Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hừ, em cứ không khống chế đấy, em sẽ ăn nhiều một chút, béo hơn một chút, đè chết anh.” Lê Mỹ Gia hừ một tiếng nói, nói xong còn cố ý dùng sức đè ép Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, “căm giận” nói: “Yêu tinh, em cứ chà đạp anh đi.”
“Em cứ chà đạp anh đấy, thế nào hả?” Lê Mỹ Gia thị uy véo tai Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười: “Hì hì, vậy em cứ chà đạp anh đi, cầu xin em chà đạp anh ở trên giường ấy, anh cam đoan mặc em chà đạp thế nào đều được, nếu như anh bật lại thì coi như anh thua, được không?”
“Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?” Lê Mỹ Gia tức giận véo tai anh một vòng.
Hoàng Tử Hiên đau đớn vội vàng xin tha, oa oa kêu to: “Sao em còn nhẫn tâm hơn cả anh thế?”
Lê Mỹ Gia hừ một tiếng mới thả tay, tỏ vẻ cho anh trêu chọc em nữa đấy.
Hoàng Tử Hiên xoa lỗ tai, nói thầm trong lòng, tiểu yêu tinh, quân tử báo thù mười năm không muộn, xem lần sau anh xử lý em ở trên giường thế nào.
“Hoàng Tử Hiên, anh có anh chị em không?” Đi mất một hồi, Lê Mỹ Gia lại hỏi.
“Có chứ, anh có hai người anh trai một chị gái, anh nhỏ nhất trong nhà.” Hoàng Tử Hiên trả lời.
Lê Mỹ Gia bất ngờ nói: “Sao nhà anh nhiều con thế?”
Hoàng Tử Hiên thở dài một hơi: “Ôi, nhà nghèo đều nhiều con mà.”
Lê Mỹ Gia: “...”
Còn lâu cô mới tin lời nói dối của Hoàng Tử Hiên, nhà nào nghèo mà lại có một căn biệt thự, là nghèo đến mức chỉ còn có tiền mà thôi đúng không. Nhưng Hoàng Tử Hiên không nói tại sao mình lại nghèo như vậy, cần dựa vào cho thuê biệt thự để kiếm tiền, Lê Mỹ Gia cũng sẽ không chủ động hỏi, cái này là sự kiêu ngạo của cô.
“Anh kể cho em về anh và chị của anh đi, tình cảm của mọi người có tốt không?” Lê Mỹ Gia bỏ qua lời nói vừa nãy của Hoàng Tử Hiên.
“Tốt, tình cảm của bọn anh rất tốt.” Hoàng Tử Hiên bắt đầu kể về anh và chị của mình thì không tự chủ được toát ra vẻ mặt hạnh phúc, yên lặng cười rồi mới nói tiếp: “Anh chị anh lớn hơn anh rất nhiều tuổi, lúc đầu mẹ anh không tính sinh thêm anh nữa, toàn nhờ chị anh làm loạn mới có anh.”
“Ồ?” Lê Mỹ Gia cảm thấy hứng thú nói: “Anh mau kể cho em đi.”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười nói: “Chị anh là đại ca trong nhà, mặc dù là con gái nhưng tính cách lại hết sức bướng bỉnh. Còn bị cha ta cưng chiều coi trời bằng vung, trước khi anh được sinh ra, chị ấy thích nhất là bắt nạt hai ông anh trai của anh, thường bắt nạt đến mức các anh ấy không dám về nhà.
Từ từ hai ông anh trưởng thành, cũng bị chị anh bắt nạt quen rồi. Chị anh cũng thấy việc bắt nạt họ trở nên càng ngày càng không thú vị, bèn muốn bảo mẹ anh sinh cho chị ấy một đứa để chơi. Đương nhiên mẹ anh không chịu sinh con vì chị ấy, cha anh cũng không muốn có con nữa. Ông cảm thấy ba đứa con đã đủ ảnh hưởng đến thế giới hai người của ông và vợ mình rồi.
Sau khi yêu cầu này bị cha mẹ anh bác bỏ, chị anh bèn tức giận đi bắt nạt hai ông anh cho hả giận. Hai ông anh hỏi ra mới biết được nguyên nhân, bèn hợp mưu đưa ra một ý kiến xấu xa cho chị anh. Dù sao họ cảm thấy nếu như trong nhà có thêm một đứa nhỏ thì thể nào cũng có thể chia sẻ một chút xác suất bị bắt nạt với họ.
Cho nên bọn họ giật dây chị anh lấy kim đâm thủng BCS của cha anh. Chị anh có cái gì mà không dám làm? Quả nhiên cầm kim đi. Kết quả mẹ anh mang thai anh, cuối cùng đành phải sinh ra thôi.”
Lê Mỹ Gia nghe xong đoạn chuyện thú vị này, đầu tiên cảm thấy kinh ngạc, một hồi lâu mới cười khanh khách, cười nói cuối cùng còn xoa mặt Hoàng Tử Hiên: “Ha ha, không ngờ nguồn gốc của anh là nhờ vào một cái BCS bị thủng, khó trách anh khác người như thế, ha ha ha... Anh chị anh cũng hiếm thấy.”
Hoàng Tử Hiên đen mặt lại, hối hận tím cả ruột. Sao anh lại muốn nói việc này cho Lê Mỹ Gia chứ? Nhìn cô vui vẻ, chẳng cần hình tượng tổng giám đốc chút nào.
“Vậy sau khi anh sinh ra có phải đã bị chị bắt nạt với hai anh trai của anh không?” Lê Mỹ Gia vui không khép miệng, mau chóng hỏi chuyện về sau.
“Cái này còn cần phải hỏi ư? Mục đích của chị ấy đúng là muốn có thêm đối tượng bắt nạt. Có điều anh mới sinh ra vẫn quá nhỏ, chị ấy cũng không thể bắt nạt được. Trẻ con trời vừa tối là quấy, khi còn bé anh lại cực kì quấy, tiếng khóc cũng vang dội. Bình thường buổi tối hay đánh thức chị anh, ban đầu chị ấy còn chịu nhịn, sau đó thực sự thấy phiền. Bèn thừa dịp cha mẹ anh không chú ý, bỏ anh vào trong chậu gỗ, ném xuống sông.”
“Hả, vậy sau đó anh được cứu thế nào?”
“Hai ông anh giai của anh vẫn theo dõi chị anh đấy, chờ chị anh vừa đi, họ liền kéo anh lên. Bởi vì chuyện này, chị anh bị mẹ đánh một trận, chị ấy tức giận bỏ ra ngoài mấy tháng, anh vừa tròn một trăm ngày chị ấy mới về.”
“Chị anh đúng là quấy thật, vừa nãy dọa chết em rồi.” Lê Mỹ Gia vỗ ngực nói.
Hoàng Tử Hiên cười bảo: “Người thích làm loạn ở nhà anh đâu phải chỉ có mình chị anh đâu? Lúc chị anh bỏ nhà ra đi, là đi theo cha anh đấy. Bởi vì mẹ anh đánh chị nên cha anh luôn không vui. Hai cha con cùng trí khí, ở bên ngoài mấy tháng.”
Lê Mỹ Gia cười ha ha, ôm cổ Hoàng Tử Hiên nói: “Sao người nhà anh đều khác người như thế, sau đó ai tìm bọn họ trở về thế?”
“Ai tìm họ về chứ? Không ai tìm họ cả. Hai ông anh giai của anh chỉ mong sao chị anh ở bên ngoài thêm một năm rưỡi nữa. Sau đó chính họ nhớ nhà, tự mình trở về đấy.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Ha ha... Buồn cười quá.” Tiếng cười của Lê Mỹ Gia như chuông bạc quanh quẩn ở bên tai Hoàng Tử Hiên, lại bảo Hoàng Tử Hiên kể thêm chút chuyện thú vị khi còn bé cho cô.
Hoàng Tử Hiên thấy cô dần dần quên mất điều không vui vừa nãy, bèn tiếp tục kể lại chuyện khi còn bé cho cô nghe. Nói mãi nói mãi, Hoàng Tử Hiên cũng như quay về thời còn tấm bé. Khi đó tuy chị rất thích bắt nạt anh, nhưng cũng là người bảo vệ anh nhất. Hai ông anh thì cái gì cũng làm cho anh, anh chắc chắn là đứa con được cả nhà từ trên xuống dưới thương yêu nhất.
Vừa đi vừa nói cười, Hoàng Tử Hiên cõng Lê Mỹ Gia trở về chỗ cũ, để cô vào trong xe. Lê Mỹ Gia đã sớm ở ngủ trên lưng Hoàng Tử Hiên, lúc này chưa tỉnh lại.
Hoàng Tử Hiên lên xe, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó mới cho xe chạy đi.
Lúc về đến nhà đã mười giờ, Trương Tiểu Lệ đang xem ti vi ở trong phòng khách, thấy Hoàng Tử Hiên ôm Lê Mỹ Gia vào còn tưởng rằng Lê Mỹ Gia cũng ngã bệnh, liền vội vàng điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ lại rồi chạy tới thấp giọng hỏi Lê Mỹ Gia sao vậy.
“Không sao, chỉ mệt nên ngủ mất thôi, tôi đưa cô ấy trở về phòng trước.” Hoàng Tử Hiên nói rồi đi lên lầu.
Lên lầu ba, đặt Lê Mỹ Gia lên giường rồi cởi giầy và áo khoác, đắp kín chăn cho cô mới tắt đèn xuống phía dưới.
Lúc đi tới lầu hai nhớ tới Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên xoay chân lại đến phòng của Hạ Mạt.
Buổi tối Hạ Mạt bị Trương Tiểu Lệ ép uống thuốc ăn cơm, lúc này đang mơ màng ngủ mất, không biết Hoàng Tử Hiên đi đến. Hoàng Tử Hiên ngồi xuống bên cô, kéo cổ tay của cô ta ra bắt mạch, phát hiện đã khôi phục không tệ mới thoáng yên lòng. Sau khi kiểm tra xong, Hoàng Tử Hiên lại để tay cô ta vào trong chăn, mới vừa muốn rụt tay về lại đột nhiên bị Hạ Mạt kéo lại thật chặt.
“Đừng bỏ con lại, mẹ ơi, đừng bỏ con lại...” Dường như Hạ Mạt lại gặp ác mộng, kéo tay Hoàng Tử Hiên nói mơ, chân mày nhíu chặt, vẻ rất thống khổ.
Hoàng Tử Hiên nhíu mày lại, tại sao lại gặp ác mộng, tần suất gặp ác mộng của Hạ Mạt khá cao. Lần nào gặp ác mộng cũng đều gọi mẹ, bảo mẹ đừng bỏ cô ta lại. Nghĩ đến khi còn bé, thân thế của cô ta cũng hết sức đáng thương.
Nhớ tới thân thế của Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên cũng nhớ tới chuyện hồ sơ Hành Giả. Không biết có phải Hạ Ngang có quan hệ với Hạ Mạt không, nếu như Hạ Ngang thực sự là cha của Hạ Mạt thì mẹ Hạ Mạt là ai? Vì sao không cần cô ta nữa? Hạ Mạt từ bỏ trường cảnh sát gia nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội là do ai bày mưu chứ?
Các vấn đề liên tiếp này cũng làm cho Hoàng Tử Hiên rất khó hiểu, mà Hoàng Tử Hiên cũng không có ý định nghĩ những thứ này, nói cho cùng cũng không quá liên quan tới anh. Lúc này vẫn nên đánh thức Hạ Mạt khỏi ác mộng trước đã.
“Hạ Mạt, tỉnh lại đi, chỉ là nằm mơ thôi, đừng sợ.” Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng lắc vai Hạ Mạt.
Hạ Mạt rất cảnh giác, lập tức mở mắt ra, nếu người đầu tiên nhìn thấy không phải là Hoàng Tử Hiên thì khẳng định cô ta sẽ đánh ngay một quyền.
“Sao lại mơ thấy ác mộng rồi? Số lần cô gặp ác mộng còn nhiều hơn cả kinh nguyệt ấy.” Hoàng Tử Hiên trêu chọc một câu, muốn cô ta thả lỏng tâm trạng.
Hạ Mạt trợn ngược mắt với anh: “Khi nào thì anh có thể không lắm lời?”
“Lúc hôn đấy.” Hoàng Tử Hiên chợt sáp mặt lại: “Không tin cô thử xem, lúc hôn môi thì nhất định tôi sẽ không rảnh để lắm lời.”
“Thử cái em gái nhà anh.” Hạ Mạt tức giận đẩy anh một cái.
“Tôi không có em gái, nhưng có em trai đấy, nếu như cô muốn thử với em trai tôi thì tôi không để ý đâu.” Hoàng Tử Hiên cười đểu giả nói.
Hạ Mạt quả thực muốn đánh người rồi, rút gối đầu dưới đầu ra đập tới: “Cút đi!”