Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy các cô không ở nhà chăm ông ấy sao?” Hoàng Tử Hiên hỏi một cách thăm dò.
“Ba tôi nói không cần chúng tôi chăm, ông ấy nói đi học cứ đi, bận gì cứ làm. Hầy, không nói chuyện với anh nữa. Đợi lát nữa là về rồi, buổi tối tôi muốn ăn cá vược hấp.”
“Tôi ghét nhất là cá hấp, tôi muốn ăn cá kho cơ.” Giọng nói của Hạ Mạt từ trong loa vang lên.
“Tôi cứ muốn ăn hấp đấy.”
“Kho!”
“Hấp! Cá vược chỉ có ăn hấp mới ngon.”
“Vậy không thể kho cá khác ăn sao?”
“Không thể, tôi chỉ thích ăn cá vược.”
Thấy bọn họ chỉ có vậy mà cũng cãi nhau được, Hoàng Tử Hiên cảm thấy thật đau đầu, trực tiếp cúp máy. Nếu mà cứ nghe tiếp, anh sợ điện thoại sẽ nổ mất.
Nghĩ đến chuyện buổi tối Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt sẽ về là Hoàng Tử Hiên liền cảm thấy hối hận khôn nguôi. Ban đầu chỉ cho mỗi mình Lê Mỹ Gia thuê thì đỡ bao nhiêu. Nếu thế bây giờ bọn họ đã có thể tối đến ăn cơm, đi ngủ, lăn giường cùng nhau rồi. Nhưng bây giờ lại nhiều thêm một Hạ Mạt với một Trương Tiểu Lệ, chỉ đành yêu đương lén lút vậy.
Aiz, thật không hiểu sao năm đó ba mình có thể yêu thương tận ba bà vợ cùng lúc dưới một mái nhà nữa. Xem ra anh nhất định phải thỉnh giáo ba mình vấn đề này rồi. Cũng không thể cứ khi nào muốn lăn giường cùng Lê Mỹ Gia lại phải ra ngoài thuê phòng được. Lăn lộn ở khách sạn sao có thể thoải mái bằng ở nhà chứ.
Nghĩ đến chuyện liên quan mật thiết đến hạnh phúc nửa đời sau của mình, Hoàng Tử Hiên lập tức gọi điện thoại cho ba mình. Lúc gọi còn sợ ông không nghe máy, dù sao điện thoại của ông ấy, gọi mười lần thì đến chín lần không gọi được.
Tút tút tút…tút tút tút…
Điện thoại kêu một lúc lâu vẫn không có ai nghe. Hoàng Tử Hiên biết ngay là lại vậy mà, đang vươn tay định cúp.
“Có chuyện thì nói nhanh lên, đừng cản trở ba mày khám phá nhân sinh đại sự!”
Ngón tay của Hoàng Tử Hiên còn chưa chạm đến màn hình, trong loa liền truyền tới một giọng nói trầm mạnh.
“Không phải chứ ba, còn sớm như này mà ba đã khám phá nhân sinh đại sự rồi sao?”
Hoàng Tử Hiên nhìn thời gian, còn chưa đến sáu giờ tối mà.
“Đầu óc tên nhóc nhà anh còn có thể đen tối hơn không, cái nhân sinh đại sự ba nói không phải là bạch bạch bạch đâu.” Hoàng Thành nghe giọng điệu của con trai liền biết nó lại đen tối rồi.
Hoàng Tử Hiên bẽn lẽn cười: “Hì hì, ba, vậy ba khám phá cái nhân sinh đại sự gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn xem xem bàn phím nhà chúng ta có thể chịu được lực nặng nhất là bao nhiêu, hai mươi sáu chữ cái sao cứ nhất định phải xếp theo thứ tự ấy và tại sao bàn phím lại cứ phải làm thành ngang như vậy…”
Khóe môi Hoàng Tử Hiên giật giật, càng nghe lại càng ngớ người, anh vội vã ngắt lời: “Ba, ba có thể nói thẳng ba đang làm gì không. Đừng nói chuyện có văn hóa thế, con sợ.”
“À thì, ba đang quỳ bàn phím.” Sau khi bị con trai ngắt lời, Hoàng Thành dứt khoát trả lời.
“Hahaha…” Hoàng Tử Hiên vừa nghe vậy liền rất không nể mặt mà cười lớn: “Lần này lại là mẹ nào bắt ba quỳ bán phím thế?”
“Mẹ mày đấy.” Hoàng Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc mày có chuyện gì không, không có gì thì đừng làm phiền ba mày. Ông đây đang bực lắm đấy.”
“À…” Hoàng Tử Hiên không dám cười nhạo ba mình nữa, nịnh hót nói: “Không sao đâu ba. Ba quỳ bao nhiêu năm nay rồi, đầu gối cũng chai cả rồi, ba phải quen rồi chứ.”
“Mày châm chọc ba tiếp xem, ba lập tức nói với mẹ mày mày gọi điện đến. Xem hai ta ai đen hơn ai.” Hoàng Thành uy hiếp.
“Đừng đừng đừng, ba, con sai rồi. Con có chuyện hỏi ba đây. Ba nhất định đừng gọi mẹ con ra.” Hoàng Tử Hiên vội vàng nhận sai, nào dám châm chọc nửa lời.
“Chuyện gì, hỏi đi.” Hoàng Thành hừ một tiếng, thầm nghĩ, tao không trị được mày, mẹ mày chẳng lẽ lại không trị được mày sao.
Hoàng Tử Hiên nhếch môi cười, hì hì nói: “Cái đó, ba à, con chỉ là muốn biết, năm đó khi ba yêu đương với ba bà mẹ của con, làm thế nào mà cùng lúc lừa mình giấu người tán ba cô tận vậy?”
“Ba biết làm sao được. Năm đó đều là bọn họ tán ba mà? Vấn đề này mày hỏi ba làm gì, đi hỏi ba bà mẹ của mày ấy. Hỏi năm đó làm thế nào mà giấu diếm nhau cùng thích ba ấy.” Hoàng Thành hùng hồn đính chính lại cho Hoàng Tử Hiên phương hướng chính xác của vấn đề này.
Hoàng Tử Hiên ôm mặt, có một người ba mặt dày vô liêm sỉ đến cực hạn như này cũng quá lắm rồi.
“Được rồi, mẹ mày đến rồi, không nói chuyện với mày nữa, lần sau đừng hỏi ba mấy vấn đề kì lạ này nữa nhé. Còn có, ba mày thật lòng khuyên mày, tuyệt đối đừng lấy nhiều vợ. Nếu không sau này mày sẽ như ba thôi, không phải là quỳ bàn phím thì cũng là quỳ tấm giặt đồ…”
Tút tút tút…
Hoàng Thành còn chưa nói hết, Hoàng Tử Hiên liền nghe thấy tiếng cúp điện thoại. Xem ra mấy lời còn lại không kịp nói rồi.
“Aiz, người bình thường nào có ai trải nghiệm được nỗi đau của người có người ba cưới đến ba bà vợ chứ!” Hoàng Tử Hiên cách một màn hình điện thoại gửi tới cho ba mình ánh mắt cầu phúc. Cũng không biết sao ông ấy lại chọc tức mẹ nữa, bàn phím cũng phải quỳ rồi.
…
Buổi tối sau khi đón Lê Mỹ Gia tan làm về biệt thự, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ cũng về đến nơi. Hoàng Tử Hiên thấy người đều về đủ rồi, bèn xách thức ăn trực tiếp đi vào phòng bếp, định bắt đầu nấu cơm tối.
“Mua cá vược cho tôi chưa?” Trương Tiểu Lệ vội vàng hỏi.
Hoàng Tử Hiên đáp một câu “mua rồi”.
“Haha, vậy tốt rồi.” Trương Tiểu Lệ quay về phía Hạ Mạt thị uy, dáng vẻ đắc ý phừng phừng.
“À, cũng mua cả cá lóc để kho nữa.” Hoàng Tử Hiên sau gáy như có mắt, Trương Tiểu Lệ vừa đắc ý xong, anh liền vội vã bổ sung thêm một câu. Bổ sung xong lại nhớ đến còn Lê Mỹ Gia nữa, anh lại vội vã nói: “Cũng mua cả cá diếc để nấu canh nữa.”
Thấy Hoàng Tử Hiên không quên việc mình thích ăn canh cá, Lê Mỹ Gia lúc này mới âm thầm hừ nhẹ, thu hồi ánh mắt về.
Cảm thấy ánh mắt như có như không sau lưng mình biến mất, Hoàng Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, lén lút gạt đi mồ hôi trên trán, cảm giác như sống sót qua kiếp nạn. Bây giờ anh mới thấu hiểu lời khuyên lúc trước của ba. Bây giờ mới chỉ là sống chung thôi. Nếu như sau này thật sự có cơ hội cưới cả ba về, vậy thì chỉ ăn cơm thôi cũng đánh nhau mất.
Hoàng Tử Hiên có chút phiền não, tốt xấu gì ba mình còn có thể lấy về một bà mẹ cả hiền hậu, dịu dàng. Còn ba người Lê Mỹ Gia, người này hung dữ hơn người kia, chẳng có ai có tí liên quan gì đến mấy chữ hiền hậu, dịu dàng cả.
Vừa phiền não vừa nấu cơm, chưa qua bao lâu liền nấu xong rồi. Ba người phụ nữ quây lại ăn cơm, lại là một trận gió tanh mưa máu. Ăn xong, Lê Mỹ Gia và Hạ Mạt để bát đũa đấy đi lên tầng. Hôm nay Trương Tiểu Lệ lại rất tự giác, ăn xong liền dọn dẹp bát đũa đem đi rửa.
Hoàng Tử Hiên cảm thấy nhẹ cả người quay về phòng. Vừa vào phòng liền thấy trên giường rối mù, trên ga giường còn có một vết máu đỏ tươi. Anh lập tức vỗ trán, thầm mắng bản thân vô tâm, vậy mà lại quên xử lý chứng cứ phạm tội. Thế là anh vội vàng lấy từ trong tủ ra một chiếc ga giường mới để thay, sau đó nhét ga giường đã bẩn vào thùng rác.
Chỉ là anh hoàn toàn không biết, lúc anh đang nấu cơm, Trương Tiểu Lệ đã vào phòng anh một lần. Cô cũng sớm đã nhìn thấy vết máu trên ga trải giường. Cô vẫn luôn không nói ra là vì chưa nghĩ thông chuyện tại sao trên giường Hoàng Tử Hiên lại có máu. Lúc này rửa bát xong, dường như nghĩ ra cái gì, cô chạy rầm rầm lên tầng hai, gõ cửa phòng Hạ Mạt.
“Cô muốn ra ngoài sao?” Thấy Hạ Mạt thay quần áo, Trương Tiểu Lệ hỏi.
Hạ Mạt ừ một tiếng, hỏi: “Có chuyện?”
“Nói thừa, không có chuyện thì tôi tìm cô làm gì.” Trương Tiểu Lệ tỏ vẻ thần bí đóng cửa, thấp giọng nói: “Cô đoán xem tôi phát hiện ra điều gì trên giường của Hoàng Tử Hiên?”
“Không đoán, nói thì nói mau.” Hạ Mạt còn phải ra ngoài, làm gì có thời gian ở nhà chơi trò đoán mò với cô ấy chứ.
“Con người cô thật nhạt nhẽo, bỏ đi, nói thẳng cho cô vậy. Tôi nhìn thấy vết máu trên giường anh ấy. Cô nói xem một tên đàn ông như anh ấy, làm gì có kinh nguyệt, trên người cũng không có vết thương, sao trên giường lại có vết máu chứ?” Trương Tiểu Lệ trừng Hạ Mạt rồi nói.
“Cho nên?” Hạ Mạt như có chút hứng thú, ôm cánh tay hỏi.
“Cho nên theo suy đoán của tôi, tối hôm qua Lê Mỹ Gia ngủ trên giường của Hoàng Tử Hiên. Chắc chắn là cô ấy đến tháng nên dây ra. Đây là cách lí giải hợp lí nhất rồi.” Trương Tiểu Lệ trưng ra dáng vẻ như Sherlock Holmes, kết luận đầy quyết đoán.
“Nhưng Lê Mỹ Gia cũng có phòng riêng mà.” Hạ Mạt nhắc nhở.
Trương Tiểu Lệ gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là điểm mà tôi nghĩ mãi không thông. Một mình Lê Mỹ Gia ở trên tầng 3 thoải mái biết bao, sao lại đổi phòng ngủ với Hoàng Tử Hiên chứ?”
Khóe môi Hạ Mạt co giật, cô bị sự ngây thơ, ngu ngốc của Trương Tiểu Lệ đánh bại rồi. Này mà cũng phải dùng não để nghĩ à. Lê Mỹ Gia rõ ràng có phòng riêng nhưng lại xuống phòng Hoàng Tử Hiên ngủ, chắc chắn là hai người bọn họ ngủ với nhau rồi chứ gì nữa. Hai người cùng ngủ với nhau một đêm, trên ga giường lưu lại vết máu, căn bản cũng chẳng phải do Lê Mỹ Gia đến tháng dây ra. Sự việc chỉ đơn giản vậy thôi mà.
“Này, hỏi cô đó.” Trương Tiểu Lệ thấy Hạ Mạt không nói gì liền huých cánh tay cô ấy.
“Sao mà tôi biết được chứ, tôi cũng có phải là Lê Mỹ Gia đâu. Cô hiếu kì như vậy thì đi hỏi cô ta là được.” Hạ Mạt lười phải nói nhiều với Trương Tiểu Lệ, trực tiếp lướt qua cô, mở cửa bước ra ngoài.
Trương Tiểu Lệ đương nhiên sẽ không đi hỏi Lê Mỹ Gia, xấu hổ lắm. Vì thế cô chỉ có thể áp lòng hiếu kì lại, thở phì phò đi về phòng.
Hạ Mạt vừa ra ngoài chưa được bao lâu, Hoàng Tử Hiên cũng ra ngoài. Anh nhận được điện thoại của Kim Kỵ Dung liền ra ngoài tụ họp với anh ta.
Hoàng Tử Hiên không biết đêm nay Kim Kỵ Dung có kế hoạch gì, vì vậy cũng không biết lái xe đến có làm hỏng chuyện không. Nghĩ rằng Kim Kỵ Dung chắc chắn sẽ lái xe, anh liền trực tiếp bắt xe ở trước cổng tiểu khu đi đến hộp đêm Phi Tỷ trên đường Ninh Quốc.
Hoàng Tử Hiên còn nhớ hộp đêm này là của Hạ Mạt làm ăn, hơn nữa Hạ Mạt còn đi trước anh, không biết đã đến đây chưa. Anh âm thầm cầu nguyện đừng gặp phải cô ở đây, sau đó mới tiến vào.
Vừa tiến vào, một người đẹp ăn mặc hở hang đã đi lên nghênh đón, còn hỏi anh muốn đặt phòng hay tìm người. Hoàng Tử Hiên nói số phòng bao xong, người đẹp liền niềm nở dẫn Hoàng Tử Hiên lên tầng ba.