Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạ Vũ nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi.
Tiểu Nam bắt đầu mềm lòng, cô cúi đầu xuống nhìn chân mình. Đôi chân cô rất muốn bước đi chạy khỏi đó ngay lập tức, nhưng cũng lại như không muốn đi, cứ đứng chôn chân một chỗ.
“Chỉ là một bữa ăn thôi đúng không?”
Tạ Vũ gật đầu.
“Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Anh vừa nghe được câu trả lời của Tiểu Nam liền không giấu được vui sướng, khuôn mặt tươi tỉnh, khóe miệng liên tục cong lên không ngớt, đến nói cũng không thành câu hoàn chỉnh.
“Em….. em đợi anh ở đây. Anh đi lấy xe rồi chúng ta đi ăn.”
“Anh coi kìa, ở đây đâu có cho xe chạy vào. Chúng ta cùng nhau đi ra cổng chính thôi.”
Tiểu Nam khẽ mỉm cười. Đây là nụ cười đầu tiên của cô kể từ lúc gặp anh trong ngày hôm nay.
Hai người cùng đi theo lối khuôn viên trường ra cổng chính. Trên đoạn đường quen thuộc mà họ từng đi qua cùng nhau vô số lần, giờ đây Tiểu Nam chợt cảm thấy hơi xa lạ.
Quả thật đã lâu rồi cô không đi với anh qua con đường này. Kể từ khi tham gia cuộc thi thời gian dành cho anh đã ít đi, lại thêm sự việc với Blue Grown nữa, càng khiến cả hai xa cách nhau hơn.
Chiều cao của Tiểu Nam và Tạ Vũ khá nổi bật, nên bình thường cả hai bước đi rất nhanh. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay người nào người nấy đều bước những bước chân rất nhỏ, tốc độ chậm rãi.
Tạ Vũ đi bên cạnh cô, thi thoảng lại liếc mắt xuống nhìn khoảng cách tay của hai người. Anh không nghĩ đến, cô đã là bạn gái anh rồi mà chỉ nắm tay thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cứ lúc nào tay anh sắp chạm đến Tiểu Nam, cô đều bước lên trước một bước, khiến ý định kia lại đổ vỡ một lần. Cho đến khi mất hết kiên nhẫn, anh quyết định đi nhanh về phía trước, dứt khoát luồn tay vào trong bàn tay cô, dắt cô đi theo mình.
Tiểu Nam bị hành động của anh làm cho bất ngờ, nhưng cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đi theo anh.
Mùa thu tháng Mười, trời bắt đầu tối nhanh hơn, mới năm giờ chiều đã nhá nhem tối, nhiệt độ cũng hạ thấp xuống nhiều so với ban ngày, gió lạnh thay thế hoàn toàn cái nắng hanh khô nóng nực.
Kiểu thời tiết thay đổi nhanh thế này nếu không chú ý ăn mặc sẽ rất dễ bị ốm.
Năm ngoái thời tiết mới chuyển mùa một chút Tiểu Nam đã ốm mấy trận, vậy nên năm nay cô phải rút kinh nghiệm, vừa có dấu hiện thời tiết thay đổi là lôi ngay chiếc áo len trong ngăn tủ mùa đông ra mặc.
Bản thân mặc thì đủ ấm rồi, ngược lại Tiểu Nam lo cho Tạ Vũ hơn. Hôm nay anh chỉ mặc chiếc áo phông trắng và một lớp áo khoác mỏng bên ngoài, ở ngoài trời nhiều rất dễ bị cảm. Thậm chí khi nãy cô còn nghe được anh ho mấy tiếng nho nhỏ, e là anh đang bị cảm lạnh mà chính mình cũng không biết.
Ngồi vào trong chiếc Audi bình thường Tạ Vũ vẫn đi, Tiểu Nam đang loay hoay kéo đai an toàn thì chân cô bất ngờ chạm phải một vật tròn tròn. Cô cúi người xuống nhặt lên mới phát hiện ra bản thân vừa giẫm trúng một thỏi son. Nhìn nhãn hiệu trên thân cây son là dòng chữ đen YSL, cô quay sang hỏi anh:
“Cái này là của ai thế?”
Đây chắc chắn không phải son của cô. Thương hiệu cao cấp thế này, cô không có khả năng chi trả cho một thỏi son đắt đỏ như vậy. Chủ nhân của nó nhất định là một cô gái giàu có, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là mẹ của Tạ Vũ.
Gia đình anh giàu có, mẹ anh lại là kiểu người rất thời thượng, có một hai cây son đắt tiền cũng không phải chuyện lạ.
Chỉ là câu trả lời của anh không hề giống với dự đoán của cô, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến cái tên ấy khi nhặt được nó.
Không phải mẹ anh. Cũng không phải đến từ cô bạn thân của anh Tần Hiểu Tuyết.
“Cái này chắc là của Dương Thiếu Lam.”
Tiểu Nam không ngờ đến chủ nhân của thỏi son này là cô bé năm nhất kia. Cô ngạc nhiên nhìn anh, “Dương Thiếu Lam? Sao son của Dương Thiếu Lam lại ở trên xe anh?”
Cô không có ý nghi ngờ gì anh, chẳng qua đáp án của anh nằm ngoài dự đoán nên cô mới thắc mắc thôi.
“Lần trước anh đụng phải Dương Thiếu Lam, làm cô bé bị thương nên mới lái xe đưa cô bé về. Có lẽ thỏi son này rơi ra từ lần đó.”
Thấy Tiểu Nam không nói thêm nữa, Tạ Vũ sợ cô hiểu lầm, tiếp tục giải thích: “Lúc đó trời tối quá, anh không nhìn rõ đường nên mới đụng trúng cô bé. Cũng may sau đó cô bé không bị thương nặng nên anh chỉ đưa cô bé ấy về thôi.”
“Em cũng chỉ hỏi thế thôi, anh không cần rối rít giải thích kỹ như vậy.”
Tạ Vũ khởi động xe, “Em muốn đi ăn gì?”
“Em ăn gì cũng được. Nhưng mà trước tiên chúng ta đến hiệu thuốc trước đi.”
Anh không hiểu ý cô, vừa lái xe rời khỏi bãi vừa hỏi: “Đến hiệu thuốc làm gì? Em bị bệnh à?”
“Em bình thường. Chúng ta đến hiệu thuốc mua thuốc cảm cho anh. Em thấy anh có vẻ đang có dấu hiệu bị cảm lạnh rồi. Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, anh nên ăn mặc kín một chút.”
Tạ Vũ nở nụ cười thỏa mãn: “Em vẫn quan tâm đến anh.”
Cô chỉ tỏ vẻ lãnh đạm lạnh nhạt thế thôi, thực chất trong lòng vẫn để ý đến anh lắm. Chỉ cần nghĩ đến điều này, anh lại không nhịn được muốn cười thành tiếng.
“Dĩ nhiên là quan tâm đến anh, em là bạn gái anh mà.” Tiểu Nam thản nhiên đáp, nhưng ánh mắt lại hướng ra cảnh đường phố bên ngoài.