Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi
  3. Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 325: Tiêm
Trước /362 Sau

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 325: Tiêm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Vậy sao anh kết luận thứ bổ dương mà Hồ Ngôn Thương ăn chính là thịt chó chứ?" Lê Mỹ Gia lại tò mò hỏi.

"Anh chưa kết luận được, cho nên mới bảo người tra xét ông ta. Không ngờ quả là như vậy." Hoàng Tử Hiên nói.

Tuy là như thế, Lê Mỹ Gia cũng thấy lòng dạ Hoàng Tử Hiên tỉ mỉ, chỉ từ bệnh tình của Hồ Ngôn Thương đã có thể suy đoán ra nhiều đầu mối như vậy, từ đó tìm ra chân tướng mọi chuyện. Trước đây cô chưa từng Hoàng Tử Hiên lại thông minh như thế.

"Vậy bây giờ anh có cách gì không?" Sau khi khen ngợi Hoàng Tử Hiên trong lòng một hồi, Lê Mỹ Gia bèn hỏi.

"Cảnh sát sẽ không quản việc này, mà sau khi tối hôm qua đi thăm dò, muốn cưỡng ép nghĩ cách cứu viện cũng không thực tế. Anh nghĩ, sợ rằng chỉ có một người có thể cứu những con chó đợi làm thịt này.”

"Bà Hồ!" Sau khi Hoàng Tử Hiên nói xong lời này, Lê Mỹ Gia lập tức liền nghĩ đến vợ Hồ Ngôn Thương.

Hoàng Tử Hiên cho cô một ánh mắt thông minh, sau đó nói: "Không sai, ngoại trừ bà Hồ ra, anh không nghĩ tới người thứ hai có thể ngăn cản Hồ Ngôn Thương.”

Lê Mỹ Gia gật đầu trầm tư chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: "Em giúp anh hẹn bà Hồ, còn lại nên làm như thế nào thì các anh hãy tự thương lượng.”

Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, trong lòng đã có dự định.

Trong biệt thự, Trương Tiểu Lệ dựa theo căn dặn của Hoàng Tử Hiên, đến phòng bếp sắc thuốc cho Hạ Mạt. Trong lúc sắc thuốc cô đến căn phòng Hạ Mạt nằm, phát hiện Hạ Mạt vẫn chưa tỉnh thì không quấy rầy cô ta nữa mà trực tiếp trở về phòng đi tắm.

Đợi tắm táp thoải mái, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ xong, Trương Tiểu Lệ bèn đến phòng bếp xem thuốc, thấy đã nấu xong bèn tiện tay tắt bếp, lấy chén không ra múc một chén thuốc.

Sắc xong thuốc cho Hạ Mạt, Trương Tiểu Lệ có phần đói bụng. Hoàng Tử Hiên lại không ở nhà, cô chỉ có thể tự mình ra tay làm cơm sáng. May mà trong tủ lạnh còn có lát bánh mì và trứng gà, Trương Tiểu Lệ lấy lát bánh mì ra hâm nóng, sau đó rán hai quả trứng gà trong nồi. Lại bỏ canh sườn còn thừa của ngày hôm qua ra hâm nóng.

Sau khi ăn uống no đủ, Trương Tiểu Lệ lục ra một cái khay, để cơm sáng và thuốc của Hạ Mạt lên, cùng bưng lên lầu. Hạ Mạt còn đang ngủ, Trương Tiểu Lệ không thể không gọi cô ta dậy.

"Làm gì, bây giờ tôi không còn sức lực cãi nhau với cô." Hạ Mạt mở mắt thấy là Trương Tiểu Lệ, lại che kín đầu trong chăn.

"Không phải tôi tìm cô cãi nhau, đừng ngủ nữa. Uống thuốc và ăn cơm sáng rồi ngủ tiếp." Trương Tiểu Lệ vén chăn lên, cưỡng ép kéo cô ta dậy.

Hạ Mạt liếc mắt nhìn thay, nhìn chằm chằm trứng gà rán cháy đen nói: "Cô muốn tôi chết mau lên đúng không, rán trứng gà thành như vậy, có phải cô đã hạ độc không?”

"Đúng vậy, tôi đã hạ độc rồi, cô thích ăn thì ăn, làm như tôi muốn hầu hạ cô lắm không bằng." Trương Tiểu Lệ bị giọng điệu của Hạ Mạt làm cho nổi nóng.

Hạ Mạt trườn thẳng vào trong chăn, chỉ một ngón tay: "Đi ra ngoài thì nhớ đóng cửa, cảm ơn.”

Trương Tiểu Lệ tức xoay người muốn đi, nhưng nghĩ lại thì bây giờ Hạ Mạt đang bệnh nặng, nếu như để mặc cô ta như vậy thì càng ngày sẽ càng nặng hơn. Dù cho bình thường hai người có xem thường nhau đi nữa, nhưng dù sao cũng là chị em cùng nhau lớn lên. Trương Tiểu Lệ không thể thực sự so đo với Hạ Mạt, chỉ có thể nhường cô ta trước thôi.

"Cô chê đồ tôi làm không thể ăn thì có thể không ăn, canh này là do Hoàng Tử Hiên nấu đấy, cô ăn chén canh rồi hãy uống thuốc." Trương Tiểu Lệ nhẫn nhịn nói.

Hạ Mạt không để ý cũng không động đậy.

Trương Tiểu Lệ lại lần nữa vén chăn lên, kéo cô ta dậy, sau đó đưa chén canh cho cô ta: "Mau ăn đi, có phải muốn tôi bóp lỗ mũi rót cho cô không?”

"Cô có thấy phiền hay không? Tôi không ăn, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ." Hạ Mạt Dương lật chén canh, canh trong chén nháy mắt bắn khắp cả người Trương Tiểu Lệ.

Rầm!

Chén canh rơi ra khỏi tay Trương Tiểu Lệ, nện xuống đất, trong tích tắc đã vỡ vụn đầy đất.

"Hạ Mạt, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tôi nể mặt cha mới nhường cô đấy, nếu không cô sống hay chết đâu có liên quan gì tới tôi." Lần này Trương Tiểu Lệ thực sự giận dữ, lớn tiếng nói.

Hình như Hạ Mạt rất khó chịu, nắm tay trong chăn siết chặt lại nhưng gắng gượng không cho Trương Tiểu Lệ phát hiện ra điều gì, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, tôi có chết cũng không cần cô phải nhặt xác.”

"Vậy cô đi chết đi, tôi không thèm quan tâm cô nữa." Trương Tiểu Lệ tức giận xoay người đi mất, đóng cửa lại đánh rầm một tiếng, hận không thể làm cửa gãy ra.

Trương Tiểu Lệ vừa ra, Hạ Mạt đã khó chịu co rúc ở trên giường. Lúc này sau lưng cô ta đã hiện đầy một lớp mồ hôi lạnh, khớp hàm cũng phải cắn thật chặt, nỗ lực không để cho mình phát ra âm thanh.

"Chẳng biết tại sao, đúng là tức chết mình rồi, tức chết mình rồi." Trương Tiểu Lệ tức giận đi xuống lầu, ngồi ở trên ghế sô pha cầm ôm gối trút giận, nện bên trái một quyền bên phải một quyền.

Kính coong kính coong kính coong...

Lúc cô đang nổi nóng, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên. Cô vốn không muốn để ý tới, nhưng tiếng chuông bên ngoài kiên nhẫn không ngừng vang lên, ép cô không thể không để ôm gối xuống, đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Lúc đi tới cửa thì nhìn thấy một cô gái đứng bên ngoài, vẻ mặt rất gấp gáp. Trương Tiểu Lệ liếc mắt đã nhận ra cô ta là Chiêu Đệ - thuộc hạ của Hạ Mạt ở Cửu Long Thập Bát Hội.

"Cô tới làm gì?" Trương Tiểu Lệ không hề khách sáo đối với người của Cửu Long Thập Bát Hội.

"Tôi đến thăm chị Hạ, phiền cô Diệp mở cửa ra được không?" Chiêu Đệ thấy là Trương Tiểu Lệ, nói với giọng điệu khẩn cầu.

Trương Tiểu Lệ thật lòng ngứa mắt Chiêu Đệ, tiềm thức không muốn mở cửa cho cô ta. Nhưng nghĩ tới Hạ Mạt vẫn chưa uống thuốc, lại không chịu để mình chăm sóc cô ta. Không thể không để Chiêu Đệ vào, hy vọng Chiêu Đệ có thể khiến cho Hạ Mạt uống thuốc.

"Cô ta ở phòng ngủ chính lầu hai, sau khi đi vào cô bảo cô ta uống thuốc trước đi. Cô ta không nghe lời tôi, tôi cũng không muốn cô ta chết ở chỗ này, về sau còn bảo chúng tôi ở thế nào được." Trương Tiểu Lệ mở cửa cho Chiêu Đệ, không vui nói.

Chiêu Đệ liên tục gật đầu, vội vã đi vào, chạy vào biệt thự với tốc độ nhanh nhất, lộp cộp lên lầu hai.

Dựa theo lời Trương Tiểu Lệ, Chiêu Đệ tìm được phòng ngủ chính, không gõ cửa đã vào, vừa tiến đến thì khóa trái cửa trước, sau đó đi đến trước giường thật nhanh gọi: "Chị Hạ, chị thế nào rồi?”

Hạ Mạt nghe thấy là tiếng của Chiêu Đệ thì tựa như nhìn thấy cứu tinh vậy, cầm lấy cô ta hỏi: "Mang kim đến chưa?”

Chiêu Đệ gật đầu.

Hạ Mạt không nói hai lời đã vén tay áo lên: "Nhanh lên, tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Chiêu Đệ hết sức do dự: "Chị Hạ, chị như vậy sẽ càng ngày càng ghiện. Chúng ta từ bỏ kế hoạch này đi, em không muốn nhìn thấy chị ném cả mình vào vì kế hoạch.”

"Từ lúc bắt đầu thì cái kế hoạch này đã không có đường quay về rồi, tôi bỏ ra nhiều như vậy, cô muốn tôi kiếm củi ba năm đốt một giờ sao? Dù cho có phải bỏ cả cái mạng này, tôi cũng thấy đáng." Hạ Mạt kiên trì nói.

"Nhưng mà...”

"Không có nhưng nhị gì hết." Hạ Mạt cắt ngang sự kiêng dè của Chiêu Đệ, trực tiếp kéo túi xách của cô ta tới, lục ra thứ mình cần từ bên trong.

Chiêu Đệ không ngăn cản cô ta nữa, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn cô ta như vậy, chỉ có thể dưng dưng nước mắt nghiêng mặt qua một bên.

Hạ Mạt lục ra hộp kim châm, lấy rượu sát trùng ra khử trùng ở khuỷu tay, sau đó nhẫn tâm đâm kim, đẩy dịch thể trong ống tiêm vào.

Sau một lát, sắc mặt Hạ Mạt đã khá hơn một chút, vẻ mặt cũng không còn khó chịu như lúc trước nữa.

Chiêu Đệ nghiêng đầu qua chỗ khác, giúp cô ta khử trùng lần nữa, sau đó cất ống tiêm rỗng và chứng cứ vào hết trong túi. Nhìn dáng vẻ lúc này của Hạ Mạt, Chiêu Đệ không nhịn được mà khóc.

"Con bé ngốc, khóc cái gì? Có phải tôi mắc phải bệnh nan y gì đâu. Viêm phổi mà thôi, qua mấy ngày là khỏe." Hạ Mạt cố gắng nặn ra một nụ cười an ủi cô ta.

"Chị Hạ, em thật đau lòng cho chị. Chu Minh Hiên và Ngô Ngọc Đường quá đa nghi, chúng ép chị dính vào ma túy mới yên tâm giao việc cho chị. Nhưng như thế này thì chẳng phải chị sẽ bị hủy hoại ư? Nếu không phải là thân thể của chị không chịu nổi thì đã không sinh bệnh đến viêm phổi. Chị Hạ, em thật hận không giết được chúng." Chiêu Đệ khóc nói.

Hạ Mạt cười tỏ vẻ không sao cả: "Bị hủy hoại thì hủy hoại đi, từ ngày tôi gia nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội trở đi đã không có ý định sống mà ra ngoài rồi. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Chỉ có như vậy, chúng mới thực sự tín nhiệm tôi. Chỉ khi tôi tiếp cận chuyện ma tuý này thì kế hoạch của chúng ta mới có thể thành công, tôi cũng mới có thể tìm ra chân tướng.”

Chiêu Đệ khóc càng hăng: "Chị Hạ, em với Sài Tuấn đều hận mình không thể giúp chị. Chuyện gì cũng để chị gánh chịu.”

"Lại ăn nói ngốc nghếch rồi, nếu không có hai người giúp đỡ tôi, làm sao tôi có thể đi đến bây giờ?" Hạ Mạt lau nước mắt cho cô ta, nói: "Đừng khóc nữa, mắt sưng lên thì khó coi lắm, như vậy Sài Tuấn sẽ không thích cô nữa.”

"Không thích em thì thôi, em còn không thích anh ta đấy." Chiêu Đệ nín khóc mỉm cười.

"Cô cứ khẩu thị tâm phi đi." Hạ Mạt cười, đột nhiên nghiêm túc nói: "Chiêu Đệ, chờ sau khi chúng ta báo thù, tôi sẽ tổ chức hôn lễ cho cô và Sài Tuấn. Tôi nhất định phải thấy hai người sống hạnh phúc.”

Quảng cáo
Trước /362 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Ngôn Tình] Hoa Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net