Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm nay Tiểu Nam đi ngủ từ rất sớm. Kỳ thực cô chỉ làm nằm gọn ở trên giường, cố gắng nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được.
Càng cố nhắm chặt mắt, nước mắt lại càng trào ra lũ lượt chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt, thấm cả vào chiếc gối ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Nam khóc nhiều đến thế.
Rõ ràng anh và cô nói trắng ra là chẳng có quan hệ gì, cô chỉ là đơn phương yêu anh, dành cho anh một tình yêu sâu đậm mà thầm kín.
Cũng là vì kín đáo như vậy, cuối cùng vẫn chỉ có cô đau lòng, còn anh nào có hay.
Trong căn phòng tối tăm chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, Hàn Nhiễm chợt ngồi xuống đầu giường của Tiểu Nam, thấp giọng nói:
“Mình xin lỗi. Đáng lẽ mình nên nói với cậu sớm hơn.”
Tiểu Nam vội lấy chăn lau sạch dấu vết của nước mắt, ngồi bật dậy hỏi: “Có chuyện gì sao? Cả ngày hôm nay mình thấy cậu và Dao Anh đều rất lạ.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tiểu Nam lại nhìn thấy rất rõ Hàn Nhiễm đang cố né tránh ánh mắt cô, cúi đầu tường thuật lại câu chuyện.
Buổi sáng hôm nay, khi Hàn Nhiễm vừa trở về ký túc xá, Dao Anh và Tiêu Cẩn Mai đã có mặt trong phòng từ trước.
Cô vui vẻ chào hỏi Tiêu Cẩn Mai mấy câu rồi đi đến bên cạnh Dao Anh, hớn hở nói:
“Dao Anh, mình có một tin này muốn nói cho cậu và Tiểu Nam biết ngay và luôn. Nhưng mà tiếc quá, Tiểu Nam không có ở đây.”
“Có chuyện gì mà nhìn cậu bí bí mật mật vậy?”
“Chuyện này liên quan đến Tiểu Nam.” Hai mắt Hàn Nhiễm sáng lên nhìn Dao Anh.
Dao Anh ngạc nhiên “Tiểu Nam?”
“Bây giờ mình mới phát hiện, anh trai mình và đàn anh Tạ Vũ vậy mà lại là bạn thân thiết. Hôm trước mình có đi tìm anh mình, vô tình bắt gặp đàn anh Tạ Vũ đang ở cùng anh ấy. Sau đó mình hỏi ra mới biết là họ là bạn từ rất lâu rồi. Vậy là sau này ít nhất mình đã có người để dò hỏi tin tức liên quan đến Tạ Vũ cho Tiểu Nam.”
Tiêu Cẩn Mai ngồi làm luận án cách vị trí họ không xa, sớm đã nghe được toàn bộ cuộc hội thoại kia.
“Tạ Vũ?”
Giọng nói lạ bất ngờ vang lên làm hai cô gái không khỏi chú ý, Dao Anh hỏi: “Có gì sao chị Cẩn Mai?”
“Người hai đứa nói đến có phải là Tạ Vũ năm ba của khoa Vật lý?” Tiêu Cẩn Mai bước ra khỏi ghế, đi đến gần Dao Anh và Hàn Nhiễm.
“Chị cũng biết người này sao?”
“Đương nhiên là biết. Tạ Vũ chính là bạn trai cũ của chị.”
Bạn trai cũ? Thì ra Tạ Vũ và Tiêu Cẩn Mai trước đây từng hẹn hò.
Tiểu Nam từ nãy đến giờ vẫn luôn gắng gượng để nước mắt không chảy xuống, nhưng đến lúc này cô thực sự đã không thể kìm lòng được nữa, tựa vào vai Hàn Nhiễm khóc lớn thành tiếng.
Hàn Nhiễm đưa tay xoa xoa lưng an ủi Tiểu Nam, không nói thêm lời nào, chỉ im lặng làm điểm tựa cho cô.
Chưa bao giờ Hàn Nhiễm thấy Tiểu Nam khóc đến đau lòng như thế, cho dù cô không biết được cụ thể nguyên do là gì, nhưng chắc chắn là Tiểu Nam đã phải chịu đả kích rất lớn, không chỉ đơn thuần là sự việc cô vừa kể.
Bởi vì khóc suốt một đêm, sáng hôm sau đôi mắt Tiểu Nam sưng lên, nơi khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, vừa nhìn liền nhận ra cô nhất định đã khóc rất nhiều.
Trải qua một đêm dài tự giày vò bản thân, Tiểu Nam cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trở về với cuộc sống thường nhật, bắt đầu ngày mới ở thư viện.
“Mọi người mau lên diễn đàn của trường xem đi, có tin tức mới hot lắm đó.”
Tiểu Nam ngồi tự học ở một bàn trong thư viện, nghe được tiếng ồn ào xung quanh cũng không khỏi tò mò mở điện thoại ra xem.
Trên màn hình là bức ảnh chụp cảnh Tạ Vũ và Tiểu Cẩn Mai ôm nhau ở trước thư viện chiều hôm trước.
Cô lặng nhìn bức hình hồi lâu, đến lúc màn hình tắt đi mới bừng tỉnh. Lần nửa mở điện thoại lên, cô lướt xuống dưới xem bình luận.
“Đại nam thần và hoa khôi đã quay lại? Không phải đã chia tay nửa năm trước rồi sao?”
“Chấn động quá, đại thần khoa Vật lý và hoa khôi khoa Thiết kế thời trang đã quay lại.”
“Cặp đôi nam thần mỹ nữ của đại học A đã quay lại sau nửa năm chia tay.”
Những bình luận như thế cứ tràn ngập trong điện thoại của Tiểu Nam. Cô thẫn thờ lướt từng dòng một, nghiên cứu thật kỹ những dòng bình luận đó.
Nội dung tóm gọn lại đều là bốn chữ “nam thần mỹ nữ”. Cô cười, cười đau lòng.
Ngay cả bản thân Tiểu Nam cũng nhận thấy hai người họ quá đẹp đôi, họ mới là một cặp xứng đôi nhất trong mắt Tiểu Nam và tất cả những người khác trong trường.
Cô tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng với mối tình yêu thầm suốt mấy năm qua. Trong chốc lát, những hồi ức đẹp đẽ về anh đều vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, không cách nào ghép lại hoàn chỉnh như lúc đầu được nữa.
Thì ra trên cuộc đời này, cô cũng chỉ là người dư thừa đến thế. Từ người đáng lẽ cô nên gọi là “ba” đã vứt bỏ mẹ con cô để đi theo người phụ nữ khác, đến Tạ Vũ, cô đều chỉ là kẻ không đáng bận tâm trong thế giới của họ.
Sau khi lên đại học, cô đã có nhiều cơ hội trò chuyện và gặp mặt Tạ Vũ hơn rất nhiều.
Chính là từ những giây phút ở cùng anh, cô mới nảy sinh trong lòng thứ ảo tưởng hão huyền rằng cô đã bước một chân vào thế giới của anh.
Đến cuối cùng, chỉ có cô là kẻ bị vứt bỏ phía sau, tự mình mơ mộng rồi tự mình đau khổ.