Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào lúc này Giang Y Y vẫn đang ngồi co ro trong góc của phòng thu, lạnh đến run lẩy bẩy, môi cũng trở nên tím tái. Ban đầu cô biết mình bị khóa ở trong phòng, trong phòng còn mở máy lạnh thấp như vậy, cũng không tuyệt vọng như thế. Cô không ngừng hoạt động, luyện quyền cước được một hồi thì lại luyện vũ đạo, cố gắng để cơ thể bảo tồn chút hơi nóng.
Nhưng mà dần dần, thể lực cô không còn chống đỡ được nữa, bắt đầu không còn sức để hoạt động. Trên người cô nhanh chóng bị hơi lạnh ở trong không khí xâm chiếm, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng lạnh đến mức không còn tri giác.
Giang Y Y cảm thấy bất lực, ngay cả cầu cứu cô cũng không có cách nào để cầu cứu. Cô ở trong bóng tối cố gắng duy trì chút ý thức, nhưng dần dần càng ngày càng mệt mỏi, mí mắt cũng càng ngày càng nặng nề, cô cảm thấy bản thân mình sắp bị chết cóng đến nơi.
Lúc này cô rất muốn khóc, nhưng đến nước mắt cũng dường như bị đông cứng lại. Cô thật sự sợ hãi, chẳng lẽ Giang Y Y cô sẽ chết ở độ tuổi đẹp đẽ nhất đời người như thế này sao? Nếu như cô chết đi, vậy ba mẹ phải làm như thế nào, Phi Nhi và Noãn Noãn phải làm như thế nào?
“Cạch.”
Vào lúc Giang Y Y tuyệt vọng sắp rơi vào hôn mê, cửa của phòng thu đột nhiên bị đạp ra. Động tĩnh kia vang lên kích thích đến giây thần kinh của Giang Y Y, nàng cố gắng nhấc mí mắt nặng nề lên. Trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn vọt về phía mình. Cô còn chưa kịp thấy rõ dáng vẻ của người này, cả người đã bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Thật ấm.
Đây là ý thức duy nhất trong đầu Giang Y Y, cô giống như người gặp hạn hán lâu ngày được nếm vị cam lộ, theo bản năng muốn hấp thụ càng nhiều hơi ấm, giông snhư một đứa trẻ vậy, chỉ hận không thể chui vào cơ thể của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên ngược lại lại hít một ngụm khí lạnh, nhiệt độ cơ thể Giang Y Y còn thấp hơn dự tính của anh, bản thân ôm lấy cô giống như ôm một cục đá vậy. Mà cô bị lạnh đến mức sắp hôn mê, giờ phút này cần chút ấm áp để sưởi ấm ý thức của cô.
Ý thức được nhiệt độ cơ thể mình không đủ để sưởi ấm Giang Y Y, Hoàng Tử Hiên không dám trễ nải, lập tức ôm lấy cô chạy thật nhanh xuống lầu, rời khỏi cao ốc, mở cửa xe đặt nàng vào trong, cả lò sưởi trong xe cũng mở lên.
“Lạnh quá… lạnh quá.” Giang Y Y vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lạnh đến mức co rúc ở trong xe, giống như một con mèo hoang vừa trải qua một trận bão tuyết, trông đáng thương như vậy.
Thấy Giang Y Y như vậy, Hoàng Tử Hiên cũng không để ý những thứ khác, lên xe ôm lấy cô, để cô nằm ở trong ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình để giúp cô hưởng chút ấm áp.
Giang Y Y theo bản năng ôm lấy Hoàng Tử Hiên, ở trong lồng ngực anh không ngừng giãy dụa. Mặc dù ý thức mơ hồ, nhưng còn biết phải va chạm mới có nhiệt, ở trên người anh cọ tới cọ lui, giống như như vậy mới có thể sống được.
Nhưng điều này khiến cho cô dễ chịu hơn, lại làm khổ Hoàng Tử Hiên. Muốn một đại nam nhân eo tốt chân tốt, huyết khí cương phương như anh, trải qua giãu dục kia của Giang Y Y, muốn cảm giác gì đều có cảm giác đó. Mà Giang Y Y vẫn không biết nguy hiểm đang tiến đến gần.
Khụ…
Hoàng Tử Hiên hít một hơi, lúc này chẳng những nhiệt độ của Giang Y Y tăng lên, ngay cả nhiệt độ của anh cũng sắp không khống chế được. Trên trán rất nhanh đã toát ra một tầng mồ hôi, nếu không phải dùng hết sức khống chế, anh thật sự sẽ ăn sạch cô cho mà xem.
“Mấy người đúng thật là một người so với một người còn mệt hơn.” Hoàng Tử Hiên thật sự không chịu nội, sau đó ôm Giang Y Y nhấc từ người mình xuống đặt ở dưới ghế, bản thân nhảy xuống xe tìm lại chút tỉnh táo.
Nhiệt độ ngoài xe với trong xe hoàn toàn không giống nhau, lạnh ấm chênh lệch không ít. Hoàng Tử Hiên cảm nhận được khí lạnh bên ngoài, miệng lẩm bẩn A di đà phật mấy lần, sau đó bắt đầu nằm trên đất hít đất, một cái, hai cái, ba cái… Không biết qua bao lây, điện thoại di động lại vang lên, Hoàng Tử Hiên lúc này người đầy mồ hôi mới dừng lại, rút điện thoại ra trực tiếp bấm nút nghe.
“Hoàng Tử Hiên, anh có tìm được Y Y không? Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy vẫn không nghe.” Âm thanh của Bạch Phi Nhi truyền tới, có vào phần vội vã.
“Tìm được, cô ấy không có chuyện gì, điện thoại di động chắc là hết pin rồi. Cô không cần lo lắng, đợi tý nữa tôi sẽ đưa cô ấy về.” Hoàng Tử Hiên không có nói cho Bạch Phi Nhi biết chuyện Giang Y Y tối nay như thế nào, chẳng qua chỉ tùy tiện tìm một cái cớ.
Vừa nghe Giang Y Y không có chuyện gì, Bạch Phi Nhi mới thở phào, sau đó lại nói với Hoàng Tử Hiên câu cảm ơn rồi mới cúp máy.
Hoàng Tử Hiên đút lại điện thoại vào túi, sau đó rút bao thuốc lá ra, châm lửa, hít một hơi dài. Cuối cùng cũng dìm được cảm giác khó chịu trong cơ thể xuống, nếu không sợ là tối nay sẽ phạm phải sai lầm rồi.
Hút xong nửa điếu thuốc, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra, Giang Y Y mơ màng nhảy xuống, thấy Hoàng Tử Hiên đang ngồi dưới dất đầu óc mới tìm được chút thanh tỉnh. Trong đầu nháy mắt thoáng qua rất nhiều hình ảnh mơ hồ, có hình ảnh Hoàng Tử Hiên ôm cô ở trong lồng ngực, có có cả mình ở trong lòng anh cọ tới cọ lui. Nghĩ tới hành động của mình trong lúc vô ý thức, gò má Giang Y Y không nhịn được mà đỏ lên.
Trời ơi, cô đã làm gì vậy cơ chứ.
Giang Y Y giờ phút này chỉ hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống, quá mất mặt.
“Cô tỉnh rồi, còn lạnh không?” Hoàng Tử Hiên nhìn cô hỏi.
“Không, không lạnh.” Giang Y Y nhắm mắt đi tới bên người anh, cũng học theo dáng vẻ anh ngồi dưới đất, nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh biết tôi bị nhốt trong phòng thu?”
Hoàng Tử Hiên kể lại một loạt chuyện từ lúc Bạch Phi Nhi gọi điện cho anh, sau đó đến công ty, còn có câu chuyện nghe được từ hai nhân viên an ninh, tất cả đều kể có Giang Y Y nghe, cuối cùng hỏi: “Cô đắc tội với lãnh đạo nào vậy, ra tay ác như vậy?”
Giang Y Y vẫn còn đang cảm thấy ngượng ngùng nhớ về mấy chuyện vừa rồi, lúc này đột nhiên nhớ ra chuyện gặp gỡ tối nay, cũng không còn ngại ngùng nữa, giận giữ nói: “Tôi không có đắc tội với ai hết. Chính là Trần Sương Nhi không ưa ttôi, cố ý chỉnh tôi. Cô ta còn hận chuyện ở thôn trang Phong Ba, bây giờ tôi lại rơi vào tay cô ta, cô ta chỉ hận không thể đông chết được tôi thôi.”
Nghe được cái tên Trần Sương Nhi này, Hoàng Tử Hiên hơi nhớ lại một chút, một hồi lâu mới nhớ ra: “Là nữ minh tinh đó à? Sao cô lại ký hợp đồng cùng công ty với cô ta? Theo như thứ tự debut thì bây giờ cô ta là tiền bối của cô, còn có chút danh tiếng, cô làm sao đấu lại?”
Giang Y Y vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nói: “Anh cho là tôi muốn sao, vất vả lắm mới có cơ hội, cho dù là lũ lụt hay mãnh thú thì tôi cũng phải kí. Nếu không thì lúc nào mới có cơ hội debut, anh không biết cái vòng giải trí này có bao nhiêu khó khăn đâu.”
“Cô cứ muốn làm ngôi sao như vậy, ngôi sao có gì tốt đâu? Một chút tự do cũng không có. Sau này nếu như có chút danh tiếng, cô ngồi chung với tôi như vậy, hôm sau sẽ lại lên đầu báo đó.” Hoàng Tử Hiên không thể hiểu nôi.
“Tới bây giờ tôi vẫn chưa cảm thấy làm ngôi sao có gì không tốt. Tôi chỉ đơn thuần là thích diễn xuất thôi, anh hiểu không?”
Hoàng Tử Hiên lắc đầu: “Không hiểu, con người tôi có chút thô tục, cô đừng nói phức tạp như vậy.”
Giang Y Y im lặng liếc anh một cái, trả lời: “Nói đơn giản một chút, tôi muốn trải nghiệm bất đồng những nhân vật trong xã hội. Dù sao thì Giang Y Y vẫn chỉ là Giang Y Y, trong thực tế không thể biến thành Bạch Phi Nhi, càng không thể biến thành Hoàng Tử Hiên. Nhưng ở trong phim ảnh, hôm nay tôi có thể diễn một nhân vật này, ngày mai có thể diễn một nhân vật khác. Tôi có thể trải nghiệm cuộc sống của những người khác nhau, mà điều này không thể làm được ở trong thực tế.”
Hoàng Tử Hiên lần này nghe rõ, cười một tiếng nói: “Không nhìn ra đó, ước mơ của cô cũng thật khác biệt.”
“Đúng không, hì hì, có lẽ đợi đến khi tôi trải nghiệm được cuộc sống của hàng trăn người, lúc đó nhiệt huyết của tôi với diễn xuất cũng không còn cao như thế nữa, thì lúc đó tôi cũng không cần lăn lộn trong cái vòng giải trí này nữa.” Giang Y Y cười một tiếng.
“Cô vẫn thật sự rất đặc biệt.” Hoàng Tử Hiên nhìn cô, đột nhiên nghĩ đến em gái của nhà họ Đường, cô ấy hẳn cũng ôm tâm tình như Bạch Y Y mới tiến vào vòng giải giải trí. Nếu như bọn họ có cơ hội biết nhau, khẳng định có thể trở thành bạn tốt.
“Này, anh có thích nữ minh tinh không?” Giang Y Y ngước đầu hỏi Hoàng Từ Hiên một cách tò mò.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu, nói: “Tôi rất ít khi chú ý đến vòng giải trí, cô thì sao?”
“Tôi á, tôi đương nhiên là có. Tôi cực kì hầm mộ Đường Bất Hối. Cô ấy thật sự quá lợi hại, mặc dù không lớn hơn tôi là mấy, nhưng đã là một diễn viên ăn khách. Hơn nữa cô ấy quay phim rất nghiêm túc, bất kể phim có nguy hiểm thế nào từ trước giờ cũng không cần dùng đến thế thân. Kỹ năng diễn xuất cũng cực đỉnh, nhưng lại không tham gia nhiều phim, mấy năm mới ra một bộ.” Giang Y Y cứ nhắc đến thần tượng của mình, mấy cái không vui vừa nãy cũng quên sạch.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, vừa nãy anh vừa mới nghĩ đến Đường Bất Hối, Giang Y Y lại nói ra cái tên này, không biết cái này có được tính là thần giao cách cảm không nữa.
“Không phải đến cả Đường Bất Hối anh cũng không biết đấy chứ?” Thấy Hoàng Tử Hiên không có phản ứng gì, Giang Y Y giật mình hỏi.