Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ra bên ngoài, người đầu tiên cậu định đi tìm là Minh Cảnh người đang ở gần nơi họ vừa thoát ra nhất. Cậu đi đi lại lại chỗ đấy bao nhiêu lần rồi, không thể nào mà không nhớ được. Khuynh Doanh lập tức bế tiểu Tử Thanh đi tới căn nhà tre kia. Đi được hơn dặm thì tiểu Tử Thanh tỉnh dậy. Cậu bé thấy mình đang bị ôm, lập tức vùng vẫy nhảy ra khỏi chỗ Khuynh Doanh.
Cậu tức giận hỏi:
- Đây là đâu, sao huynh lại đưa ta tới đây. Tinh Vân tỷ đâu rồi?
Khuynh Doanh cố tình trêu trọc cậu nói:
- Tinh Vân cô nương cho ta quyền nuôi nhóc rồi, bây giờ ngươi phải gọi ta là ca ca.
Nhưng cậu không ngờ tiểu Tử Thanh còn bựa hơn, y giả vờ diễn nói với cậu:
- Nghĩa là bây giờ huynh là "cha" ta?
Nghe được từ " cha" một từ mang tính sát thương một cách khủng khiếp. Khuynh Doanh tí là tức hộc máu. Cậu vội nói:
- Gọi ta là ca ca thôi. Cái chức "cha" này ta nhận không nổi!
Tử Thanh nhìn cậu bật cười:
- Nhìn huynh trông ngố quá. Wahahahaha!
Khuynh Doanh giờ mới để ý tới mình trở lên luộm thuộm như thế nào. Suy cho cùng, cậu vẫn chỉ là một tên công tử bột.
Hai người lại tiếp tục đi. Đi được hơn 2 dặm đường nữa thì trời cũng chợp tối. Cậu cùng tiểu Tử Thanh đành phải tạm nghỉ lại trong khu rừng xa lạ. Khuynh Doanh đi kiếm thú rừng để làm đồ ăn, còn Tử Thanh thì ở cạnh đống lửa mà cậu nhóm ngồi chơi.
Ngay khắc sau cậu về và bắt được hai con gà rừng. Lúc vừa về thì thấy Tử Thanh đang gào khóc ở trên cây và bên dưới là một con yêu thú cấp 4 "Bạo Hắc Khuyển" đang không ngừng rung lắc cái cây kia. Khuynh Doanh vội bỏ hai con gà ở đó chạy tới chỗ Tử Thanh triệu hồi Tinh Phách một kiếm chém chết con yêu thú kia. Cậu đỡ Tử Thanh từ trên cây xuống. Con yêu thú kia nằm vật vã ngay dưới cái cây kia. Tử Thanh mặt xước sát vẫn còn rơm rớm nước mắt, sịt sùi khóc. Khuynh Doanh ôm lấy cậu nói:
- Nìn đi, không sao nữa rồi, đừng có sợ!
Tử Thanh nhỏ ôm chặt cậu rồi dần ngừng khóc. Lúc này nhìn cậu thực sự vô cùng đáng yêu. Một lúc sau cậu mới nìn hẳn, bụng cậu reo lên vì đói. Tiểu Tử Thanh kéo áo Khuynh Doanh nói:
- Ca ca, ta đói rồi.
Khuynh Doanh mặt ửng đỏ, vội lới lỏng tay mình ra, đứng dậy ra cầm hai con gà kia về. Cậu lóng ngóng cầm con gà lên nhưng không biết phải làm gì cả. Tử Thanh nhìn cậu, hai hàng lông mày dật dật hơi nhăn lại. Tử Thanh nhỏ đi tới chỗ cậu giằng lấy hai con gà kia, cau có nói:
- Để ta làm cho, huynh làm xong thì ta chết đói mất!
Cậu làm sạch gà rồi đem đi nướng. Mười lăm phút sau, mùi gà bốc lên thơm phức. Khuynh Doanh nhìn tiểu Tử Thanh làm cho mình, quyết không để cậu động vào:
- Huynh mà làm thì lãng phí đồ ăn, ngồi yên đi, đừng động có mà động vào!
Tâm trạng cậu giờ phải gọi là nhục nhã của nhục nhã, không có cái lỗ nào để cậu chui xuống cả. Đường đường là một người trưởng thành 18 tuổi rồi mà không bằng một đứa nhóc 7 tuổi. Nhưng với Tử Thanh thì cái sự nhục nhã ấy liền biến mất ngay tức khắc
Gà vừa làm xong tiểu Tử Thanh đưa cậu một con, y ăn một. Cậu cầm con gà lên ăn ngấu nghiến. Chưa đầy một phút, con gà biến mất, không còn gì khác ngoài đống xương. Tiểu Tử Thanh nhìn thấy vậy, cậu chỉ ăn vài miếng rồi đưa cho Khuynh Doanh rồi hỏi:
- Ca ăn nữa không?
Khuynh Doanh chỉ lắc đầu rồi dọn đống xương kia đi. Cậu nói:
- Đệ cứ ăn đi, ta no rồi!
Nói xong, y nằm tựa lên gốc cây gần đấy, thiếp đi.
Tiểu Tử Thanh liền vội ăn thật nhanh rồi chạy tới chỗ Khuynh Doanh, kéo tay y ra rồi nằm trong vòng tay y.
Sáng hôm sau tỉnh dậy Khuynh Doanh thấy vô cùng bất ngờ khi thấy Tử Thanh nhỏ đang nằm trong vòng tay mình, cậu khẽ vuốt ve đôi má y. Khuynh Doanh không nỡ đánh thức y dậy, cậu cõng Tử Thanh tiếp tục đi tiếp. Đi suốt từ sáng tới tối cuối cùng cũng tới nơi. Nhưng kì lạ là Tử Thanh từ đó tới giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Y vẫn nằm trên lưng cậu ngủ ngon lành.
Khuynh Doanh tới gõ cửa căn nhà tre kia. Một lúc sau có một người ra mở cửa, người này là một người trung niên tầm khoảng 30 tuổi. Người ấy thấy họ liền hỏi:
- Các ngươi là ai? Sao lại tới đây?
Khuynh Doanh thấy người kia vô cùng bất ngờ, cậu vội dò hỏi:
- Chủ nhân trước của căn nhà này đâu ạ?
Người kia tò mò nói:
- Căn nhà này cho ta tự dựng lên làm gì có chủ nhân nào đâu.
Khuynh Doanh nghi ngờ Minh Cảnh đã bị hắn ta bắt, cậu liền rút kiếm kề lên cổ hắn.
Lúc này người kia giật mình nhận ra thanh kiếm kia. Cậu cầm lấy thanh kiếm hoảng hốt nói:
- Tinh Phách? Thái tử điện hạ? Khuynh Doanh Thái tử?
Lúc này cậu mới hạ kiếm xuống nhìn kĩ lại người kia. Người trung niên kia vậy lại là Minh Cảnh. Khuynh Doanh bị sốc trước điều vừa nhận ra, cậu ngơ ngách nhìn Minh Cảnh hỏi:
- Bây giờ là năm nào rồi?
Minh Cảnh đáp lại:
- Năm Kiến An thứ 15.
Sao Khuynh Doanh ở trong hang kia 3 ngày mà khi ra đã hơn 120 năm trôi qua rồi.
Khuynh Doanh vô cùng kinh ngạc hỏi lại y:
- Ngươi lừa ta phải không?
Minh Cảnh lắc đầu thở dài:
- Khi ngươi đi vào đó thì bỗng dưng từ hồn phách tới chân khí ta đều không cảm nhận được. Ngươi đã bị coi là kẻ mất tích hơn 100 năm, có lẽ không còn ai nhớ tới ngươi nữa rồi. Và Quốc sư, y cũng đã khuất rồi.
- Hết chương 35-