Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Tử Hiên không dám dừng lại nửa khắc, lập tức vận nội lực, ép nội lực đang xao động yên xuống, lại ép nội lực bên ngoài ra khỏi thân thể, cuối cùng còn nhịn máu ở cổ họng không nhổ ra.
Phen này, nội lực của Hoàng Tử Hiên đã bị tổn hao. Anh cực kì kinh ngạc nhìn quái nhân, cũng chạm nhau một chưởng, nhưng này người chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước.
Chỉ một chưởng này, Hoàng Tử Hiên đã biết là mình sơ suất mất Kinh Châu, đánh giá thấp tu vi của quái nhân rồi. Mình ra năm phần lực còn bị anh ta ép lui hai thước, thậm chí hao tổn nội lực. Nếu như một chưởng này anh ta cũng không dốc hết toàn lực thì tất nhiên là tu vi trên mình rồi.
Một người tu võ nội gia lợi hại như vậy, một thương nhân nho nhỏ như Hồ Ngôn Thương mời tới từ nơi nào chứ?
Hoàng Tử Hiên không khỏi bắt đầu suy nghĩ sâu xa về việc này, khi thấy quái nhân kia, anh đã cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng nhất thời rất khó xâu chuỗi những hoài nghi nho nhỏ lại.
"Ngự thể cảnh nhị phẩm, tu vi của ngươi không thấp." Sau khi chạm một chưởng với Hoàng Tử Hiên, quái nhân nói.
Hoàng Tử Hiên có loại cảm giác bị vả mặt, lúc trước mình còn tưởng rằng người này không phải cao thủ gì, nhưng không nghĩ tới anh ta chẳng những là cao thủ mà còn là một cao thủ cực kì cao cường. Nếu không phải ở chưởng đầu tiên đôi bên đều tồn tại tâm lí thăm dò thì mình nhất định phải chịu thiệt thòi lớn dưới một chưởng này của anh ta.
Mẹ nó chứ, làm màu thất bại, tâm trạng không tốt!
Hoàng Tử Hiên âm thầm buồn bực một lúc, không dám coi thường quái nhân nữa.
"Từ khi đánh tới Long Thành, tôi đã lục tục nhìn thấy người tu võ không cố gắng tu luyện mà cứ chạy tới thế giới phàm tục làm chó giữ cửa cho người ta. Các người nghĩ thế nào thế? Lánh đời tu luyện đến chán ngán rồi, đi ra tìm kích thích sao?" Hoàng Tử Hiên rất khó hiểu đối với hành vi của quái nhân kia.
Quái nhân hừ một tiếng: "Phép khích tướng nông cạn này của anh không cần dùng ở trên người tôi, đêm nay các người đừng hòng đi.”
Nói không nói nữa, lại lần nữa xông lên.
Hoàng Tử Hiên nhất thời sốc hết tinh thần lên, bắt đầu giao thủ thực sự với anh ta.
Người tu võ nội gia đánh nhau khác hoàn toàn với người tu võ ngoại công, ngoại công chủ yếu luyện thể chất, lúc đấu chú trọng tỉ thí chiêu số hơn. Còn nội gia thì chênh lệch nội lực, có đôi khi chỉ kém nửa phần nội lực đều là chỗ mấu chốt thắng bại.
Yến Thiên Hành vừa đỡ Trương Tiểu Lệ, vừa chăm chú nhìn hai người tu võ nội gia là Hoàng Tử Hiên và quái nhân giao thủ. Chỉ thấy tốc độ của cả hai nhanh như chớp, hai bóng người khi thì xa nhau, khi thì giao hòa, cậu ta nhìn đến hoa cả mắt, không phân rõ ai là ai. Lúc này dù muốn đánh lén quái nhân cũng chẳng biết ra tay từ đâu.
Trương Tiểu Lệ cũng có loại cảm giác này, ngoại trừ bên tai truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm ra, cô thậm chí không nhìn rõ Hoàng Tử Hiên dùng kỹ thuật võ gì. Có khi nhìn thấy anh đánh một chưởng xuống, chường đột kích tựa như thiên la địa võng. Có khi nhìn thấy anh đấm ra một quyền, bốn phương tám hướng đều phát ra tiếng không gian bị xé toạc. Nói chung trình độ của hai cao thủ nội gia này hoàn toàn không phải loại người tu võ ngoại công như cô có thể sánh bằng.
"Này, cậu nhóc, cậu có biết võ hay không?" Trương Tiểu Lệ yếu ớt hỏi.
Yến Thiên Hành gật đầu: "Biết một chút, tôi vừa mới bắt đầu học.”
Trương Tiểu Lệ thất vọng: "Vậy là cậu không giúp được gì rồi.”
"Thiếu... anh Tần lợi hại như vậy, lẽ nào đánh không lại quái nhân kia ư?" Yến Thiên Hành hiển nhiên càng có lòng tin đối với Hoàng Tử Hiên hơn, dù sao trong số không nhiều người tu võ mà cậu ta đã gặp thì tu vi của Hoàng Tử Hiên là đứng đầu.
"Chưa chắc." Trương Tiểu Lệ lắc đầu nói: "Tu vi của Hoàng Tử Hiên là Ngự thể cảnh nhị phẩm, chắc người này còn trên cả Hoàng Tử Hiên. Thấp nhất cũng đánh ngang tay với anh ta, nếu không Hoàng Tử Hiên sớm đã hạ gục anh ta rồi.”
Yến Thiên Hành cảm thấy Trương Tiểu Lệ nói không phải không có lý, lo lắng hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Tiểu Lệ không nói gì, nếu như cô có cách thì còn ở chỗ này lo lắng suông làm gì.
Yến Thiên Hành thấy Trương Tiểu Lệ không có cách nào, đành phải lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kim Kỵ Dung, bảo anh ta mau chóng qua đây ứng cứu.
Lúc này Hoàng Tử Hiên đã đấu không dưới trăm chiêu với quái nhân, trong quá trình so chiêu này, Hoàng Tử Hiên đã có thể đoán được đại khái tu vi của đối phương, áng chừng là cao hơn anh nửa phẩm, còn chưa tới Ngự thể cảnh tam phẩm. Nếu không cho dù chỉ kém một phẩm thì mình cũng khó có thể chống lại.
"Kỹ thuật võ của anh quả thực lợi hại." Quái nhân cũng lấy làm lạ với ngón võ của Hoàng Tử Hiên, tuy là nội lực của anh kém hơn mình nửa phẩm, nhưng trên phương diện ngón võ lại hơn một chút. Từng chiêu võ ly kỳ cổ quái kiềm chế nội lực của anh ta, nếu không anh ta đã đánh bay Hoàng Tử Hiên từ lâu rồi.
"Anh cũng không kém." Hoàng Tử Hiên trầm giọng nói.
Quái nhân cười: "Chỉ tiếc từ đầu đến cuối nội lực của anh không mạnh như tôi.”
Lời còn chưa dứt, đã vỗ một chưởng hướng về phía anh.
Hoàng Tử Hiên không dám chậm trễ nữa, vận nội lực dốc hết sức ứng phó, đánh ra một chưởng ầm ầm.
Bốp!
Trong không khí truyền đến một tiếng đối chưởng, chưởng không để lại dư lực của hai người đụng va vào nhau, phát ra tiếng phá hủy điếc tai, không gian chung quanh bị xé toạc trong nháy mắt. Trong viện dường như bị ném một quả lựu đạn, rất nhiều thứ đều bị đánh bay.
Yến Thiên Hành và Trương Tiểu Lệ cũng chịu ảnh hưởng, nhất là Trương Tiểu Lệ, gần như lập tức đã bị đánh ngã. Yến Thiên Hành lập tức cả kinh, bất chấp mọi thức, vận nội lực trong cơ thể gắng gượng chặn chỗ uy lực còn lại.
Nội lực thật là mạnh!
Trương Tiểu Lệ giật mình nhìn Yến Thiên Hành, quả thực ngơ ngác, không phải nói vừa mới bắt đầu học công phu sao? Dm vừa khởi bước đã bắt đầu từ nội gia rồi.
Đó chỉ là phản ứng bản năng dưới nguy hiểm của Yến Thiên Hành, vào thời điểm này rõ ràng cậu ta đã quên Hoàng Tử Hiên từng căn dặn cậu ta không thể tùy tiện sử dụng nội lực. Hơn nữa khi thay Trương Tiểu Lệ ngăn cản luồng nội lực lan đến, cậu ta nhanh chóng buông Trương Tiểu Lệ ra, chạy vội về hướng Hoàng Tử Hiên.
Phịch!
Trương Tiểu Lệ đặt mông ngồi trên mặt đất, nhưng cô lại bất chấp sự chấn động đến đau đớn trong lục phủ ngũ tạng, bởi vì trong tầm mắt sau khi Hoàng Tử Hiên bị quái nhân đẩy lui, quái nhân chẳng những không bị đẩy lui giống như Hoàng Tử Hiên mà lại lần nữa vỗ chưởng lên, vỗ thẳng về hướng ngực Hoàng Tử Hiên.
Trương Tiểu Lệ đã sợ đến há to miệng, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một chưởng này sẽ mang đến nội thương nặng cỡ nào cho Hoàng Tử Hiên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc chưởng phong của quái nhân rơi xuống, Yến Thiên Hành vọt tới trước mặt, không chút nghĩ ngợi đã ra tay.
Bốp!
Trong không khí vang lên tiếng vỗ tay lần nữa, lần này động tĩnh còn lớn hơn lần trước nhiều. Trong viện tựa như đã trải qua một trận gió xoáy, tất cả mọi thứ đều bị đánh bay. Bao gồm cả quái nhân kia cũng bị một chưởng này đánh bay ra ngoài.
"Ôi trời ơi." Kim Kỵ Dung mới vừa chạy vào đã cảm nhận được luồng nội lực mạnh mẽ này, nếu không phải là anh ta bám lấy khung cửa đúng lúc thì khẳng định cũng phải bị ngã trên mặt đất.
Phụt...
Cùng lúc đó, Hoàng Tử Hiên phun ra búng máu đã nén một hồi.
"Thiếu chủ!" Yến Thiên Hành thấp giọng gọi một cách khẩn trương.
"Đi mau." Hoàng Tử Hiên không kịp nói gì khác, chỉ trầm giọng nói hai chữ.
Yến Thiên Hành nhanh chóng gật đầu, trực tiếp vác Hoàng Tử Hiên lên trên lưng rồi đi ra ngoài.
Kim Kỵ Dung tuy vẫn chưa biết tình hình nhưng phản ứng rất nhanh, chạy tới xốc Trương Tiểu Lệ từ dưới đất lên, cõng rồi chạy theo Yến Thiên Hành.
Bốn người nháy mắt đã biến mất.
Quái nhân ngã ở trên khung cửa nhà, đập rơi khung cửa bên cạnh, anh ta bị một chưởng này làm cho chấn động không còn sức mà đuổi theo, trong đầu chỉ chợt hiện qua một ý nghĩ: Nội lực kinh khủng!
Thừa dịp quái nhân không đuổi theo bốn người, nhanh chóng lên chiếc xe Kim Kỵ Dung dừng ở cửa, sau đó Kim Kỵ Dung lái đi.
Mãi đến khi lái ra khỏi thôn này, lên đại lộ, Kim Kỵ Dung mới lau mồ hôi trán hỏi: "Tình hình gì vậy? Người đó là ai? Đm lợi hại quá.”
"Tôi cũng không biết." Yến Thiên Hành khẩn trương đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, lau một cái sau đó nhìn về phía Hoàng Tử Hiên ở đằng sau.
Lúc này Hoàng Tử Hiên đã bị nội thương nghiêm trọng, vô lực nói: "Tu vi của người đó trên tôi, lại hạ mình trông cửa cho Hồ Ngôn Thương, tôi cũng không nghĩ ra.”
"Việc này thì có liên quan gì đến Hồ Ngôn Thương?" Sắc mặt Trương Tiểu Lệ tái nhợt, yếu ớt hỏi.
Hoàng Tử Hiên trợn mắt với cô một cái: "Cô không biết cái gì mà sao lại tìm tới nơi này?”
"Tôi..." Trương Tiểu Lệ vốn định nói thật, nhưng do dự một chút vẫn nói dối: "Tất nhiên tôi có cách của tôi, tốt xấu gì tôi cũng từng ở trong đội cảnh sát, ai mà không có vài phương pháp điều tra chứ?”
Hoàng Tử Hiên nhìn cô hết sức ngờ vực.
Trương Tiểu Lệ bị nhìn đến chột dạ, liền vội vàng nói sang chuyện khác, hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết đấy, chuyện Hồ Ngôn Thương là thế nào?”
Hoàng Tử Hiên lười nói với cô bèn bảo Kim Kỵ Dung kể cho cô biết.