Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(06/07/2023)
Vương phủ.
Yến Minh Phong từ trong mộng tỉnh lại, đau đầu ngồi dậy.
Trong mắt hắn hiện lên một tia hoang mang, không rõ vì sao mình lại mơ thấy cảnh tượng này lầm thứ hai, rõ ràng trong mộng tất cả đều là thứ hắn chưa từng gặp qua, bao gồm cái người kêu hắn yêu quái sợ đến rúc vào một góc kia.
Đau đớn kéo suy nghĩ của hắn trở lại, Yến Minh Phong ánh mắt đảo qua bộ y phục mới vừa thêm, tầm mắt hơi trùng suống.
Hắn nhắm mắt, không tiếp tục quan tâm cái giấc mộng kỳ kỳ quái quái này nữa.
Sống lại một đời, những người đó vẫn là trước sau như một...... Làm người sinh ghét.
Yến Vương phủ gần nhất đã xảy ra một sự kiện không lớn không nhỏ.
Có một nữ tử ốm yếu lôi kéo một thiếu niên tới vương phủ tìm người thân, luôn mồm nói tên thiếu niên là con ruột Yến Vương gia.
Yến Vương ở nơi khác chưa về, Yến Vương phi tự mình tiếp đãi nàng, tuy không thể xác định thân phận nữ tử, nhưng thấy thiếu niên kia cùng Vương gia đúng thật là giống nhau, Vương phi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đem người an bài ở thiên viện xong, còn cố ý tìm thầy thuốc chữa bệnh cho nữ tử kia.
Nhưng đáng tiếc chính là, nữ tử không chờ được Yến Vương gia trở về đã bệnh chết.
Yến Vương sau khi trở về nhìn thấy thiếu niên, sau khi nghi vấn một chút, xác định hắn chính là con ruột của mình.
Thiếu niên trong một đêm bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, trở thành đương triều Nhiếp Chính Vương đời thứ hai, ban danh —— Yến Minh Phong.
“Bang!”
Thiệu Đường khép lại quyển sách mình tùy tay lấy xuống từ trên giá, tấm tắc hai tiếng nói: “Không cần đoán cũng biết kế tiếp cốt truyện khẳng định là kể truyện thiếu niên này trở về vương phủ sẽ như thế nào vả mặt người trước kia từng khinh nhục hắn, sau đó ngang nhiên trên triều đình, khí phách hăng hái, cuối cùng lại cưới công chúa về làm vợ, hoàn hảo.”
Hứa Tiêu ngồi ở trước mặt hắn hút ngụm trà sữa, kéo mũ thấp xuống chút, “Cho nên? Cậu gọi tôi tới chính là vì để kể cuốn sách này?”
“Đương nhiên không phải.” Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, duỗi tay túm khẩu trang hắn xuống, “Đừng che, yên tâm đi, tôi tìm nơi này sẽ không có người tới quấy rầy.”
“Ai biết được.” Hứa Tiêu đeo lại khẩu trang, ồm ồm nói: “Tôi lại không giống cậu, tôi chính là minh tinh đang nổi đấy.”
“Rồi rồi rồi, đại minh tinh.” Thiệu Đường mắt trợn trắng, bỏ qua lời nói khoe khoang trong giọng hắn, đầu tiến đến trước mặt hắn nhỏ giọng hỏi: "Cậu lúc trước không phải đi khám qua bác sĩ tâm lý sao? Bác sĩ kia trị bệnh gì có trị ảo giác không?”
Hứa Tiêu cẩn thận mở ra một góc khẩu trang, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Làm muốn khám bệnh?”
Thiệu Đường không kiên nhẫn vò loạn khẩu trang của hắn, “Tôi nói cậu không sai được chứ, một người ở tuyến hai ba như cậu làm gì có người nào mỗi ngày đều đi theo chụp lén cậu, hơn nữa chúng ta đang ngồi đây là ở phòng riêng chứ không phải ở đại sảnh!”
Hứa Tiêu liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt rõ ràng viết: Một người ở tuyến mười tám như cậu lấy đâu ra mặt mũi chê bai tuyến hai ba như hắn?
“Dạo này tính tình tôi không tốt,” Thiệu Đường vén tay áo, trừng mắt liếc hắn một cái: “Nói chuyện cẩn thận cho tôi.”
Nếu không phải đây là người cậu quen biết đã mười mấy năm, cậu không đánh thì mẹ nó không làm người.
Hứa Tiêu a một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi Thiệu Tiểu Đường tiên sinh, cậu là xuất hiện ảo giác sao?”
Thiệu Đường khụ khụ hai tiếng, “Cái đó...... Tôi nghi ngờ tranh tôi vẽ thành tinh.”
Hứa Tiêu: “......”
Hắn cầm lấy mũ khẩu trang định bỏ đi luôn rồi.
Thiệu Đường nhanh nhẹn giữ chặt tay áo hắn, “A đừng đi, nghe tôi nói xong đã.”
“Tôi biết chuyện này nghe thật vớ vẩn, nhưng mà tôi thật sự tận mắt nhìn thấy cái người tôi vẽ trong tranh kia từ trên giấy bay lên! Thật sự!” Thiệu Đường chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt chân thành nhìn hắn.
Hứa Tiêu dùng sức giật ra tay áo của mình, “Tôi thấy cậu không nên đi khám bác sĩ tâm lý, mà là nên đi khám đầu óc mình kìa!” Hắn đội mũ với khẩu trang lên, bịt kín mít mình lại, trầm giọng nói: “Tôi còn có lịch trình phải làm.”
Thiệu Đường phiền lòng vẫy vẫy tay: “Lăn lăn lăn, chạy nhanh đi.”
*Lăn với cút đều là một từ (滚:Gǔn)
Nhưng khi đối phương thật sự không quay đầu lại rời đi cậu liền hối hận.
Lần trước bị dọa đến đó Thiệu Đường nghĩ cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng sợ hãi, cảm thấy mình bị đồ vật không sạch sẽ gì đó quấn lên, nghĩ tới nghĩ lui quyết định tìm người nói chuyện một chút. Nhưng bạn bè cậu không nhiều lắm, có thể nghe cậu nói mấy thứ nhảm nhí không đâu vào đâu như thế này cũng chỉ có một mình Hứa Tiêu, kết quả còn bị mình đuổi đi rồi.
“Aiiz......” Thiệu Đường thở dài, một lần nữa yên lặng mở sách ra.
Sau đó rất nhanh cậu liền đắm chìm ở tình tiết trong sách, đem tất cả phiền não vừa rồi vứt ra sau đầu.
Thiệu Đường ở chỗ này cả một buổi trưa, lúc gần đi thuận tiện cũng đem sách mang về.
Cậu không nghĩ tới quyển sách này về sau tình tiết còn rất mới lạ, nam chủ Yến Minh Phong sau khi được nhận về vương phủ cũng không hài lòng, Yến Vương phi là người ngoài mặt tươi cười bên trong toàn đao găm, mặt ngoài đối với hài tử đột nhiên xuất hiện này rất quan tâm, làm đủ việc hiền thê lương mẫu đạt tiêu chuẩn, sau lưng lại đối với hắn không đánh thì mắng, dung túng cho hạ nhân trong phủ khinh nhục hắn.
*Khinh nhục: kiểu kinh thường làm nhục, sỉ nhục gì đó. Tui không biết thay bằng từ gì để đúng cái ý nghĩa này nữa.
Thiệu Đường hiện tại đọc đến cảnh nam chính mới từ trong mộng bừng tỉnh, đối với tình tiết một mình liếm láp miệng vết thương, cậu quyết định trở về đọc cho xong quyển sách này.
Không giống Hứa Tiêu minh tinh đang hot hiện tại, Thiệu Đường là thật sự rất nhàn, cậu lần trước chụp xong cái quảng cáo rồi liền không có gì làm, cả ngày ở trong nhà nhàn nhã, cho nên cậu yên tâm thức cả một đêm đọc xong quyển sách này.
Sau đó cậu......
Thiếu chút nữa khóc mù con mắt.
Quyển sách này rốt cuộc là đại thần nào viết!
Nam chính niên thiếu sau khi nhận hết tra tấn, vì để tự bảo vệ mình bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sắp thành công đến nơi lại bị thuộc hạ mình tin tưởng nhất phản bội, rơi vào kết cục chết không toàn thây. Sống lại một đời, hắn thận trọng từng bước, tàn nhẫn độc ác, cuối cùng thành công đăng cơ, nhất thống thiên hạ. Nhưng mà sau mấy năm làm hoàng đế hắn luôn cảm thấy thế gian mọi điều đều không có gì thú vị, vì thế bắt đầu hàng năm chinh chiến, đem cả đại lục kéo vào cảnh chiến hoả lầm than. Không chỉ có như thế, hắn cả đời không cưới vợ, năm 40 tuổi liền chết vì quá mệt nhọc, mà khắp đại lục cũng vào lúc sau hắn chết lâm vào cảnh tranh đoạt liên miên hỗn loạn.
Thiệu Đường thức cả đêm đọc được một cái kết cục như vậy, dưới sự tức giận thiếu chút nữa xé nát quyển sách này. Cậu đau lòng nam chính trong sách, vẫn đang đợi một nữ tử thiện lương cứu vớt làm bạn với hắn khuyên nhủ hắn, chờ hắn đế hậu hài hòa, trị vì thiên hạ, không nghĩ tới hắn lại cô độc sống quãng đời còn lại, tuổi trẻ chết sớm!
*Đế hậu hài hoà: hoàng đế hoàng hậu hài hoà
Tác giả rốt cuộc có thù oán gì với nan chính!
Thiệu Đường tức giận đôi mắt đỏ bừng, cậu đem sách ném sang một bên, lau sạch nước mắt, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.
Lúc này, ngoài cửa sổ có một trận gió thổi qua, giấy trắng trên giường bị thổi bay.
Thiệu Đường liếc mắt, nhớ tới “Ảo giác” mấy ngày hôm trước, do dự một chút, cậu cầm lấy bút than.
Có lẽ tính tình vừa rồi gia tăng lá gan của cậu, cậu muốn nhìn xem rốt cuộc là ái giác của cậu hay thật sự có yêu quái.
Thiệu Đường ghé vào trên giường, nghiêm túc vẽ một cái nhân vật hoạt hình.
Lần này cậu vẽ rất cẩn thận, mặt mày tứ chi đều miêu tả rất tinh tế, tuy rằng vẫn là khó coi, nhưng so với trước kia tới vẫn là tiến bộ không ít, ít nhất vẫn nhìn ra đây là một người hoàn chỉnh.
Vẽ xong rối bút cậu cũng không dám ném, không chớp mắt nhìn chằm chằm giấy vẽ.
Tầm khoảng một phút sau, nhân vật hoạt hình từ giấy vẽ chậm rãi đi ra, tựa như phim điện ảnh 3D phóng ra vậy, từ đầu đến chân một chút một rút ra từ trên giấy.
Đến tận khi nhân vật hoạt hình tí hon này đúng ở trước mặt Thiệu Đường.
Thiệu Đường hoảng hốt cảm thấy mình đang nằm mơ, cậu cố nén xúc động muốn thét chói tai, gắt gao nắm chặt đôi tay, giọng nói run rẩy hỏi: “Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là vật gì?”
Người tí hon nhíu nhíu mày, tuy rằng Thiệu Đường trong lòng rõ ràng là bởi vì có đồ vật nào đó bám vào người tại tờ giấy này, nhưng tận mắt nhìn thấy nhân vật phim hoạt hình mình vẽ ra nhăn lại cặp chân mày bởi vì cậu nhất thời tay run mà có vẻ không đối xứng kia, cậu vẫn là không nhịn không được rùng mình một cái.
Cái này rốt cuộc là cái gì!
Cậu lúc trước vào thời điểm xem phim nói phải vẽ cho mình một người chồng, nhưng ai cũng biết đó là nói chơi biết không?! Sao có thể tùy tiện để cậu vẽ ra được như vậy!
Huống chi cậu vẫn là cái người không biết vẽ tranh!
Thiệu Đường thầm kêu một hơi, run rẩy vươn một ngón tay, “Ngươi, ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Không có quan hệ không có quan hệ, chỉ là một cái bàn tay lớn thôi, không có quan hệ, Thiệu Đường không ngừng tự an ủi chính mình, gương mặt trấn định nhìn chằm chằm người tí hon trước mắt.
Người tí hon cùng cậu nhìn nhau một lúc, đột nhiên hướng về phía trước đi hai bước.
Thiệu Đường bị dọa té ngã ở trên giường, cậu nắm chặt quyền, ánh mắt ngó khắp nơi tìm đồ vật nào đó vừa tay, trong miệng không ngừng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đừng tới đây, lại, lại đi tiếp ta sẽ, ta sẽ gọi người!”
Người tí hon tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi lui hai bước, như là sợ lại dọa đến cậu.
Thiệu Đường sửng sốt, cậu đã chuẩn bị tốt sẽ đại chiến một hồi rồi, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ làm ra hành động này, điều này làm cho trái tim căng chặt của cậu thả lỏng không ít.
Cậu thở ra một hơi thật dài, mím môi, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi, có thể nói không? Ngươi là thứ gì?”
Người tí hon do dự một chút, nâng cánh tay ngắn ngủn của mình lên, chỉ vào vị trí miệng của mình.
...... Nơi đó là Thiệu Đường vì muốn bớt việc nên vẽ một đường thẳng tắp.
Tuy rằng đã có hình thể, nhưng vẫn là một đường thẳng tắp, rõ ràng là không có biện pháp mở miệng nói chuyện.
Thiệu Đường ngốc ngốc nhìn hắn, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được phụt một tiếng cười, “Ha ha ha thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta suy xét không chu toàn, lần sau nhất định vẽ miệng cho ngươi ha ha ha ——”
Người tí hon làm như có chút khó chịu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, tròng mắt to có chút đột ngột, nhưng Thiệu Đường cảm thấy nó còn có chút đáng yêu.
Cậu che miệng cười một hồi lâu mới dừng lại được, hiện tại cậu đã không sợ vật nhỏ này nữa, thậm chí còn đánh bạo vươn một ngón tay chọc chọc nó: “Hắc, lần trước cũng là ngươi, không phải ảo giác của ta, đúng không?”
Người tí hon lui một bước, tránh tay của cậu, hai hàng lông mày gắt gao nhăn ở bên nhau.
Thiệu Đường thu hồi tay không chạm vào hắn, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, “Biết ngươi không thể nói chuyện, ta hỏi cái gì ngươi gật đầu lắc đầu là được rồi, ngươi có phải là do ta vẽ ra mới có không?”
Cậu mới vừa hỏi xong, người tí hon trước mắt không hề báo trước mà biến mất, lại biến thành nhân vật hoạt hình an an tĩnh tĩnh trên giấy như lúc đầu.
Thiệu Đường không dám tin trừng lớn hai mắt, trong cuộc đời lần đầu tiên chửi thề: “Này mẹ nó rốt cuộc là chuyện như thế nào?!”
Thế giới này huyền huyễn.
——
Yến Vương phủ.
Yến Minh Phong lần thứ ba bừng tỉnh từ trong mộng.
Hắn lẳng lặng ngồi ở đầu giường, cúi đầu hoa văn lòng bàn tay của mình, trước mắt không phải là một bàn tay tròn tròn như trong mộng, mà là một đôi tay bình thường, với khớp xương rõ ràng.
Hắn rũ mắt, như là nghĩ tới cái gì, không tự chủ được sờ soạng miệng mình.
...... Không phải thẳng tắp.
Yến Minh Phong trong một chớp mắt động tác cứng đờ, sau đó có chút thẹn quá hoá giận buông ngón tay.
Rốt cuộc chỉ là một giấc mộng mà thôi, hắn đây là thử cái gì? Là do hoài nghi chính mình biến thành một cái người tí hon không có ngón tay không có miệng sao?
Yến Minh Phong cười nhạo một tiếng, không hề suy nghĩ đến cái giấc mộng không thực tế kia, đứng dậy đi đến trước bàn, mở một trản đèn dầu mờ nhạt.
Hắn hiện tại đang tuổi non trẻ, thế lực đơn bạc, mặc dù sống lại một đời cũng như cũ khó mà làm được gì, không thể dễ dàng lộ ra mũi nhọn, nhưng ——
Yến Minh Phong chậm rãi viết xuống giấy một nét sát.
Người kiếp trước từng phản bội hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ một người nào.