Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả tuần nay cả nhóm Tiểu Nam hầu như dành toàn bộ thời gian để điều tra chuyện dự án.
Nói cũng thật lạ, camera chắc chắn là thứ hữu hiệu nhất để tìm ra nguyên nhân dự án của họ bị rò rỉ ra ngoài, nhưng tất cả đều đã xem đi xem lại rất nhiều lần cũng chẳng có gì bất thường.
Hoặc là bọn họ đã bỏ sót một chi tiết nào đó.
Chiều thứ bảy, cả nhóm có mặt đầy đủ ở văn phòng họ đã thuê, cùng nhau kiểm tra lại camera một lần nữa thông qua màn hình máy chiếu lớn trong phòng.
Thẩm Lệ thở dài, “Chúng ta đã xem hết mấy ngày rồi, kết quả vẫn chẳng thu được gì. Nếu bây giờ cứ tiếp tục nghiên cứu đoạn camera này thì sẽ bỏ lỡ thời gian điều tra bằng cách khác mất. Tiểu Nam, cậu là nhóm trưởng, cậu đưa ra ý kiến gì đi!”
Tiểu Nam vẫn bán tín bán nghi, cảm thấy bọn họ đã bỏ qua một chi tiết nhỏ nhưng rất quan trọng mà không ai nhận ra.
“Mình hỏi lại các cậu một lần nữa, các cậu phải nhớ lại thật kỹ, ngoài sáu người chúng ta còn bất kỳ ai đã từng đến đây. Cho dù là một người nhân viên của cao ốc cũng không được bỏ qua.”
Lý Hàn Nhiễm nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy người giao hàng đến đây giao thức ăn cho chúng ta cũng tính sao?”
Tiểu Nam bỗng ngẩn người ra, cô dường như đã nhận ra điều gì đó.
Lâm Hàng nhìn sắc mắt Tiểu Nam, đoán cô đã biết được gì liền hỏi: “Sao vậy? Cậu nhớ ra gì rồi sao?”
Mà Trương Minh Hạo ngồi một bên nghe bọn họ thảo loạn cũng lờ mờ nghĩ ra, anh mở lại đoạn camera một lần nữa. Tiểu Nam ngước mắt lên quan sát.
Xem xét kỹ lưỡng thêm một lần, ngoài nhóm bọn họ còn có năm người giao hàng và hai nhân viên của cao ốc đến tìm.
Dao Anh vừa ghi chép lại thời gian cụ thể vừa nói: “Nếu như theo Tiểu Nam nghi ngờ thì có thể bảy người này có liên quan đến sự cố của chúng ta. Bây giờ chúng ta nên đi điều tra ngay, nếu không sẽ không kịp mất.”
“Nghi ngờ là một chuyện, nhưng cho dù tìm được bảy người thì cũng chỉ có hai nhân viên ở đây còn có khả năng điều tra được. Còn năm người giao hàng kia, làm thế nào để biết?” Trương Minh Hạo giọng đều đều lên tiếng.
Tiểu Nam nhanh chóng đáp lại: “Chúng ta có hóa đơn của những quán ăn đó là có thể tìm được mà. Ai là người đã đặt đồ ăn, chắc chắn còn lưu lại đơn đặt hàng trên điện thoại chứ?”
Thẩm Lệ là người phụ trách đặt đồ ăn cho họ, vậy nên mọi đơn đặt hàng đều vẫn còn lưu trên điện thoại của cô.
Thẩm Lệ mở điện thoại lên, tra từng đơn một rồi đọc cho Dao Anh ghi chép lại vào một tờ giấy. Ghi xong, cả nhóm định đứng lên đi đến từng nơi một hỏi, nhưng lại bị Trương Minh Hạo ngăn cản:
“Chúng ta chỉ là sinh viên, đến hỏi tận nơi cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời. Hơn nữa, các quán ăn đó một ngày họ nhận bao nhiêu đơn hàng, sao có thể bỏ thời gian lật giở ghi chép từng ngày cho chúng ta tìm.”
Tiểu Nam rũ mắt: “Vậy chuyện này phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ cuộc?”
Trương Minh Hạo đứng dậy, rời khỏi ghế đi đến trước mặt Tiểu Nam, giật lấy tờ giấy trong tay cô rồi quay về chỗ ngồi, bình thản nói:
“Tôi sẽ lo chuyện này. Mọi người về trước đi, chờ kết quả của tôi là được.”
Anh đã nói như thế, những người khác cũng không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo.
Thật ra bình thường anh luôn lạnh lùng kiệm lời là thế, nhưng trong lòng tất cả đều biết rõ anh làm việc rất chu toàn, chắc chắn sẽ điều tra ra toàn bộ. Có điều, đã là một nhóm với nhau lại để anh một mình ôm hết công việc khiến cho các thành viên cảm thấy rất áy náy.
Trong lúc đứng đợi thang máy ở ngoài hành lang, Tiểu Nam hít sâu một hơi, cô lấy hết dũng khí cúi đầu xin lỗi:
“Mọi người, mình không phải một trưởng nhóm tốt. Để dự án của chúng ta ngang nhiên bị cướp mất thì thôi, giờ đây cũng chẳng làm được gì cả….”
“Cậu không cần phải thấy có lỗi. Bọn này biết, dự án của chúng ta là do cậu lên ý tưởng, bị đánh cắp cậu là người khó chịu nhất, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu. Cho nên đừng có hở chút là ôm hết lỗi về mình.” Hàn Nhiễm vỗ vai động viên.
Thẩm Lệ gật đầu đồng tình, “Phải đó. Việc quan trọng nhất của chúng ta là phải đợi kết quả của Trương Minh Hạo, sau đó sẽ tìm ra được kẻ đã đánh cắp ý tưởng. Vả lại, chúng ta còn có Dao Anh là sinh viên khoa Luật mà, chỉ cần có bằng chứng đích thực thì sẽ đòi lại được công bằng thôi.”
Tiểu Nam nghe lời bọn họ, cảm ơn mấy câu rồi im lặng không nói nữa.
Cô là người trông chờ vào kết quả điều tra của Trương Minh Hạo nhất. Bởi chỉ cần có được đáp án, cô mới có thể thả lỏng tâm trạng mấy phần cũng như buông xuống sự nghi ngờ đối với Tạ Vũ.
Tiểu Nam không phải một cô bạn gái tốt. Cô không đủ tin tưởng anh, nhưng đứng trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, nếu một mực tin anh theo cảm tính thì sẽ có lỗi với niềm tin của các thành viên trong nhóm đã giao cho cô trọng trách lớn nhất, chính là dẫn dắt họ.
Ngoại trừ nghi ngờ không bỏ qua bất cứ khả năng nào, cô không nghĩ ra được cách giải quyết tốt hơn nữa.
Dù vậy, đã mấy ngày không liên lạc với Tạ Vũ, liệu rằng khi xác minh được anh không liên quan đến sự cố của nhóm họ, cô nên giải thích với anh thế nào?