Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
“Đi ăn bát mì thôi.”
“…”
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, “Cậu không còn gì khác muốn nói sao?”
“Gì khác?” Thôi Ngọc nói, “Cũng muốn ăn hoành thánh.”
Kỷ Thiều, “…”
Hắn thở ra một hơi, “Thôi Ngọc, có phải cậu cũng không tin lời tôi nói? Coi lời của tôi như đang đánh rắm đúng không?”
Thôi Ngọc mím môi, “Tôi tin.”
“Vậy cậu không sợ?” Kỷ Thiều thật sự có chút không hiểu, cậu ta rõ ràng rất nhát gan, nhìn thấy con chuột cũng có thể bị dọa đến phát khóc, nhưng bây giờ quá bình tĩnh rồi, đổi lại là hắn, nghe xong cũng khẳng định sợ đến nổi da gà.
Thôi Ngọc đi về phía căng tin, “Sợ chứ.”
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, chỗ nào thấy cậu đang sợ?
Không phải là giờ ăn, nên căng tin rất ít người, chỉ lẻ tẻ vài bàn, càng lộ ra sự vắng vẻ lạnh lẽo.
Thôi Ngọc đi mua hai tô mì cà chua chiên trứng, đưa cho Kỷ Thiều một tô, còn mình cúi đầu bắt đầu ăn.
Kỷ Thiều thấy Thôi Ngọc bình tĩnh như vậy, dường như bị nhiễm theo, hắn cũng buông lỏng không ít.
Ngay tại thời điểm hắn buông lỏng, Thôi Ngọc ở phía đối diện bỗng dưng nói, “Có hai khả năng, một là cảnh sát che giấu thời gian tử vong thật sự của Trương Đại Hổ, có lẽ hắn chết vào ba giờ sáng? Hoặc là bốn giờ, thứ hai là… Người cậu trông thấy chính là linh hồn của Trương Đại Hổ.”
Dây thần kinh của Kỷ Thiều thoáng cái run lên, “Cậu thấy khả năng nào lớn hơn một chút?”
Thôi Ngọc húp một ngụm súp, “Đáp án của tôi giống với cậu.”
Đầu của Kỷ Thiều có chút đau.
Hắn hắng giọng một cái, đem tất cả những tâm sự dồn nén bấy lâu nay trút hết ra, bắt đầu thảo luận với Thôi Ngọc, “Cậu nói thử vì sao Trương Đại Hổ và giáo sư đều lựa chọn treo trên cột cờ? Cho dù muốn tự sát, thì có rất nhiều cách khác địa điểm khác.”
Đây là điều hắn không thể lý giải nhất, tự sát mà còn tốn sức như vậy, không hợp với lẽ thường.
Còn có giáo sư, nếu suy nghĩ kĩ thì sẽ phát hiện cái di thư kia trăm ngàn chỗ hở, nhưng ngay cả Phương Nghị cũng không tìm ra chỗ nào không chính xác.
“Có khả năng bọn họ bị cái gì đó nhập vào hay không?” Kỷ Thiều nói, phim ảnh bây giờ nhiều tình tiết như vậy.
“Không biết.” Thôi Ngọc lắc đầu, ngay cả cậu lần này cũng không thể đưa ra phỏng đoán cho Kỷ Thiều.
“Ăn nhanh đi, ăn xong tôi với cậu đến nhà Trương Đại Hổ.”
Kỷ Thiều híp híp mắt, Thôi Ngọc dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, các giáo sư đều có yêu cầu chuyển cột cờ đi, liên tục mất hai mạng người, chỗ đó trong mắt của bọn họ không khác gì địa phủ.
“Không được!” Thái độ của hiểu trưởng rất kiên quyết, cố chấp, “Các người là giáo sư, nên tin vào khoa học, sao lại mê tín như thế? Lỡ như sau này bên trong lầu học xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cũng phải dỡ bỏ cả lầu học?”
Các giáo sư hai mặt nhìn nhau.
Hiệu trưởng thành khẩn nói, “Phát sinh chuyện như vậy, ai cũng không mong muốn nhìn thấy, tôi cũng rất đau lòng, chuyện cấp bách trước tiên là phải làm gương cho các học sinh, không được nghi thần nghi quỷ, làm ảnh hưởng đến học sinh, nếu tố chất thần kinh của các người đều như vậy, còn có thể làm gương sáng cho người khác sao?”
Ông khoát tay xua đuổi, “Vậy đi, tất cả giải tán.”
Các giáo sư rời khỏi phòng, liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
“Tôi thấy hiệu trưởng nói rất có đạo lý, có lẽ chỉ là trùng hợp.”
“Trùng hợp? Có chuyện trùng hợp như vậy sao, treo mình lên cột cờ?”
“Có lẽ là bọn họ cảm thấy chọn chỗ cao tự sát, cách thiên đường gần chút.”
“…”
Mọi người anh một câu tôi một câu, trong lòng nghi kị, vẫn còn oán trách, chết chỗ nào không chết, sao lại chết chung một chỗ chứ.
Rất nhanh đã đến mười giờ, trong phòng ăn nhiều người hơn, Kỷ Thiều chậm chạp ăn mì, trong lòng hắn đầy tâm sự, không có khẩu vị, Thôi Ngọc thấy tô mì của hắn còn thừa rất nhiều, rất tự nhiên chụm đầu qua ăn hết.
Kỷ Thiều nhìn Thôi Ngọc ăn đồ hắn đã từng ăn qua, không thấy nửa điểm ghét bỏ, trong đó không biết có bao nhiêu nước bọt của hắn.
Hắn biết nhà Thôi Ngọc nghèo khó, không thích lãng phí thức ăn, nhưng mà bình thường bọn Trần Hạo lãng phí thức ăn so với hắn không ít, nhất là Phương Hiển, một khi nổi lên tính tình thiếu gia, có đôi khi vừa mua đã vứt đi, không đụng tới một chút, sao không thấy Thôi Ngọc cũng làm như vậy?
Thôi Ngọc cúi đầu ăn nên khuất mặt, chỉ lộ ra phần gáy trắng nõn, thời điểm miệng cậu nhếch lên, cho người ta một loại cảm giác như cậu đang cười.
Nhìn như vậy một hồi, Kỷ Thiều phát hiện tên nhóc này rất đẹp trai.
“Cậu nhìn tôi làm gì? “Thôi Ngọc không ngẩng đầu hỏi.
Kỷ Thiều thốt ra, “Lúc cậu ăn sao lại có cảm giác rất giống với những người cổ đại.”
“Vậy sao?” Thôi Ngọc giương mắt, “Chỗ nào giống?”
Kỷ Thiều không nói, nói không ra, chỉ cảm thấy rất giống, cảm giác nếu như Thôi Ngọc cởi áo bông kia ra, đổi thành trường bào, nhất định rất giống một công tử gia tộc cổ đại nào đó.
Hai người bọn họ từ căng tin đi ra cổng trường, lúc tới chỗ cổng Kỷ Thiều còn vô thức đưa mắt nhìn bảo vệ cổng đang đứng ở nơi đó.
Thôi Ngọc kéo hắn, “Xe đến rồi.”
Giao lộ 206 là đường dành riêng cho người đi bộ, trên con đường chật ních này chỉ có duy nhất một chiếc xe đang chạy.
Hôm nay khó có được một ngày nắng, trên xe buýt đều rất đông, cơ bản tất cả mọi người đều là đi dạo phố, Kỷ Thiều cầm lấy tay vịn, cúi đầu nhìn xuống Thôi Ngọc đang xoay lưng về phía hắn, có cảm giác như hắn đang ôm Thôi Ngọc vào lòng vậy.
Bị ý nghĩ kì quái của mình kích thích, thân thể Kỷ Thiều hơi ngửa ra sau, kết quả đụng phải nữ sinh ở đằng sau, mơ hồ có một mảnh mềm mại, nữ sinh kia xấu hổ đỏ mặt, Kỷ Thiều vẫn là lựa chọn dựa gần Thôi Ngọc.
Chợt thắng gấp, môi Kỷ Thiều gần như đụng vào mái tóc của Thôi Ngọc, thân thể Thôi Ngọc nghiêng về phía trước, rất nhanh sẽ tiếp xúc gần gũi với nữ sinh đang ngồi trên kia, hắn phản xạ có điều kiện ôm Thôi Ngọc lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ tầm vài giây.
Trong xe tràn ngập tiếng mắng chửi, âm thanh phàn nàn, ồn ào vô cùng, không có người chú ý tới một màn nam sinh đang ôm một nam sinh khác.
Cả người Kỷ Thiều thẳng tắp, ngay cả quần áo của Thôi Ngọc cũng không đụng vào.
Thẳng đến khi xuống xe, Kỷ Thiều vẫn còn rất xấu hổ, hắn và Thôi Ngọc cùng nhau lớn lên, loại chạm tay chạm chân này rất nhiều, nhưng đều là khi còn bé đùa giỡn, khác hoàn toàn với lần này.
Loại hành vi ôm eo này Kỷ Thiều chỉ dùng trên người bạn gái.
Thôi Ngọc vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh kia, ngay tại lúc kỷ Thiều cho là cậu không để ý, chợt nghe cậu cười nói, “Vừa rồi cám ơn.”
Kỷ Thiều, “…” Hắn mặt không biểu cảm, cứng ngắc nói, “Không cần cám ơn.”
Vẻ mặt Thôi Ngọc hơi trầm xuống, ánh mắt đảo quanh đến khi thấy một thân ảnh thì dừng lại, “Kỷ Thiều, Liễu Thần cũng tới.”
Kỷ Thiều nhìn qua, thấy Liễu Thần đang ngồi xổm ở dưới một gốc cây hút thuốc, lúc hai đôi mắt giao nhau, hắn cũng rất kinh ngạc.
Đụng mặt ở chỗ này, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Liễu Thần ném điếu thuốc xuống đất giẫm lên, đi nhanh qua, thẳng thắn nói mục đích đến của mình, “Các cậu có cách nào vào nhà Trương Đại Hổ được không?”
Đây là vùng ngoại ô, đều là nhà hai tầng, không cao, còn có cái sân nhỏ, rất dễ trèo tường leo vào.
Kỷ Thiều cảm thấy Liễu Thần đoán chừng là ảnh hưởng từ vụ giáo sư chết, nên chỉ số IQ giảm xuống cực mạnh.
Hắn nhìn Thôi Ngọc, Thôi Ngọc gật đầu.
Hai người cùng nhau đi đến bờ tường, tay chân linh hoạt, động tác rất nhanh, để lại Liễu Thần đang đứng tại đó, “…”
Hắn chửi tục một tiếng, vội vã bất an trèo tường.
Trong sân rất yên lặng, hai người Kỷ Thiều đưa lưng về phía mặt trời, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ bên trong xâm nhập vào.
Liễu Thần nuốt nướt bọt một cái, “Phòng của Trương Đại Hổ ở đâu?”
“Tìm.” Kỷ Thiều tiến lên phía trước, hắn quay đầu lại, Thôi Ngọc đang đứng ở đằng sau, không có lạc mất.
Giữa nhà có treo một bức ảnh trắng đen, mắt của Trương Đại Hổ mở to, nhìn đối diện ra cửa, như đang trừng mắt với bọn họ.
Ba người đều khựng lại tại chỗ, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng.
Kỷ Thiều đi trước, Thôi Ngọc đi sau hắn, Liễu Thần phát hiện mình giống như người thừa, vẻ mặt hoảng sợ vội đuổi theo, như là sau lưng có người đang cười nhạo nhìn hắn.
Tầng trệt có một phòng, bài trí đơn giản, là phòng ngủ của Trương Căn Phát, tầng hai có hai phòng, phòng chính giữa có lẽ là của Trương Đại Hổ, bên trong còn treo ảnh chụp của hắn ở trên tường.
Trong phòng vừa bẩn vừa ẩm ướt, phát ra mùi nấm mốc, còn có một mùi hôi thúi khiến cho người ta buồn nôn, như là có con gì bị thối rữa.
Thời điểm Kỷ Thiều mở ngăn kéo ra thì nhìn thấy một con chuột chết, nằm sát trong góc, có rất nhiều giòi bọ bò lúc nhúc bên trong, con chuột gần như bị thối rữa không còn hình dáng.
Thôi Ngọc bên cạnh cũng nhìn thấy, hầu kết của cậu run run, sắc mặt lập tức trắng bệch, Kỷ Thiều rất nhanh đóng ngăn kéo lại, quay đầu nói, “Đừng sợ, chỉ là con chuột chết.”
Bọn họ đột nhiên nghe được giọng nói của Liễu Thần, “Các cậu mau nhìn xem đây là cái gì?”