Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nghiêm Thái Dung lại lσạи ɭυâи với em họ của mình, còn bị chụp loại hình kiểu này thật là trùng hợp.” Đầu óc Hạ Mạt rất nhanh nhạy, ngờ vực liếc nhìn Hoàng Tử Hiên.
Nếu như cô ta đoán không lầm thì chắc chắn những hình này là do Lê Mỹ Gia tung ra. Mà nhất định Hoàng Tử Hiên đã đổ thêm dầu vào lửa ở trong đó, nếu không nếu như trong tay Lê Mỹ Gia đã có những tấm hình này từ lâu thì sẽ không chờ tới bây giờ mới tung ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên bị Hạ Mạt nhìn thì hơi chột dạ, từ trong ánh mắt ngờ vực này của Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên đã có thể biết khẳng định cô đã đoán được gì đó. Đây là một người phụ nữ rất thông minh, không hề đơn thuần giống như Trương Tiểu Lệ, chỉ biết nhìn thứ bề ngoài.
“Hai người nói xem lần này ba của Mỹ Gia có ly hôn với mẹ kế của cô ấy không? Đã bị cắm sừng rồi, chắc chắn sẽ không cần bà ta nữa đâu nhỉ. Nếu như bọn họ ly hôn thì chẳng phải Mỹ Gia ở nhà họ Lê sẽ tốt rồi rất nhiều ư?” Trương Tiểu Lệ một lòng một dạ vui vẻ cho Lê Mỹ Gia, còn hưng phấn hơn hỏi.
“Ai biết được, thế giới của người có tiền rất phức tạp. Không giống như vợ chồng bình thường, muốn ly hôn là ly hôn đâu.” Hạ Mạt lắc đầu nói, cô ta đoán mục đích của Lê Mỹ Gia cũng không phải muốn cho Hoàng Hùng Vỹ và Nghiêm Thái Dung ly hôn.
Trương Tiểu Lệ không hiểu lắm, nghi ngờ hỏi: “Vì sao không thể muốn ly hôn là ly hôn? Lẽ nào cục dân chính còn có yêu cầu đặc biệt khác với người giàu ư?”
Hạ Mạt liếc cô một cái: “Cô nghĩ đi, Hoàng Hùng Vỹ là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế, nếu như ly hôn với Nghiêm Thái Dung thì phải phân chia bao nhiêu tài sản cho Nghiêm Thái Dung? Như vậy nhất định sẽ khiến tập đoàn Thịnh Thế thụt lùi cả mười năm.”
“À! Ra là vậy.” Trương Tiểu Lệ nói với vẻ mặt thất vọng: “Nếu là như vậy thì chẳng phải Mỹ Gia phải chịu đựng cơn giận với Nghiêm Thái Dung cả đời ư?”
“Ha ha, cô đừng lo lắng cho Mỹ Gia về chuyện này nữa. Mỹ Gia không thể đuổi Nghiêm Thái Dung ra khỏi nhà họ Lê thì Nghiêm Thái Dung cũng không thể đuổi Mỹ Gia ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế đâu.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.
Trương Tiểu Lệ than thở một tiếng, nghĩ thầm tuy kẻ có tiền sống thoải mái hơn so với người nghèo nhưng đồng thời cũng mất đi rất nhiều sự tự do, có lẽ đó chính là được cái này mất cái kia. Nếu để cho cô chọn thì cô tình nguyện chọn làm một người nghèo, có tiền rồi thì cái giá của tự do càng cao.
Ba người vừa nói chuyện vừa chú ý tình hình phát triển trên mạng, chỉ trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi mà tin tức này đã được chia sẽ hơn trăm triệu lần rồi. Trên các phương tiện truyền thông xã hội đều đưa tin tức này lên cao nhất, mở đại một cái ra xem thử, lời mắng chửi của cư dân mạng phía dưới như thủy triều, hoàn toàn không cần tìm thuỷ quân nào nữa. Còn về tin tức bôi đen Lê Mỹ Gia lúc sáng đã bị mọi người quên sạch sành sanh rồi.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Hạ Mạt đột nhiên hỏi.
“Hai giờ rưỡi rồi, cô có việc gì à?” Trương Tiểu Lệ đang cúi đầu lướt bình luận, không yên lòng trả lời.
“Hai giờ rưỡi!” Mắt Hạ Mạt sáng lên, vội vàng cầm lấy điều khiển từ xa đổi kênh khác, đổi thành kênh tài chính và kinh tế.
Lúc này kênh tài chính và kinh tế đang phát sóng trực tiếp về cổ phiếu, không ngoài dự liệu bên trong đang phát sóng trực tiếp về chiều hướng cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế. Hơn nữa cũng không ra ngoài dự liệu, sau khi ảnh nóng của Nghiêm Thái Dung bị tung ra, từ một giờ chiều vừa mở phiên giao dịch là cổ phiếu của Thịnh Thế đã tụt. Buổi sáng lúc bắt đầu phiên giao dịch giá là 119, buổi chiều bắt đầu phiên giao dịch đã tụt xuống 90.
Bây giờ sau hơn một giờ lên men thì càng tụt càng thảm, giá cả sắp đến mức thấp nhất của thời kì khủng hoảng kinh tế rồi. Cổ phiếu chỉ còn một mảnh đỏ, dường như cách một màn hình cũng có thể nhìn thấy không ít dân cổ phiếu khóc lóc không tìm ra phương hướng nữa.
“Quả nhiên tụt thê thảm rồi.” Hạ Mạt lộ ra một nụ cười sâu xa, sau một thoáng trầm tư, lập tức lấy ra điện thoại di động của mình ra, bắt đầu mua bán gì đó trên điện thoại.
Trương Tiểu Lệ lướt bình luận hơn nửa tiếng, đến mức cổ cũng phát đau, ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Mạt đang mua bán cái gì, thế là tò mò thò đầu sang. Thấy cô ta đang mua bán cổ phiếu thì nghi ngờ hỏi: “Từ khi nào mà cô còn biết chơi cổ phiếu thế?” Hỏi xong lại sợ hãi nói: “Không phải cô cũng mua cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế rồi đấy chứ? Thế thì xong đời rồi, chẳng phải đền chết tiền sao? Cô xem trên ti vi còn đang phát sóng trực tiếp tình hình cổ phiếu của Thịnh Thế đấy.”
“Không, tôi đang chuẩn bị mua đấy.” Hạ Mạt nói.
“Cô còn định mua nữa à? Cô điên rồi sao, cô không nghe thấy chuyên gia nói thế nào ư? Họ dự đoán cổ phiếu Thịnh Thế sẽ tụt xuống mức thấp nhất đấy. Cô có tiền không chỗ tiêu thì quyên góp cho cơ sở nhận nuôi của tôi cũng được mà.” Trương Tiểu Lệ trừng mắt kinh hãi kêu lên.
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn về phía cô, cười nói: “Tôi từng hứa với ba ngày hôm nay không cãi nhau với cô, hơn nữa nể mặt mũi của ba, tôi có thể để cô mua cùng, thế nào? Bây giờ mua rất có lợi đấy. Tôi vừa mới đăng kí một tài khoản, chuẩn bị mua vào lúc cổ phiếu của Thịnh Thế tụt xuống mức thấp nhất.”
Trương Tiểu Lệ nghe cô còn nói lời mê sảng thì miệng há to như quả trứng gà: “Có phải cô thực sự bị bệnh rồi không, cô phát sốt đấy à? Lúc này mới qua hơn một giờ lên men, cổ phiếu đã tụt đến mức thấp nhất. Ngày mai sau cả đêm lên men, nhất định còn có thể liên tục tụt xuống nữa. Cô không thấy buổi chiều vừa mở phiên giao dịch, mọi người đã nhao nhao bán tháo rồi à?”
“Cô thấy tôi giống như phát sốt nên đầu óc động kinh sao?” Hạ Mạt đẩy móng vuốt của cô ra, nói: “Với hiểu biết của cô về Mỹ Gia, cô cảm thấy cô ấy sẽ để mặc cho cổ phiếu Thịnh Thế cứ tụt mãi sao?”
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra: “Có ý gì? Cổ phiếu luôn bị vụ bê bối của Nghiêm Thái Dung làm tụt, Mỹ Gia có thể có cách nào cứu vãn chứ?”
“Tôi cũng không biết, dù sao coi như tôi đánh cược một lần.” Hạ Mạt lắc đầu không nhiều lời nữa.
Lúc này cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế đã xuất hiện giới hạn giá xuống, dựa theo giá cả báo cáo cuối ngày hôm qua thì giá dừng của ngày hôm nay là 80,19. Hạ Mạt không hề do dự, một phát mua một triệu tệ cổ phiếu.
Thấy cô ta ném một triệu đi mà chẳng chớp mắt lấy một cái, Trương Tiểu Lệ suýt chút nữa đánh tới, tay run run chỉ vào Hạ Mạt mắng: “Cô đúng là một người phụ nữ phá gia, xem ngày mai cô có lỗ đến chết không.”
“Tôi thật lòng kiến nghị cô mua một ít, mua đại một ít, về sau tiền kiếm được sẽ bằng cả một năm tiền lương của cô đấy.” Hạ Mạt tốt bụng nói.
“Cô nghĩ rằng tôi ngu giống như cô ư?” Trương Tiểu Lệ liếc cô ta một cái rồi lại nhìn về phía Hoàng Tử Hiên này giờ không nói gì: “Anh cũng không ngăn cản gì cả, những một triệu tệ đấy.”
Hoàng Tử Hiên cong khóe môi mỉm cười: “Nếu như tôi có tiền thì tôi sẽ mua hai triệu.”
“Anh cũng điên rồi!” Tròng mắt của Trương Tiểu Lệ đã sắp trợn đến mức rơi ra ngoài.
“Tôi và Hạ Mạt giống nhau, đều tin tưởng Mỹ Gia.” Hoàng Tử Hiên nhún nhún vai nói.
“…” Trương Tiểu Lệ cứng họng. Cô biết Lê Mỹ Gia rất có danh tiếng trong giới kinh doanh, hơn nữa có thể lên làm tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế cũng không phải là nhờ quan hệ với Hoàng Hùng Vỹ. Họ ở cùng nhau cũng đã được một đoạn thời gian, cô cũng trông thấy mỗi ngày Lê Mỹ Gia làm việc nỗ lực cỡ nào. Nếu nói tin tưởng Lê Mỹ Gia thì cô cũng rất tin tưởng.
“Còn có mười phút nữa là kết thúc phiên giao dịch rồi, cô còn không mua nữa thì không còn cơ hội đâu.” Hạ Mạt nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô, giật dây nói.
“Tôi…” Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ mặt lúng túng, phun ra bốn chữ: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền thì dễ thôi. Tôi có thể cho cô mượn, nhưng phải thu tiền lãi, thế nào? Cô muốn mượn một triệu hay là hai triệu?” Hạ Mạt tỏ vẻ mặt tiền cũng dễ thương lượng thôi.
Trương Tiểu Lệ nghe Hạ Mạt tốt bụng cho mình vay tiền thì ôm đề phòng, thận trọng hỏi: “Trước tiên nói về tiền lãi bao nhiêu đã?”
“Yên tâm, không phải cho vay nặng lãi đâu. Cứ lấy tiền lãi mỗi ngày của Hùng Vỹ mà kết toán là được, chị em với nhau, tôi có thể bẫy cô sao?” Hạ Mạt nói.
Trương Tiểu Lệ ngắt lời: “Ai biết cô tốt bụng thật hay tốt bụng giả.”
“Không mượn thì thôi vậy.” Hạ Mạt giận dỗi nói.
Trương Tiểu Lệ cười hì hì, lại vội vàng nói: “Mượn mượn mượn, ngay cả Hoàng Tử Hiên cũng nói tin tưởng Mỹ Gia rồi, vậy tôi cũng mua một triệu đi.”
“Ôi chao, bây giờ cô Trương không sợ lỗ nữa, một triệu cơ đấy.” Hạ Mạt nghe ngữ điệu cô lớn lối như thế thì nhân cơ hội trêu chọc.
“Hừ, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Lần này chị cược hết mình.” Trương Tiểu Lệ hào hùng nói.
“Cô Trương phóng khoáng!” Hạ Mạt dựng thẳng ngón cái lên nói: “Vậy cô mau chóng mở tài khoản đi, tôi chuyển tiền cho cô.”
Trương Tiểu Lệ ừ một tiếng gật đầu, nhưng cô không biết làm, bèn hỏi Hoàng Tử Hiên có biết hay không. Hoàng Tử Hiên gật đầu, cầm lấy điện thoại di động mua bán cho cô.
“Anh có muốn hỏi mượn Hạ Mạt chút tiền để mua không?” Trương Tiểu Lệ hỏi với tâm thái có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm.
“Tôi sao? Tôi thì không cần đâu.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng nói: “Chờ các cô kiếm được tiền hết rồi, tôi tăng giá tiền thuê phòng của các cô không phải tốt hơn sao.”
Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ đồng thời giật khóe miệng một cái, trợn trắng mắt nguýt Hoàng Tử Hiên. Đúng là chủ phòng trọ biết tính toán nhất, các cô còn chưa kiếm được tiền mà người này đã muốn tăng tiền thuê phòng rồi.