Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Tên cũng đã đặt, nhưng cái đuôi đằng sau của Kỷ Thiều vẫn còn.
“Tôi nói,” Kỷ Thiều phiền chán cau mày, “Cậu rốt cuộc có thôi đi hay chưa?”
Bình thường Thôi Ngọc đi theo hắn, có lẽ do thói quen, nên không cảm thấy có gì khác thường, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt giống với Liễu Thần, lại làm cho hắn cả người không được tự nhiên.
Thạch Sùng Nguyên không nói cái gì.
Kỷ Thiều như đang đấm vào cái gối bông.
Có một chàng trai đi ngang qua, ánh mắt nhìn Kỷ Thiều tựa như đang nhìn tên tâm thần, sau đó bước nhanh hơn, tựa hồ như sợ Kỷ Thiều đột nhiên phát bệnh.
Kỷ Thiều, “…”
Hắn thọc hai tay vào trong túi, mặt mày khuất sau vành nón, cước bộ rất nhanh, lười nói thêm một chữ nào nữa.
Gặp quỷ một tên lại một tên, Kỷ Thiều xem như đã mở mang tầm mắt.
Hồi nãy là Bạch Vô Thường, không chừng chút nữa Hắc Vô Thường, phán quan, Diêm Vương gì đó cũng có thể gặp luôn.
Hắn chỉ là một sinh viên bình thường, biết người biết ta, hiểu được chuyện nào có thể quản, chuyện nào không thể quản.
Thạch Sùng Nguyên ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, có vài bông tuyết rơi trên mũi của y, lên lông mi của y, càng ngày càng nhiều, y cứ ngửa đầu như vậy, mặc kệ bị bông tuyết phủ kín, hòa tan, lại trước sau không có cảm giác rét lạnh.
Mấy năm trước, y gặp một ông lão, khuyên y nên ở đây chờ một người, nói rằng người đó có khả năng giúp được y.
Thạch Sùng Nguyên nhìn thân ảnh của chàng trai đang nhanh chân ra khỏi cổng khu chung cư, chắc là cậu ta nhỉ.
Nếu là người bình thường làm sao có thể nhìn thấy người chết lâu như vậy mà không sợ hãi, càng không chút hoang mang.
Hơn nữa vừa rồi lúc nam tử kia gặp chàng trai, thái độ và ngữ khí rõ ràng có vài phần giống như đối đãi với bằng hữu cũ, nhưng cũng chẳng phải thân thiết lắm, tựa hồ có chỗ kiêng kị.
Thạch Sùng Nguyên thu hồi ánh mắt, y đã chết, nên không trông cậy vào kỳ ngộ gì, hay là có thể khởi tử hồi sinh gì đó, điều duy nhất y muốn biết chính là vì sao mình vẫn còn quanh quẩn nhân gian.
Ngay cả địa phủ, y vẫn không thể đi vào.
“Thạch Sùng Nguyên…”
Yên lặng đọc lại một lần cái tên thuộc về mình, Thạch Sùng Nguyên quay đầu lại nhìn chung cư ở phía sau, ngừng ở tầng thứ năm.
Trần Ngọc và Liễu Đông Tường đối với y mà nói, hiện tại chẳng qua chỉ là người xa lạ.
Kể cả Liễu Thần có cùng một dòng máu với y, y chỉ xem như một túi da mà thôi, nếu y muốn xé toang, tùy thời đều có thể.
Thạch Sùng Nguyên thoáng nở một nụ cười vô tình, lúc trước, thời điểm Trần Ngọc chết y cũng có bên cạnh, y cũng đã ở trên chiếc xe kia, nhưng y không có làm cái gì hết, sinh tử đều là định mệnh.
Tựa như y, bị Trần Ngọc và Liễu Đông Tường vứt bỏ, lựa chọn Liễu Thần, thậm chí bởi vì Liễu Thần, mà tin theo lời của người khác, đem y khi đó đã là một thi thể sơ sinh niêm phong vào trong quan tài, làm phép ý đồ sửa đổi, kéo dài sinh mệnh của Liễu Thần.
Thạch Sùng Nguyên nghĩ thầm, sinh mệnh không phải muốn sửa là sửa được.
Y nhìn lại lần nữa, cổng khu chung cư đã không còn bóng người.
Kỷ Thiều băng qua đường cái, đi vào một tiệm mì, gọi hai phần súp cay, hai cái màn thầu, lúc ở nhà Liễu Thần không ăn được bao nhiêu, trong bụng cũng không có chất béo nào.
Hắn cảm thấy có chút lười biếng, chống cằm quan sát xung quanh, tiệm mì này diện tích không lớn, bà chủ bán hàng đã ngoài 40 nhưng bảo dưỡng cũng không tệ, vòng phỉ thúy đeo trên tay trượt xuống theo động tác vuốt tóc của bà ấy, óng ánh long lanh.
Hiện tại là giờ cơm, bảy tám bàn xung quang đều có người ngồi, đang cười cười nói nói, bàn bên cạnh là mấy người trẻ tuổi, tức giận bất bình vì tăng ca mà không được trả lương, phàn nàn ông chủ là người keo kiệt, Kỷ Thiều lười nhác nhìn ra bên ngoài, bông tuyết bay lả tả, người đi đường đông đúc đứng đợi đèn xanh, cũng không vì thời tiết mà giảm bớt.
Cửa hàng bên cạnh phát ra tiếng loa, là giọng của một chàng trai, dõng dạc hô, “Tất cả áo T-shirt chỉ còn 20 tệ, chỉ 20 tệ mà thôi, nhanh tay ghé mua đừng bỏ lỡ!”
Âm lượng lớn đến mức ầm ĩ cả một góc đường.
Biển người như thủy triều bắt đầu khởi động, phân tán ra bốn phía, hắn thấy có một bé gái đang ngồi xổm trên đường, không biết đang tìm cái gì.
Kỷ Thiều lấp đầy bao tử xong đi ra ngoài, bé gái vẫn còn ngồi ở vị trí kia, bị bông tuyết rơi xuống phủ đầy cả người, thời điểm hắn đi ngang qua thuận miệng hỏi, “Nè em gái, em đang tìm gì vậy?”
Bé gái ngẩng đầu lên, trên mặt máu chảy đầm đìa, khổ sở mà nói, “Anh à, em đang tìm da đầu của em, thiếu mất một mảng, anh có thể tìm giúp em được không?”
Kỷ Thiều như đứng trong hầm băng.
Hắn không chút do dự, xoay người rời đi.
Thạch Sùng Nguyên không biết từ đâu xuất hiện đi xuyên qua thân thể của hắn.
Kỷ Thiều, “…”
Thạch Sùng Nguyên nói, “Mấy năm trước, ở đây xảy ra một sự cố, bà của cô bé đẩy cô bé đang ngồi ở trong xe kéo băng qua đường thì bị xe tông, mất một miếng da đầu, không thể đi đầu thai được.”
Tiếng khóc của cô bé truyền đến, tuy cô bé nhỏ giọng nức nở, nhưng âm thanh kia lại lấn át hết thảy tiếng ồn xung quanh.
Thạch Sùng Nguyên nói với Kỷ Thiều, “Tôi không nhìn thấy vị trí của da đầu.”
Thấy y nhìn mình, Kỷ Thiều bực bội gầm nhẹ, “Chẳng lẽ tôi có thể nhìn thấy?”
Thạch Sùng Nguyên lại không đáp, ý tứ trong mắt của y rất rõ ràng.
Kỷ Thiều nhìn cô bé trên đất, cắn răng, hắn nhìn chằm chằm xuống đường, trái phải trước sau đều nhìn qua một lần, đã qua vài năm rồi, da đầu sớm dã bị giẫm không còn.
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một tràng cảnh.
Bé gái hai ba tuổi ngồi trong xe đẩy màu đỏ, đằng sau là một bà lão đẩy cô bé băng qua đường, một chiếc xe ô tô chạy tới, bà lão cùng đứa bé đều bị đụng văng ra xa.
Bà lão cố gắng đứng lên, bé gái thì ngã ở bồn hoa bên kia đường, lúc này, vừa vặn có một chiếc xe tải lớn chạy tới, nghiền qua đầu của cô bé, làm biến dạng toàn bộ.
Kỷ Thiều cứng ngắc đứng tại chỗ.
Hồi lâu, hắn hung hăng lau mặt một cái, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Thạch Sùng Nguyên vẫn một mực quan sát Kỷ Thiều, y xác định đối phương đã nhìn thấy được gì đó, mà những thứ kia chỉ có một mình đối phương có thể nhìn thấy.
“Bên kia.”
Kỷ Thiều nhìn về phía bồn hoa, nói xong là được rồi.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người chết, ngoài ý muốn, bị giết, tự sát, rất nhiều nhân tố, mà tất cả lại không giống nhau.
Hắn hiện tại càng ngày càng không thể lý giải, những người kia và hắn không có một chút quan hệ, vì cái gì lại gặp phải, còn có thể trông thấy quá trình tử vong của bọn họ.
Cô bé lảo đảo chạy đến chỗ bồn hoa, không qua bao lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, dập đầu với Kỷ Thiều một cái, đi đầu thai.
Trên mặt Thạch Sùng Nguyên xuất hiện một tia kinh ngạc, y vừa rồi chỉ là thăm dò, không ngờ tới Kỷ Thiều thật sự có thể tìm được.
Xem ra y nhất định phải đi theo rồi.
Lên xe, Kỷ Thiều ôm đầu, suy nghĩ hỗn loạn, Thạch Sùng Nguyên đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn hắn.
Trong xe không còn chỗ trống, tất cả mọi người đều đang nói chuyện phiếm, không có ai nhìn thấy một con quỷ ở ngoài cửa sổ.
Kỷ Thiều một đường suy tư.
Lúc hắn đứng trước cửa nhà, Thạch Sùng Nguyên đã không thấy, khi thì biến mất, khi thì hiện lên lại rước theo cái họa.
Cửa từ bên trong mở ra, tay của Kỷ Thiều đang dừng ở không trung, lại thả vào trong túi quần.
“Ba, mẹ ra ngoài đi tản bộ hả?”
“Mẹ với ba con đi siêu thị một chuyến.” Mẹ Kỷ cầm cái ô, “Con mau vào đi, tiểu Thôi nó đến được một lúc rồi đó.”
Kỷ Thiều nghe vậy, sắc mặt biến hóa, “Cậu ấy đang ở đâu?”
Ba Kỷ nói, “Phòng của con ấy.”
“Tiểu Thiều, con ăn gì chưa? Trong tủ lạnh có sủi cảo, muốn ăn thì đem ra hâm nóng.”
Kỷ Thiều vào nhà đổi giày, “Đã ăn rồi.”
Hắn gỡ nón xuống, cào cào mái tóc, “Mẹ, mua cho con bịch cơm cháy.”
“Được.” Mẹ Kỷ đóng cửa lại.
Bà suy nghĩ, sau đó nói với ba Kỷ, “Ông có cảm thấy hay không, tiểu Thôi đứa nhỏ đó có chút kì lạ.”
Ba Kỷ nhấc chân xuống bậc thang, “Kì lạ chỗ nào?”
Mẹ Kỷ nói, “Lễ phép hơn nhiều.”
“Có thể là do nó học được ở đâu đó.” Ba Kỷ nói, “Chung quy so với đứa không có lễ phép thì tốt hơn.”
Mẹ Kỷ ngẫm lại cũng đúng, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Trong nhà, Kỷ Thiều hít sâu một hơi, đi đến phòng ngủ, độ cong bên khóe môi của hắn còn chưa khai mở, đã thu hồi lại.
Người ngồi ở trên ghế nếu không phải là Thôi Ngọc, vậy là ai?
“Cậu đến đây lúc nào?” Kỷ Thiều bất động thanh sắc đóng cửa lại, “Bên ngoài tuyết rơi, tối nay chúng ta ra ngoài đắp người tuyết đi.”
Hắn vừa dò xét vừa nói, “Cậu còn nhớ năm trước tụi mình đi đắp người tuyết không? Lúc chỉ còn cái mũi lại bị sụp xuống.”
Thôi Giác không đáp mà hỏi lại, “Đi đâu vậy?”
Kỷ Thiều khóe mắt co rút, nói nhiều như vậy cũng vô ích, hắn nằm lên giường, “Đi ra ngoài dạo.”
Thôi Giác xuống ghế, tay chống lên giường, chậm rãi tới gần Kỷ Thiều, nhìn từ trên xuống, đồng tử đen kịt nhìn thẳng vào Kỷ Thiều.
Khoảng cách quá gần, Kỷ Thiều nằm ở dưới mà cảm thấy một cỗ áp bách, hắn nhếch miệng, bày ra một nụ cười.
Thôi Giác bỗng nhiên hôn Kỷ Thiều, chính xác mà nói, y chỉ là đem môi của mình dán lên môi của Kỷ Thiều, không có động tác khác.
Đáy mắt lóe lên, Kỷ Thiều thè lưỡi liếm một cái, hương vị thanh đạm, không giống Thôi Ngọc.
Hắn không nhớ rõ Thôi Ngọc có anh em song sinh từ lúc nào.
Chẳng lẽ cũng giống với tình huống nhà Liễu Thần?
Kỷ Thiều quan sát gương mặt trước mắt, bắt đầu sợ hãi, nếu như người hôn hắn thật sự là quỷ…
“Cậu không phải là Thôi Ngọc.”
Trong mắt Thôi Giác xuất hiện một tia chấn động, y mỉm cười, “Biết rồi sao?”
Sau một giây, tay của y đặt lên ngực Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều phát hiện mình không nhúc nhích được.
Từng tia âm khí cực hạn từ nơi cổ của Kỷ Thiều phát ra, cường ngạnh cản trở Thôi Giác xâm nhập, y nhíu mày, vươn tay vén cổ áo của Kỷ Thiều ra, đôi mắt bỗng nhiên híp lại, mơ hồ có thể thấy được tức giận.
Tia chán ghét và bày xích hiện lên trên mặt của Kỷ Thiều, trong mắt cũng có.
Thôi Giác ngẩn người, y chống người đứng dậy, từ trên cao ngưng mắt nhìn xuống, “Cậu chán ghét tôi.”
Không phải nghi vấn, mà là trần thuật.
Quyền kiểm soát cơ thể của Kỷ Thiều trở lại, hắn muốn chửi ầm lên, lúc phát hiện tia thương tâm trong mắt của đối phương thì dừng lại.
Không thể đấy, trong lòng Kỷ Thiều có chút khổ sở.
Thôi Giác vuốt ve mái tóc của Kỷ Thiều, “Đừng kháng cự tôi…”
Thanh âm của y phảng phất như mang theo một loại lực lượng khó hiểu, dung nhập vào trong lòng của Kỷ Thiều.
Đang lúc Thôi Giác chuẩn bị thử lại lần nữa, phá vỡ hồn phách của Kỷ Thiều, đánh nát hạt châu phủ bụi kia, phóng thích kí ức kiếp trước của hắn, thì sau lưng có thêm một khí tức.
Động tác của y bị ép phải ngừng lại.
Cả căn phòng đều bị âm khí bao trùm.
Kỷ Thiều đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi dường như là bị trúng độc mê hoặc.
Thôi Giác và Thôi Ngọc sóng vai đứng chung một chỗ, như là nhân bản.
Chỉ là một người từ trong tới ngoài đều ôn nhuận, còn người kia là khoác lên tầng ngụy trang, bên trong lại là âm u lạnh lẽo.
Kỷ Thiều đi đến chỗ Thôi Ngọc.
Những thứ khác đợi lát nữa nói sau.
Thôi Ngọc khóe môi cong lên, cầm chặt tay của Kỷ Thiều, gần như dùng toàn bộ sức lực mà nắm.
“Đứa nhỏ không nghe lời…” Trong con ngươi của Thôi Giác lúc thì ẩn ẩn thất vọng, lúc thì hiện lên rõ ràng.
Cớ sao vĩnh viễn đều không chịu tiếp nhận giáo huấn…
Thôi Giác thu liễm cảm xúc, từ trong yết hầu phát ra giọng nói ôn hòa, như tắm gió xuân, “Tôi chờ cậu trở về.”
Trở về đâu? Kỷ Thiều co rút khéo miệng, có dự cảm xấu.
Hắn quay đầu, liếc xéo Thôi Ngọc, “Cậu có phải hay không nên nói với tôi chút gì đó?”