Giang Y Y không đợi Lưu Nhân Tông chất vấn thì đã khiếp sợ hỏi trước: “Vậy mà anh lại là một cao thủ có nội lục? Thật sự không phải là anh đang khoác lác đúng không?”
Điều này cũng không thể trách Giang Y Y quá nhạy cảm hay là không tin Hoàng Tử Hiên được, mà là từ nhỏ cô ấy đã nghe cha nói qua chuyện nội lực. Cô còn nhớ cha từng nói, người có thể tu được nội kình đã là rất ít, tu được nội lực lại càng giữa trăm không một. Nhưng mà chính cô ấy, luyện nhiều năm võ công như vậy, đến bây giờ vẫn chưa có nội kình gì, bởi vậy rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời của cha mình.
Thế mà giờ phút này, người trước mặt mình lại là một giữa trăm không một đó. Hơn nữa người này chỉ lớn hơn mình có hai ba tuổi, tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu được nội lực, đây là thiên phú cỡ nào chứ.
“Nếu như không phải tôi có nội lực, cô cho là lần trước tôi dựa vào cái gì để bắn ra ám khí?” Hoàng Tử Hiên buồn cười nhìn cô ấy, đến bây giờ mới biết anh có nội lực, phản ứng cũng quá chậm chạp.
“…” Giang Y Y câm nín rồi. Cô ấy nhớ kỹ lại một màn ngày đó ở quá sủi cảo, không khỏi cũng thầm mắng mình quá ngu ngốc. Nếu như không có nội lực chống đỡ, thì sao một hạt lạc nhỏ bé lại có uy lực cỡ đó được?”
“Hoàng Tử Hiên, mạch nhâm đốc theo lời cậu nói, chính là hai mạch lớn một cái ở tuyến chính giữa phía bụng, một cái ở tuyến giữa phần lưng?” Lưu Nhân Tông nghiên cứu nhiều với Đông y, sau khi kinh ngạc thì vội hỏi.
“Đúng vậy, chính là hai đường mạch lớn này. Mạch nhâm chủ huyết, mạch đốc chủ khí, là kinh lạc chủ mạch của thân thể. Nếu hai mạch nhâm đốc thông, thì tám mạch thông. Tám mạch thông, thì trăm mạch thông. Bước kế tiếp có thể cải thiện sức khỏe, cường cân kiện cốt, thúc đẩy tuần hoàn. Ngược lại, nếu hai mạch này không thông, chức năng cơ thể người sẽ xuất hiện tình trạng, tật mắt của Noãn Noãn chính là di chứng do hai mạch này không thông.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
Lưu Nhân Tông được Hoàng Tử Hiên dùng một câu làm thức tỉnh, hiểu rõ nói: “Thảo nào thảo nào, vậy là có thể giải thích thông rồi.”
Lưu Nhân Tông u mê y thuật nên đương nhiên sẽ nghe một chút là thông ngay, nhưng Bạch Phi Nhi và Giang Y Y thì lại càng nghe càng mơ hồ. Nhưng mà Bạch Phi Nhi cũng không quan tâm đến những việc này, điều cô ấy quan tâm nhất vẫn là Hoàng Tử Hiên có thể làm cho hai mạch nhâm đốc thông suốt hay không, liền hỏi: “Vậy anh có cách điều trị không?”
“Muốn trị được tật mắt của Noãn Noãn, cách duy nhất chính là đả thông hai mạch nhâm đốc. Chỉ là đả thông hai mạch này không dễ, huống hồ Noãn Noãn còn nhỏ, chỉ sợ là cũng không chịu đựng được.” Hoàng Tử Hiên lo lắng nói.
“Đả thông hai mạch nhâm đốc?” Giang Y Y nghiêng qua liếc Hoàng Tử Hiên một cái: “Sao anh nói giống như trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, lúc còn nhỏ tôi xem tiểu thuyết võ hiệp, bên trong thường nhắc tới hai mạch nhâm đốc, tôi còn tưởng tác giả nói bừa.”
Hoàng Tử Hiên mỉm cười, không đáp mà hỏi lại: “Cô có biết vì sao mà cô luyện võ nhiều năm, nhưng vẫn không tu được nội kình không?”
“Hừ, không phải là anh muốn mượn cơ hội để cười nhạo tư chất tôi đần độn, không thích hợp luyện võ chứ gì?” Giang Y Y hầm hừ liếc Hoàng Tử Hiên.
“Tư chất đần độn à, ừm…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên cong lên, cười nói: “Đó chỉ là một mặt, quan trọng hơn vẫn là hai mạch nhâm đốc của cô cũng không có thông. Ban nãy tôi nói, nhâm đốc thông thì tám mạch thông. Nhâm đốc của cô đều không thông, càng đừng nói tới tám mạch. Cô như vậy có luyện mười năm nữa vẫn hoàn toàn không đạt được.”
Giang Y Y bị Hoàng Tử Hiên nói đến mặt đỏ tới mang tai, hổn hển giậm chân nói: “Anh cái này này sao mà đáng ghét thế nhỉ, chuyện của tôi thì liên quan gì đến anhh. Nói đạo lý, có giỏi thì chữa khỏi tật mắt của Noãn Noãn đi.”
“Đương nhiên tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Noãn Noãn, nhưng mà hôm nay chắc chắn không được. Tôi phải nghĩ cách trị liệu khác cho con bé.” Hoàng Tử Hiên cũng không xem thường Giang Y Y nữa, quay đầu nói với Bạch Phi Nhi: “Cô để lại số điện thoại cho tôi, tôi quay về rồi sẽ gọi cho cô.”
Bạch Phi Nhi gật đầu lia lịa, mượn cây bút của Lưu Nhân Tông, viết số điện thoại của mình lên tờ giấy.
Thực ra Hoàng Tử Hiên chỉ liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ, nhưng mà xuất phát từ sự lịch sự, anh vẫn cất tờ giấy vào trong túi áo, cũng nói với Noãn Noãn: “Noãn Noãn, qua mấy ngày nữa chú Hoàng sẽ giúp con trị mắt. Hôm nay chú còn có việc, phải tạm biệt con trước nha.”
“Dạ, bái bai chú Hoàng.” Noãn Noãn ngoan ngoãn hất cằm vô cùng đáng yêu.
Hoàng Tử Hiên cười ôm lấy cô bé trên người mình đặt lên ghế sô pha, sau đó đứng dậy chào tạm biệt với Lưu Nhân Tông.
Tuy là Hoàng Tử Hiên còn chưa bắt đầu giúp Noãn Noãn điều trị mắt, nhưng đã cho Bạch Phi Nhi hy vọng to lớn. Cô ấy cũng cảm kích đứng lên nói: “Hoàng Tử Hiên, cảm ơn anh.”
Giang Y Y đứng bên cạnh hừ một tiếng, hiển nhiên là vẫn ghi thù lời Hoàng Tử Hiên nói vừa nãy.
Hoàng Tử Hiên cười ha ha, xua xua tay với bọn họ rồi lập tức rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Bạch Phi Nhi nói lời cảm ơn với Lưu Nhân Tông, sau đó cũng dẫn Noãn Noãn và Giang Y Y đi.
“Không ngờ ở đây cũng có thể gặp được Hoàng Tử Hiên. Vậy mà anh ấy còn biết y thuật. Ông trời rủ lòng thương xót, cuối cùng đôi mắt của Noãn Noãn cũng có hy vọng rồi.” Trên đường về, Bạch Phi Nhi khó nén khỏi xúc động mà nói.
Giang Y Y mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng mà lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Thực ra trong lòng cô ấy không tin Hoàng Tử Hiên, mà khéo không dễ dàng gì mới có người có thể nói ra lý do tật mắt của Noãn Noãn, Giang Y Y thật sự không đành lòng hắt nước lạnh cho Bạch Phi Nhi, đành phải nuốt lo lắng lại trong bụng.
Nhưng mà trong lòng cô ấy lại có tính toán khác, nghĩ thầm rằng sau này mỗi lần Hoàng Tử Hiên điều trị mắt cho Noãn Noãn, cô ấy đều phải ở bên cạnh quan sát. Nếu như Hoàng Tử Hiên dám mượn danh nghĩa bác sĩ khám bệnh cho Noãn Noãn mà làm cái gì với Bạch Phi Nhi, cô ấy nhất định sẽ phế đi chân thứ ba của Hoàng Tử Hiên.