Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giong nói có phần hơi nhỏ nhưng rất hay,có 1 chút con nít cũng có phần hơi ngại khiến anh phải ngẩn đầu lên nhìn.Đập vào mắt anh là 1 cô bé rất xinh,khuôn mặt tròn trắng trẽo lại thêm hai cái má bánh bao khiến ai nhìn vào cũng muốn nựng.
Tác giả có đôi lời gửi tới na9: sau mày anh sẽ hết hồn vì vẻ đẹp dễ thương này mà thay và đó..
Lúc này ông nội anh cưòi,bảo
- Nào ngồi xuống đi,cháu dâu của ta qua đây ngồi này
.Cô ngoan ngoãn nghe lời đi tới chỗ ông chỉ. Đó là chiếc ghế kế bên ngưòi đàn ông lạnh lùng mà cô sắp phải gọi là chồng đây.
Sau khi ổn định chỗ ngồi thì mọi ngưòi bắt đầu ăn,ba cô,bác trai và ông đều đang nói chuyện làm ăn,còn mẹ và bác gái thì nói chuyện vêc làm đẹp rồi tới sắp tới đây nên mặc đồ gì khi đi đám cưới cô.... Căn phòng rôm rả tiếng cười nhưng riêng chỉ có hai con người ngồi kế bên nhau thì chẳng nói gì,1 người thì ăn,người còn lại vẫn chưa động đũ vẫn ngồi cậm cuội bên máy tính. Không khí giữa hai người yên tĩnh đến lạ thì điện thoại của cô vang lên,lúc này Quý Phong chợt khựng tay lại nhìn lên màn hình điện thoại đang sáng khi thì thấy dòng chữ" Kiều Chi" anh không gì chỉ tiếp tục đánh máy,cô cầm điện thoại lên ra ngoài ban công nghe máy(phòng ăn của Hàn Nguyên có ban công view nhìn ra phố cổ nha)
Sau khi ra tới ban công cô mới bắt máy. Trong lúc đang nói chuyện cô không có ngưòi đang nhìn mình,.Cuộc điẹn thoại đó là Kiều Chi gọi đến, Kièu Chi là trong nhóm phụ trách thí nghiệm mà cô đang làm.
- Chuyện gì
- Hàn Nguyên ợi!chuyện lớn rồi,mẫu thí nghiệm mà chúng ta đã có ai lén thêm H2CO4(có cái tên khác là axitsunfuric) vào trobg mẫu thí nghiệm khiến các mẫu bị chết rồi,cậu mau về nhanh đi!
Kiều Chi vừa nói vừa lo lắng Hàn Nguyên vẻ mặc cực kì điềm tỉnh đáp
- tôi về ngay
nói xong cô chẳng đợi Kiều Chi nói thêm tiếng nào liền cúp máy,cô cười nhếc mép rồi quay vào trong phòng ăn
Thật ra các mẫu vật này cô vất vả hai tháng mới cấy ra được nên Kiều Chi mới hốt hoảng đến vậy,còn Hàn Nguyên thì điềm tĩnh,thật ra cô biết sẽ có nguòi phá nên cô đã cất đi những mẫu vật quan trọng. 1 ngưòi tài giỏi như cô thì bị chơi xấu cũng la điều hiển nhiên.
Cô ổn định chỗ ngồi,tiếp tục ăn nốt phần đồ ăn trong bát rồi nói
- Thưa mọi ngưòi,bây giờ con có chút chyện cần giải quyết,con xin phép về trước.
Lúc này mẹ Quý Phong lên tiếng
- được,nhưng để Phong nó đưa đi cho.Giải quyết xong thì hai đứa đưa nhau đi chơi nha.Quý Phong đưbgs dậy đưa con bé đi đi.
Ang gặp laptop lại đứng dậy nói
- Vâng
Sau đó hai ngưòi rời khỏi phòng cô đi trước còn anh đi sau.Anh nhìn bóng lưng nhỏ bé trước mắt,rồi mùi hương trên người cô bé cứ khiến anh dây dứt muốn ngửi mãi.Mùi hương nhẹ nhàng,thanh mát có phần quyến rũ lại lưu hương rất lâu cứ lưu luyến mãi ở nơi cách mũi.Vừa đi bừa đắm chìm trong hương thơm ấy thì có 1 giọng nói ấm áp vang lên
- Anh không định mở cửa à
Lúc này anh mới nhớ ra liền bật chìa khóa mở cửa con MAYBACH đen huyền của mình.Hai người đi vào trong xe,không khí yên lặng bao chùm,có thể ngh thấy tiếng thở của đối phương.Tự nhiên anh lên tiếng
- Phòng thí nghiệm ở đâu
- Trường Đại học Thăng Long
- lát nữa sau khi sử lí công việc xong muốn đi đâu
Cô hơi bất ngờ vì câu hỏi này,nhúng chợt nhớ ra lời mẹ anh bảo lúc nãy nên đáp
- hay đi khu vui chơi đi
Cô chọn địa điểm này vì từ trước giờ cô chưa từng được đi khu vui chơi, ngày nhỏ lên lớp chỉ nghe kể là ở đó có rất nhiều trò chơi hay và thú vị.Anh lại khá bất ngờ vì nghe câu trả lời của cô,nhưng chẳng nói gì.