Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không cần đền tội đâu, tôi với cậu có lạ gì ai nữa.” Tôn Nhất Hoa nói xong bèn hỏi: “Tại sao anh ta lại dọa cậu?”
Thế nên Lê Long Phi liền giải thích chuyện trong hội trường cho Tôn Nhất Hoa nghe. Tôn Nhất Hoa nghe xong liền im lặng rồi mới nói: “Từ lúc nào mà lá gan cậu nhỏ vậy, sao nó dám giết cậu giữa chốn đông người được.”
“Thế thì cũng chưa chắc, anh ta vốn là một tên không làm theo lẽ thường đâu.” Lê Long Phi vẫn rất e dè Hoàng Tử Hiên.
Tôn Nhất Hoa khinh bỉ nhìn anh ta, hẳn là đã quên mất mỗi lần đối mặt với Hoàng Tử Hiên, anh ta cũng chẳng khác gì Lê Long Phi.
“Anh Tôn, bảo vật tiếp theo là gì thế? Anh là bên trợ giúp của Hoa Thương, chắc là anh cũng biết tin tức nội tình đúng không.” Lê Long Phi không muốn nhắc đến Hoàng Tử Hiên nữa nên bèn nói sang chuyện khác.
“Nói thật là tôi cũng không biết. Mặc dù Hoa Thương có tham gia nhưng cũng chỉ cung cấp sân khấu mà thôi. Tất cả nhân viên làm việc tối nay đều là người bên phe đấu giá thứ ba. Bốn món bảo vật ấy cũng đều được chở đến đây trước mười phút diễn ra buổi đấu giá, tôi vẫn chưa có cơ hội xem qua.” Tôn Nhất Hoa lắc đầu nói.
Lê Long Phi thất vọng à một tiếng, vốn còn định hỏi thăm một chút tin tức nội tình từ miệng Tôn Nhất Hoa.
“Đúng rồi, ngày mốt là tiệc sinh nhật của mẹ cậu nhỉ. Công việc chuẩn bị cho đám tiệc đã xong hết chưa?” Tôn NHất Hoa rít một hơi thuốc lá rồi hỏi.
“Nghe nói là đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, lần này do một tay chị tôi tổ chức. Tôi cũng không hỏi tới, dù sao thì chị ấy cũng không dám lơ là đâu.” Lê Long Phi đắc ý cười cười nói.
Tôn Nhất Hoa gật đầu cười nói: “Không thể không bội phục mẹ cậu lợi hại thật, thế mà lại có thể khiến Mỹ Gia cúi đầu tổ chức tiệc sinh nhật cho bà ấy.”
“Hừ, cũng cho chị ta tự lấy đá đập chân mình thôi. Ai bảo chị ta tự biên tự diễn một vở kịch hãm hại mẹ tôi làm chi. Cha tôi còn cảm thấy rất hổ thẹn với mẹ tôi, nói là phải bồi thường cho bà ấy. Mẹ tôi thuận thế nói là muốn tổ chức tiệc sinh nhật, cha tôi liền ném chuyện này cho chị tôi. Anh không biết đâu, hôm tổ chức tiệc sinh nhật của mẹ tôi chính là ngày mẹ chị ta tự sát đó. Mẹ tôi cố ý tổ chức ngày đó để chọc tức chị ta.” Lê Long Phi càng đắc ý hơn, nói.
Tôn Nhất Hoa kinh ngạc hỏi: “Thế tại sao Mỹ Gia lại đồng ý? Chẳng phải chỉ cần là chuyện liên quan đến mẹ cô ta, cô ta đều sẽ không chịu thỏa hiệp sao? Không thì nhiều năm như vậy sao lại còn không chịu nhận mẹ cậu.”
Lê Long Phi cắt ngang: “Nếu mẹ tôi đã đề nghị thì đương nhiên sẽ có cách để khiến chị ta cúi đầu thôi. Bà ấy thổi gió bên tai cha tôi, cha tôi lập tức gây áp lực lên cô ta. Cha tôi bảo rằng nếu chị ta không chịu tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ tôi thì sẽ ép chị ta sang Mỹ. Vất vả lắm mới leo lên được chức tổng giám đốc Thịnh Thế, sao chị ta có thể cam tâm bị chuyển đi chỉ vì chuyện này. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phải thỏa hiệp.”
Nghe vậy, Tôn Nhất Hoa liền liên tục khen Nghiêm Thái Dung cơ trí, sau đó nói: “Vậy ngày mốt tôi nhất định phải đến gặp bác gái, sẵn tiện đến xem bộ dạng của Mỹ Gia. Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn còn chưa có cơ hội trông thấy đây này.”
“Haha, tôi cũng rất mong đợi.” Lê Long Phi và Tôn Nhất Hoa nhìn nhau bằng ánh mắt tiểu nhân đắc chí.
Sau đó, khi trận đấu giá thứ ba chuẩn bị bắt đầu, hai người cùng trở về hội trường.
Trở về chỗ ngồi, Lê Long Phi vẫn ngồi cách xa nút nhấn một chút, hẳn là vẫn vô cùng sợ hãi trước chuyện xui xẻo lúc nãy.
Chờ đến khi các vị khách quý đều đã trở về, món đồ đấu giá thứ ba đã xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người. Ngay khi tấm vải đỏ được vén lên, Hoàng Tử Hiên bật thốt: “Là Cẩu Bảo.”
Ánh mắt Lê Mỹ Gia sáng lên, nghiêm túc nhìn vào món đồ ở trong tủ kiếng. Món đồ này cũng giống như Long Tiên Hương, đều là một tảng đáng có hình bầu dục. Có điều, màu sắc của tảng đá này là màu xám đen, bề ngoài lòi lõm, trong lúc được ánh đèn chiếu rọi còn lóe lên sáng bóng.
“Trông còn bình thường hơn Long Tiên Hương nữa, nếu anh không nói, lỡ như có ngày nào đó em nhặt được thì cũng cho rằng đây chỉ là một cục đá mất.” Lê Mỹ Gia cười một tiếng, nói.
Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói: “Cẩu Bảo còn có màu xám trắng, hình dáng lớn nhỏ khác nhau. Khối Cẩu Bảo này có lẽ nặng đến bốn năm trăm gam, đúng là lớn thật.”
“Cẩu Bảo là cái gì?” Lê Long Phi nghe mà ngu người, yếu ớt giơ tay hỏi.
“Đợi lát nữa người chủ trì giới thiệu rồi nghe đi.” Lê Mỹ Gia lười nói với anh ta.
Lê Long Phi ngượng ngùng à một tiếng, sau đó lại yếu ớt hỏi: “Chị, chị định đấu giá cái này sao?”
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng, cho anh ta một câu trả lời chắc chắc: “Tình thế bắt buộc.”
Nghe thấy bốn chữ tình thế bắt buộc, Lê Long Phi đánh bạo xích lại gần Lê Mỹ Gia. Vậy thì dù có vô tình đụng phải nút ấn cũng không sợ bị Lê Mỹ Gia mắng.
“Thế chị này, chị định mua giá bao nhiêu?” Sau khi lại gần, Lê Long Phi hỏi.
“Xem tình hình, chiếu theo hai món trước thì chắc là sẽ không vượt quá mười lăm triệu.” Lê Mỹ Gia đánh giá tính toán rồi nói.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, tỏ ý rằng mình cũng đoán giống với Lê Mỹ Gia.
Trong lúc ba người đang thấp giọng nói chuyện, người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu về Cẩu Bảo. Lê Long Phi thật sự rất tò mò về việc Cẩu Bảo là cái gì nên vội vàng vểnh tai nghe.
Sau khi người chủ trì đã tận tâm tận lực giới thiệu về Cẩu Bảo, Lê Long Phi lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Sỏi trong dạ dày với thận mà cũng có thể gọi là bảo vật nữa! Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy?”
“Không hiểu thì đừng nói bậy, thứ càng khó tin thì càng có công dụng trị bệnh cao.” Lê Mỹ Gia nhìn anh ta bằng ánh mắt nhỏ tiếng một chút.
“Haha, trong Tây Du Ký, lúc Tôn Ngộ Không chữa bệnh cho vua của một nước còn dùng nước tiểu ngựa đấy.” Hoàng Tử Hiên nêu ví dụ.
“Đó là giả, phim trên tivi thì sao có thể tin được.” Lê Long Phi phản bác.
“Trên thực tế, nước tiểu ngựa đúng là có dược tính, Cẩu Bảo cũng vậy. Anh đừng có xem thường những món đồ từ động vật này, từ rất lâu trước kia, tính mạng của con người đều được cứu sống nhờ những thứ này đấy. Một trong những loại thuốc phổ biến nhất, thuốc giải độc Ngưu Hoàng, chắc anh cũng uống rồi nhỉ, được chế ra từ Ngưu Hoàng đó. Ngưu Hoàng còn có tên là Ngưu Bảo, cùng với Cẩu Bảo và Mã Bảo, cả ba được gọi là tam bảo.” Hiếm khi Hoàng Tử Hiên mới có kiên nhẫn nói chuyện với Lê Long Phi.
Tên ngốc như Lê Long Phi thì sao biết được những thứ này, từ nhỏ bị bệnh, thuốc anh ta uống đều do người khác lo cho, sợ là còn chẳng biết hình dáng thuốc giải độc Ngưu Hoàng trông như thế nào, càng không cần nói đến Ngưu BMW Bảo mấy cái kia nữa.
“Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, trận đấu giá bắt đầu rồi.” Lê Mỹ Gia nhìn Lê Long Phi, tỏ ý anh ta đừng quấy rầy cô nữa.
Lê Long Phi ngượng ngùng xoa lỗ mũi, không dám nói gì nữa.
Giá khởi điểm của Cẩu Bảo là năm trăm ngàn, giống với Long Tiên Hương. Lần này, Lê Mỹ Gia không lập tức ra tay ngay mà chỉ lẳng lặng chờ người khác ra giá. Trong hội trường có không ít khách quý đang tranh đoạt đấu giá món bảo vật lần này, dù sao đối với bọn họ, đồ hiếm chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là tặng cho quan to chức trọng. Cơ hội tốt để nịnh nọt quan lại như vậy, ai lại muốn bỏ qua cho được.
Tất cả mọi người đều vội vàng ra giá cho Cẩu Bảo, chưa đến năm phút đồng hồ mà giá cả đã tăng đến sáu triệu. Vậy mà Lê Mỹ Gia vẫn không có ý định ra giá, cô không vội, thế nhưng Lê Long Phi lại vội thay cô: “Chị, chị vẫn chưa chịu ra giá sao?”
“Gấp cái gì?” Lê Mỹ Gia không vội vàng chút nào.
Hoàng Tử Hiên cũng không vội, anh cũng có suy nghĩ như trong lòng Lê Mỹ Gia. Trong hai trận đấu giá trước đó, một trận là tập đoàn Thịnh Thế dùng cái giá chín trăm năm mươi vạn để giành được Long Tiên Hương, một trận là do Thương hội Hoa Thương dùng một ngàm một trăm vạn để giành được sừng tê giác. Cả hai công ty có tài lực hùng hậu như vậy đều khống chế giá cả ở mức mười triệu, vậy thì trong những công ty không bằng hai nhà này, ai lại dám tăng giá ra khỏi phạm vi ấy?
Vì vậy, dù cho những người này có tăng giá đến thế nào thì cùng lắm cũng sẽ chỉ đến mức mười lăm triệu. Đến lúc đó, Lê Mỹ Gia sẽ ra tay, mười phần chắc chín, dù có người tranh với cô thì Lê Mỹ Gia cũng sẽ nâng đến mức năm mươi triệu. Những công ty khác sợ là không có cái gan này.
Lê Long Phi lại không nghĩ tới điều này, dù sao anh ta cũng không nhìn thấu Lê Mỹ Gia. Thấy Lê Mỹ Gia không vội, anh ta cũng không gấp nữa mà chỉ nhìn những vị khách quý khác tranh nhau.
Sau một hồi tranh giành qua lại giữa các vị khách quý, giá cả nhanh chóng vượt qua mức mười triệu, chuẩn bị tiến đến mốc mười lăm triệu. Cuối cùng, ngay khi có người tăng giá lên một ngàn sáu trăm năm mươi vạn, lần đầu tiên trong trận đấu giá thứ ba ở hội trường trở nên yên lặng.
Mọi người cúi đầu trầm tư, giống như đang tính toán gì đó, cũng giống như đang do dự gì đó. Trong lúc mọi người đều đang yên lặng, Lê Mỹ Gia quyết định ra tay, cô dứt khoát tăng giá cả lên tới một ngàm bảy trăm vạn.
Sau khi Lê Mỹ Gia tăng giá, hội trường lại càng yên lặng hơn. Lúc giá cả đang ở mức một ngàn sáu trăm năm mươi vạn, bọn họ đã bắt đầu do dự, bây giờ là một ngàn bảy trăm vạn, bọn họ lại càng do dự hơn.
“Một ngàn bảy trăm vạn, còn ai có cái giá cao hơn không?” Qua một hồi yên lặng, người chủ trì buổi đấu giá giơ gậy đấu giá lên hỏi.
Mọi người không nói gì.
“Một ngàn bảy trăm vạn, lần thứ hai.” Gậy đấu giá của người chủ trì đã giơ cao khiến nó trông vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, chỉ cần không có ai trả lời sau một tiếng hỏi nữa, tiếng gậy đấu giá rơi xuống sẽ vang lên.
Mọi người lại không nói gì.
Gậy đấu giá của người chủ trì đã chuẩn bị rơi xuống: “Một ngàn bảy trăm vạn…”
“Một ngàn bảy triệu năm trăm ngàn.”
Lúc gậy đấu giá chuẩn bị rơi xuống, trong hội trường bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp. Cùng lúc đó, trên màn hình chợt lóe lên cái giá vừa thay đổi cùng với số thứ tự chỗ ngồi của chủ nhân giọng nói.
“Quý ngài số 23 đã ra giá một ngàn bảy triệu năm trăm ngàn, còn ai ra giá cao hơn không?” Sắc mặt người chủ trì hào hứng hô to, trong lúc này, ông ta là người hưng phấn hơn ai khác, nếu giá cả lên tới một ngàn bảy triệu năm trăm ngàn, tiền hoa hồng mà ông ta có thể nhận được sẽ lên tới mấy trăm ngàn.
Lúc ấy, không còn ai ra giá mà tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về chỗ ngồi số 23. Bọn họ rất muốn biết vị nào ở trong thương giới lại dám ra giá cao hơn tập đoàn Thịnh Thế.