Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Y nhìn nốt ruồi son trên mi tâm của người em trai song sinh, thấy màu sắc của nốt ruồi kia càng ngày càng tái đen, “Cậu lại tự chui đầu vào rọ.”
Thôi Ngọc cười lạnh, chẳng thèm quan tâm.
“Hắn là của tôi, cũng chỉ thuộc về mình tôi.”
Y dùng ánh mắt thương hại nhìn Thôi Ngọc, “Cậu vẫn là tự lừa mình dối người như vậy.”
Sau một khắc, ngữ khí của y biến thành lăng lệ ác liệt, “Năm đó cậu dùng thân phận của tôi đi tiếp cận hắn, làm cho hắn buông lỏng cảnh giác, chiếm được tình cảm của hắn, khoản nợ này tôi còn chưa tính toán với cậu, vậy mà cậu còn ngu xuẩn không hiểu.”
Thôi Ngọc nâng khóe mắt, hai mắt hẹp dài hiện ra âm lãnh, “Thân phận của anh? Nếu không có anh cản trở, hại tôi làm tổn thương hắn, khiến cho hắn hiểu lầm tôi, anh lại thừa dịp có khoảng trống mà chen vào, thì tôi làm gì đến tình cảnh như vậy.”
Y trầm mặc, y cũng muốn người kia, không ít hơn em trai của mình bao nhiêu.
“Lần này tôi đã đến rồi, cũng sẽ không tay không mà trở về.”
Thôi Ngọc từ kẽ răng rít ra hai chữ, “Anh dám.”
“Cần tôi nhắc lại cho cậu?” Y nói từng chữ từng chữ một, thanh âm ôn hòa, lại sắc bén như dao, “Là cậu đem hắn bức đến hồn phi phách tán, tam giới không dung, nếu như không phải tôi lưu lại cho hắn một hồn phách, thì hắn vĩnh viễn sẽ không được siêu sinh.”
“Hiện tại tôi là chủ nhân của hắn.”
Câu nói kia lại làm cho nơi ngực trái của Thôi Ngọc nhói đau, một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
“Tam giới mỗi người đều muốn giành hắn làm của riêng, không phải một người như cậu có thể ngăn cản được, vị bên trên kia lệnh cậu trở về.”
*Tam giới: dục giới, sắc giới và vô sắc giới.
Y nói xong bỏ đi, sau một khắc thân ảnh đã biến mất, xuyên qua những toa xe hỗn loạn, tìm kiếm người y muốn giành được.
Thôi Ngọc sắp phải rời khỏi, từ hư không truyền đến một tiếng kêu, “Thôi Ngọc.”
Mắt của cậu chứa cả một trời u ám, biến mất ngay tại chỗ.
Mà lúc này, các hành khách khác trong xe nôn nóng bất an, giống như là bị nhốt ở trong lồng chờ người xâu xé.
Tiếng hô ‘Giết người’ vừa rồi chính là của bác gái kia.
Bây giờ đang ở phía sau Kỷ Thiều.
“Dì à, có thể buông tay ra không?”
“Nới lỏng dì sẽ đứng không vững, chàng trai à, cháu giúp dì chút đi.”
“…”
Áo của Kỷ Thiều bị dùng sức nắm lấy, nhăn nhúm, hắn quay đầu nhìn bác gái, thấy đối phương không ngừng xoa bóp chân, tình huống không tốt lắm, “Dì à, dì đi có một mình sao?”
“Đúng vậy.” Bác gái thở dài nói, “Một mình thôi.”
Bà nhìn hai bên một chút, “Mấy bạn học của cháu đâu rồi?”
“Có lẽ ở phía sau.” Kỷ thiều chỉ chỉ tay, “Muốn qua đó ngồi không?”
Bác gái vội nói, “Cám ơn nha chàng trai.”
Kỷ Thiều vịn bác gái di chuyển qua cái ghế đối diện, những người xung quanh đều không có chỗ ngồi, cái ghế này vậy mà lại để trống.
Bác gái hình như là trong quá trình sợ chạy đến đau chân rồi, đi lại luôn cố hết sức, rất bất tiện.
“May mà gặp được cháu.” Bác gái hỏi Kỷ Thiều, “Cháu biết trên xe xảy ra chuyện gì không?”
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, hắn còn chưa xác định được những người nào biết chuyện, nhưng hắn chắc chắn, âm thanh hồi nãy chính là của bác gái này.
Khẩu âm vùng Tứ Xuyên, giọng to mà dày, cho nên hắn ấn tượng rất sâu.
“Dì à, không phải là dì hô sao?”
Bác gái sửng sốt, bà chợt nói ra một câu khó hiểu, “Tôi hối hận rồi…”
Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào gương mặt bà ta, hơn 40 tuồi, ăn mặc quê mùa, da dẻ sần sùi, khẳng định là phụ nữ ở nông thôn, tình huống này nên là hoảng sợ luống cuống, nhưng bác gái này lại rất bình tĩnh.
Chỉ là lặp một lần rồi lại một lần, “Tôi hối hận rồi.”
Kỷ Thiều vờ như vô tình hỏi, “Dì à, dì hối hận chuyện gì?”
“Hối hận ngồi xe lửa.” Bác gái chà xát da tay thô ráp, “Vốn là dì muốn ngồi xe khách cho an toàn, lại nghĩ đến chưa từng ngồi xe lửa, liền đi mua vé, ai ngờ lại gặp việc này.”
Kỷ Thiều nói, “Dì à, xe khách không thể an toàn hơn xe lửa đâu, so ra còn ngồi kém thoải mái hơn, lần này nếu không vừa ý, thì lần sau dì đổi lại là…”
Bác gái lắc đầu, cắt ngang lời Kỷ Thiều, “Đã chậm rồi…”
Kỷ Thiều nhướn mi, sao lại chậm?
Hắn đang nghĩ ngợi, xung quanh nổi lên âm thanh ồn ào cực lớn làm đảo loạn suy nghĩ của hắn.
Trong xe rất đông hành khách, tiếng ồn rất lớn, những người kia cũng đã phát hiện ra điện thoại mất tín hiệu, không liên hệ được ra bên ngoài, chuyện này làm cho tâm lý vốn đã hoang mang của bọn họ lại càng thêm khủng hoảng.
Tất cả mọi người đều chạy sang hai phía, ở chỗ cửa khóa vừa đập vừa gọi.
Bình thường đóng cửa bọn họ cũng không chú ý lắm, hôm nay lại dị thường bất an, đều nghĩ là xuất phát từ nguyên nhân gì đó, nhân viên tàu mới khóa cửa, mỗi người đều ngờ vực vô căn cứ, sợ hãi, bởi vì hoàn toàn không biết gì cả, cho nên càng không thể tiếp nhận.
Bọn họ giống như phát điên, chửi rủa trách mắng, nghi thần nghi quỷ.
“Mọe, mở cửa ra nhanh!”
“Tại sao lại khóa cửa? Tụi mày muốn làm gì?”
“Sao lại ngừng xe? Thật vất vả mới xin được công ty nghỉ lễ về quê ăn quá niên (sau tết), vậy mà gặp phải loại chuyện bực mình này.”
“Đúng vậy đó, mỗi tháng tôi đều ngồi xe lửa đi công tác, cho tới bây giờ đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Có một đứa nhỏ vì chạy loạn mà lạc mất người thân ở đằng kia gào khóc, nó vừa khóc, giống như bật lên hiệu ứng nào đó, làm những đứa trẻ khác cũng khóc lên theo.
Tiếng khóc càng khiến cho người ta sụp đổ.
“Mẹ nó, khóc cái gì mà khóc? Nhảm vờ lờ…!”
Có một cậu con trai nổi nóng.
Một người phụ nữ nhìn không được nữa, đem đứa bé đang khóc tèm lem mặt mũi kéo đến bên cạnh mình, chỉ trích cậu trai kia, “Hung dữ với một đứa bé làm gì!”
Cậu trai kia thân hình mập mạp, bị những người khác chỉ trỏ, y phẫn nộ rống, “Chỉ cái gì?’
Cục diện thoáng cái càng trở nên không thể khống chế được.
Có một ông lão lớn tuổi lên tiếng, “Tất cả mọi người yên tĩnh một chút, đợi nhân viên tàu đến rồi nói sau.”
Mọi người thấy ông lão lớn tuổi nói như vậy, cũng không còn tranh cãi quyết liệt nữa.
“Vừa nãy là ai hô đó?”
“Không biết.”
“Nghe nói có một tên tội phạm giết người trà trộn vào trong xe, hình như đã có người chết rồi.”
“Phải không? Còn tôi thì nghe nói có vài người và nhân viên tàu phát sinh mâu thuẫn, đã đánh nhau, một người trong đó bị đánh chết, những người kia cho dù liều mạng, cũng phải bắt lấy một người chôn cùng.”
“Không biết thì cũng đừng có nói mò được không? Trên xe có nhân viên bảo vệ, nếu thật xảy ra chuyện, bọn họ chẳng lẽ ngồi yên mà nhìn?”
“Đúng đúng đúng, chúng ta cũng đừng suy diễn lung tung nữa, trước tiên cứ ngồi xuống bình tĩnh cái đã, mọi người đều ngồi chung một xe, có nhiều người như vậy, chắc không có việc gì đâu.”
Nhiều người nhiều giả thuyết, một phút trước rõ ràng còn khá tốt, ăn ngủ nói chuyện phiếm, bất thình lình chợt loạn lên, ai cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ trông thấy người khác chạy, liền chạy theo.
Đây cơ hồ là một loại bản năng, cảm thấy người chạy phía sau sẽ gặp nguy hiểm nhất.
Âm thanh ồn ào trong chốc lát nhỏ xuống, sau đó lại dấy lên.
Vì chạy gấp, nên tất cả mọi người đều không cầm theo hành lý, hiện tại lại lo lắng đồ đạc của mình sẽ bị trộm mất.
“Ôi… Nghiệp chướng… Sớm biết như vậy đã không ngồi xe lửa.”
Kỷ Thiều nghe bác gái ở đằng kia than thở, không biết nên nói cái gì, hắn bực bội nhíu mày, hiện tại không biết Thôi Ngọc đang ở nơi nào, có an toàn hay không.
Lá gan nhỏ như vậy, Thôi Ngọc chắc chắn rất sợ hãi, e rằng hiện tại đang lo lắng tìm hắn.
Địa phủ, lão già run run rẩy rẩy cầm theo một chìa khóa dài, dùng âm thanh gần đất xa trời hô, “Hoan nghênh đại nhân trở về.”
Thân ảnh Thôi Ngọc chớp nhoáng, xẹt qua trong tiếng ai oán của cô hồn dã quỷ.
Áo bông giá rẻ trên người cậu đã không còn, thay vào đó là một thân trường bào màu đen, hoa văn u ám như có như không ẩn hiện trong ánh lửa.
Lão già lưng còng đi theo phía sau, “Đại nhân, lão phu có một chuyện muốn nhờ.”
Thôi Ngọc mặt không biểu tình, “Chuyện gì?”
Lão già chậm rãi nói, “Hậu nhân của lão phu hôm qua bị phán quan đưa đến tầng mười tám…”
Thôi Ngọc lạnh lùng nói, “Cữu lão, ngươi muốn xin tha cho hắn?”
“Cũng không phải.” Lão già lắc đầu, “Lão phu là hi vọng đại nhân hãy quản giáo nó nhiều hơn, đem nó róc xương gọt thịt, thay da đổi thịt cũng tốt, một lần nữa làm người.”
Thôi Ngọc hờ hững, “Chuyện đó cũng không nhọc đến cữu lão quan tâm.”
Cữu lão nhìn theo bóng lưng đã đi xa kia, xem ra là không vui rồi.
Tam giới này chỉ sợ lại không còn an bình.
Thôi Ngọc đi đến một tòa đại điện u ám, lát sau, trong điện vang lên một âm thanh không có chút độ ấm nào.
“Nghiệt kính đã mất tích.”
Thôi Ngọc nói, “Chuyện này không liên can đến hạ quan.”
Âm thanh kia lại vang lên, “Mặc dù không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi là người cuối cùng dùng nó, Thôi Ngọc, ngươi đi tìm về đây.”
Thôi Ngọc khẽ nhíu mày, sau đó lại khôi phục như thường, “Vâng.”
Trước đây cậu đã từng giao thủ với người nọ, rất phiền toái.
Im lặng trong phút chốc, có tiếng nước tách tách vang lên, là nước từ sông Vong Xuyên chảy qua cầu Nại Hà, nương theo tiếng ca thong thả kéo dài của Mạnh Bà, không dứt.
“Ngươi với Thôi Giác vốn là song sinh, không thể nhường cho hắn một bước sao?”
Thôi Ngọc không chút do dự, “Không thể.”
Trên xe lửa Kỷ Thiều bỗng nhiên run lên, hắn ôm đầu, vẻ mặt thống khổ.
Bác gái lo lắng hỏi, “Chàng trai, cậu có sao không?”
Kỷ Thiều chớp mắt một cái, mồ hôi đọng trên trán, rơi xuống một giọt, xuyên qua tầm mắt mơ hồ, hắn như thấy được một vùng núi đao biển lửa, đợi hắn xem lại, thì ra là ảo giác.
Nghe bác gái vẫn còn hỏi thăm, Kỷ Thiều thở dốc một hơi, “Không có việc gì ạ.”
Vừa rồi đầu hắn đau như muốn nứt, sắp nổ tung, hiện tại lại không có cảm giác gì.
Trong xe truyền đến tiếng thông báo, nhân viên tàu nói tình hình sương mù nghiêm trọng, xe sẽ tới muộn hai tiếng, làm bất tiện đến mọi người, cảm thấy thật sự có lỗi, đồng thời hi vọng mọi người có thể phối hợp.
Lời thông báo này làm cho bầu không khí có chỗ biến đổi.
“Thì ra là sương mù, sao không nói sớm, còn khóa cửa làm gì?”
“Đúng vậy, cũng không biết là tên thần kinh nào gây loạn, đừng để cho lão tử bắt được!”
Biết rõ chỉ là sương mù, tất cả mọi người đều thả lỏng tâm tình.
Tuy bị muộn giờ, nhưng loại sợ hãi do không biết tình huống đã tiêu tán toàn bộ, cửa mở ra, hai nhân bảo vệ và nhân viên tàu tiến vào, sơ tán đám đông, sắp xếp hành khách trở về toa ban đầu của mình.
Ở toa đầu tàu, nhân viên tàu và phụ tá trên mặt đều không còn chút máu.
Tạp âm từ loa điện phát ra rất lớn, tiếng gào khóc thảm thiết, bình thường bọn họ nói chuyện đều lớn tiếng, hiện tại ai cũng không có khí lực kia.
Tông giọng của phụ tá cực thấp, tựa như sợ quấy nhiễu đến cái gì đó, “Lưu ca, có phải bị hoa mắt hay không?”
Nhân viên Lưu không có trả lời, hắn nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, cái này làm cho bọn họ đen trắng đảo điên, bởi vì sinh hoạt không có quy luật, tinh thần khó tránh khỏi sẽ sẽ xuất hiện trạng thái kiệt sức, nhưng mà vừa rồi không có phanh xe, tốc độ lại bỗng nhiên tăng tốc, rồi lại chợt chậm xuống.
Bọn họ cho ngừng xe lửa, tình huống không rõ, còi xe bên chân cũng không dám giẫm.
Nhân viên Lưu nói, “Cậu đi xem.”
Phụ tá cầm đèn pin đến phòng máy kiểm tra, vòi nước làm lạnh đã bị ngắt, không biết bị rò rỉ từ lúc nào, hắn trở lại chỗ cũ, lau cái trán đầy mồ hôi, đem nguyên nhân nói ra.
Nhân viên Lưu nghe xong bình tĩnh không ít, biết rõ vấn đề ở nơi nào liền an tâm, sợ là sợ xe phát sinh biến cố, không tìm thấy lý do.
“Đi liên hệ với nhà ga, cứ để xe chạy tiếp.”
Phụ tá than một tiếng, “Lưu ca, phía sau chuyện này anh có nghe chưa?”
Nhân viên Lưu liếc mắt, dạy dỗ, “Không được xen vào chuyện của người khác, cậu là người lái xe, chỉ nên để ý xe lửa bình an xuất trạm, lại bình an về trạm là được rồi.”
Phụ tá nói thầm, cũng không phải, tôi chỉ là phụ tá thôi đấy.
“Lưu ca, có cần phải thông báo thêm một lần nữa không?”
“Đã nói là có sương mù rồi, chuyện thời tiết dễ tiếp nhận hơn.”
Nhân viên Lưu trong lòng không thoải mái, chuyện này khẳng định sẽ làm trễ giờ xe rồi, tiền lương chắc bị khấu trừ nữa.
Hơn ba giờ sáng, trưởng tàu cùng hai nhân viên tàu mỗi người đều đang hút thuốc, trong phòng nghỉ khói bay mịt mù.
“Chị Tiểu Lỵ sẽ không nói lung tung chứ?”
Trưởng tàu dập điếu thuốc, “Nói lung tung cái gì?”
“Người đàn ông kia không có mua vé xe, chúng ta muốn kiểm tra, hắn sợ quá nhảy xuống xe lửa, chuyện này không liên quan đến chúng ta.”
“Đúng, đúng”, Một nhân viên tàu thần sắc hoảng hốt.
Trưởng tàu đội mũ lên đầu, “Nên làm gì thì đi làm đi.”
Trong toa số 15, Kỷ Thiều đứng tại chỗ ngồi ban đầu, Thôi Ngọc không có ở đây, chỉ có cô gái kia, cô vẫn còn ăn hạt dưa, trong túi không còn nhiều nữa.
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cũng biến mất.
Kỷ Thiều ngồi xuống, lấy di động ra thử tín hiệu, thấy tín hiệu đã có, hắn liền gọi điện thoại cho Thôi Ngọc, cậu không bắt máy.
Liên tiếp gọi bốn cuộc, Kỷ Thiều từ bỏ, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục.
Thôi Ngọc chạy đi đâu, sao lại không bắt máy?
“Dì à, dì đến chỗ nào?”
“Liễu Thành.”
“Dì à, dì ngồi qua trạm đó rồi.” Kỷ Thiều lật lại hành trình, xác định một chút, “Lúc nãy xe đã đi qua Liễu Thành.”
Bác gái khẽ giật mình, “Ngồi qua trạm rồi…”
Bà nở nụ cười, nếp nhăn che kín hai mắt ướt át, vừa khóc, vừa than thở, “Ta ngồi qua trạm rồi…”
Kỷ Thiều nhìn mà hoảng sợ, ngồi qua trạm đúng là có chút phiền toái, nhưng cũng không cần thương tâm đến như vậy.
Hắn đưa khăn giấy tới, “Dì à, đợi đến trạm tiếp theo, dì mua vé về Liễu Thành là được, khoảng cách chỉ hơn một giờ, cũng không sợ vượt trạm.”
Bác gái cũng không tươi tỉnh hơn chút nào, bà như đang thất thần, một lần lại một lần lầm bầm lầu bầu.
Tay của Kỷ Thiều còn đang cầm khăn giấy, dừng ở không trung.
“Chàng trai, cậu có thể giúp ta một chuyện hay không?” Hai mắt của bác gái bỗng nhiên tỏa sáng, nhìn thẳng vào Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều nhướn mi, “Dì nói.”
Bác gái thò tay vào trong áo bông, lục lọi hơn nửa ngày, rồi đem ra một bao vải bọc đồ ở bên trong đưa cho Kỷ Thiều, “Cậu giúp ta giao cái này đến đại học Khoa Học Tự Nhiên, hệ kiến trúc, năm nhất Vương Nguyên Địch.”
Kỷ Thiều nghe mà nhíu chặt mày, hắn ngay cả tên của bác gái này còn không biết, đối phương cũng thế, vậy mà lại nhờ hắn mang đồ đưa cho người khác?
Kỷ Thiều định hỏi, thì bác gái kia đã nhét gói đồ đến chỗ ngồi của hắn, vịn thành ghế đứng dậy, lải nhải, “Biết thế không nên uống nhiều nước như vậy.”
Bà chậm rãi di chuyển đến WC, kéo cửa toa-lét chuẩn bị vào, bà quay đầu lại nhìn Kỷ Thiều, như là đang nhắc nhở hắn ‘Chàng trai, cậu nhất định phải giúp ta!’
Kỷ Thiều thu hồi ánh mắt, hắn nhìn bao vải ở trên đùi, quyết định đợi bác gái trở lại sẽ trả về.
“Ah…”
WC bên kia truyền đến tiếng thét.
Kỷ Thiều bỗng nhiên bật dậy.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ôm một đứa bé hoảng sợ kêu to, cửa WC mở ra, một người phụ nữ trung niên ngã trên mặt đất không nhúc nhích, có máu từ trên đầu của bà chảy ra bên ngoài.
Kỷ Thiều ngây ngốc đứng ở đó.
Hồi lâu, hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Trong xe có bác sĩ bước ra, thời điểm cô ngồi xổm xuống kiểm tra, thì bà ấy đã ngừng thở.
Nhân viên tàu đến trấn an hành khách bị hoảng sợ.
Tất cả mọi người không còn cười nói nữa, bọn họ đều đi về quê ăn năm mới, không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện này, thấy người chết, quá xui xẻo.
Kỷ Thiều hô hấp nặng nề, hoảng hồn chưa trấn định.
Hắn nhìn lại bao vải, tâm tình liền có phần quỷ dị.
Con người trước khi chết là có thể như vậy sao? Có cảm giác biết rõ mình chết lúc nào?
Bả vai Kỷ Thiều bỗng bị vỗ một cái, do hắn căng thẳng quá độ, nên quát lên, “Mọe nó!”
“Bị dọa?” Người đàn ông trung niên đặt mông ngồi xuống, mặt mũi bầm dập, “Bạn học, lại gặp mặt.”
Kỷ Thiều nhắm mắt lại, muốn che giấu sắc mặt tái nhợt, người này nhìn qua thì bị thương không nghiêm trọng, lúc ấy đánh nhau loạn như vậy, thời điểm bị kéo đi hình như thần chí còn không rõ, hắn còn tưởng rằng những người kia sẽ không dễ dàng buông tha cho đối phương.
Ông ta nói, “Cô kia là bị đập đầu xuống sàn đấy.”
Ông ta lại nói, “Trên sàn WC bên kia có nước, rất trơn, cô ta ngược lại rất cẩn thận, đi đường có trật tự, nhưng đế giày lại bị dính xà phòng, cái này thì không tốt, nên đã trượt chân.”
Kỷ Thiều kỳ quái hỏi, “Ông thấy?”
Ông ta cười lộ ra hàm răng đã ố vàng, “Ta thấy, vì ta ở ngay bên cạnh hút thuốc.”
“Mụ nội nó, thiếu chút nữa thì ta đã bị hù đến tè ra quần.”
Kỷ Thiều thấy đau đầu, sắp đến trạm rồi, Thôi Ngọc tại sao còn chưa có trở lại.
Người đàn ông trung niên nhiệt tình móc ra một gói thuốc lá, “Hút thuốc không?”
Kỷ Thiều lắc đầu, lột một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng.
Ông ta cười hỏi cô gái đối diện, “Tiểu cô nương, đi đến đâu vậy?”
Kỷ Thiều thiếu chút nữa đã nuốt viên kẹo luôn rồi.
Hắn ngừng thở, âm thầm quan sát cô gái xa lạ phía đối diện.
Cô gái nói, “Pha Châu.”
Kỷ Thiều cảm giác mình bị dọa đến độ cao mới rồi, hắn vậy mà bình tĩnh nghe người đàn ông trung niên và cô gái nói chuyện phiếm, ngươi tới ta đi.
Ông ta nhìn qua cửa sổ thủy tinh, “Gặp sương mù là hiện tượng không tốt, quá không an toàn rồi, quỷ mới biết lúc lái xe có bị hoa mắt gì không.”
Phòng nghỉ chỗ cửa xe, mấy nhân viên tàu thần sắc hoảng hốt, chính là vẻ mặt kinh hãi quá độ.
Người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc, “Ta đi xem.”
Không chỉ ông ta, mà nhiều hành khách khác cũng chú ý tới.
Rất nhanh, Kỷ Thiều đã nghe được, người chết là một nhân viên tàu, nghe nói là bị nhồi máu cơ tim.
Người đàn ông cầm điếu thuốc trở về, “Đáng đời.”
Ánh mắt Kỷ Thiều quét về phía ông ta, nhân viên tàu kia chính là một trong những người tham dự cuộc ẩu đả, người này còn là một tay đấm chính.
“Tay của cậu chảy máu.”
Âm thanh dịu dàng bên tai ngắt ngang dòng suy nghĩ của Kỷ Thiều, hắn nâng mắt, một miếng băng cá nhân đưa tới trước mặt hắn.
Kỷ Thiều không biết mặt mình nên có biểu cảm gì đối với cô gái này, hắn vươn tay tiếp nhận miếng băng dán lên miệng vết thương, hắn chợt cảm thấy nếu như đối phương thật sự là quỷ, cũng sẽ không làm hại hắn.
Cô gái thoáng nở nụ cười thân thiện.
Vẻ mặt của Kỷ Thiều cũng theo đó thả lỏng một chút.
Người đàn ông trung niên cầm ly trà lên hớp một ngụm, “Muốn uống chút trà ngon thì không nên chọn trà Thanh Diệp, thật là không đáng tin.”
Đột nhiên, tiếng cảnh báo chói tai réo rít vang lên, ngay tại lúc mọi người đang bối rối không biết đã xảy ra chuyện gì, thì hai bên thành xe bị va chạm mạnh.
Sau đó trong thoáng chốc, toa xe bị biến dạng cực độ, cả người cũng thế.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Kỷ Thiều, hắn dường như đang nhìn thấy một vùng máu tanh, cả người như lạc vào cảnh giới khác.
Hắn nhìn người đàn ông trung niên mới một khắc trước vẫn còn oán trách hương vị lá trà ngon dở đã bị đánh bay đến bên kia, cô gái thì nằm trong vũng máu, phần eo bị lõm xuống, như trái bóng cao su bị xẹp, thịt cùng nội tạng lòi ra bên ngoài.
Kỷ Thiều ngay cả thở cũng đã quên.
Cô gái nằm trong vũng máu đột nhiên chuyển động, Kỷ Thiều trợn mắt nhìn cô gái đó đang bò về phía chân của mình, bàn tay máu chảy đầm đìa cầm lấy ống quần của hắn.
“Tôi… Muốn… Nhìn… Nhìn… Nó… Lần… Nữa… Cầu… Cậu…”
Kỷ Thiều mở choàng mắt, hắn ngồi trong xe, hành khách xung quanh đang để hành lý lên kệ, rất ồn ào.
Chỉ mới vừa lên xe.
Đối diện là hai ông bà cụ, mà không phải là cô gái chẻ tóc đều hai bên, cũng không có người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, người xung quanh cũng không nhìn lấy Kỷ Thiều một cái.
Hai ông bà cụ đang nói chuyện phiếm.
“Xe này với xe trước kia chỉ kém có một số, ông còn nhớ rõ không?”
“Đúng vậy, sao lại không nhớ, chiếc xe kia mười mấy năm trước đã xảy ra sự cố, đụng với một chiếc xe vận tải.” Ông lão dường như có chút sợ hãi, “Chết rất nhiều người.”
“Có phải cùng cái lần nhân viên tàu lỡ tay đánh chết hành khách?”
Lối đi nhỏ bên cạnh có người nói chen vào.
Những người khác cảm thấy hứng thú nghe, ngừng động tác đang sửa sang hành lý lại.
“Tôi có một thân thích ngồi trên chiếc xe kia, nằm trong số rất ít những người bị trọng thương, vẫn còn sống, bà ấy kể lúc đầu có một nữ nhân viên tàu đẩy xe thức ăn đi về phía lối nhỏ, cùng mấy người đàn ông phát sinh tranh chấp, hai bên mắng chửi vô cùng kịch liệt, trưởng tàu dẫn người tới ngăn lại, kết quả song phương đã đánh nhau, có một người đàn ông trung niên bị đánh trúng vào chỗ hiểm.”
“Lúc ấy người đàn ông bị đưa đi, tất cả mọi người đều cho rằng ông ta chắc bị thương không nặng lắm, lại thấy việc cũng không liên quan tới mình, thân thích của tôi là bác sĩ, bà kể bà có chút hoài nghi bọn họ đã đánh chết ông ta.”
“Người thân thích đó còn đi tìm nhân viên tàu hỏi thăm tình huống của người đàn ông kia, nhưng không ai đáp lại rõ ràng, chỉ nói qua loa cho qua chuyện.”
“Cũng không lâu lắm, không biết là ai hô lên giết người rồi, tất cả mọi người đều chạy loạn, sau đó có thông báo là gặp sương mù, nên xe tạm ngừng chạy, sau đó có một người phụ nữ hơn 40 tuổi chết, là đập đầu ở…” Người nọ chỉ chỉ hướng toa-lét, “Chỗ đó, là chết ngay tại chỗ, về sau lại chết thêm một nhân viên tàu, chính là người đã đánh chết người đàn ông trung niên kia…”
Một cụ già bỗng nhiên ồ lên một tiếng, “Chính là ngày này, ngày mười bảy tháng một.”
Người mới vừa kể kia lại tiếp tục kể, “Nghe nói mỗi năm đến ngày này, chiếc xe kia đều sẽ xuất hiện, cũng lái theo quỹ đạo này, không biết có phải là thật hay không.”
Mọi người cười vang, “Đương nhiên là giả rồi, nào có chuyện quỷ quái như vậy.”
Nghe những lời nói bên tai, da đầu của Kỷ Thiều run lên.
Hắn cứng nhắc thò tay vào túi, muốn tìm điện thoại.
Sau một giây, vẻ mặt của hắn lộ ra kinh hãi, nhìn miếng băng cá nhân đang dán lên vết thương trên ngón trỏ.