Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi lái xe đến địa điểm thì anh có hỏi
- Mấy giờ cô xong việc
Cô vừa mở dây an toàn vừa trả lời
- Tầm khoảng 8h hay 8h30 anh qua đón tôi là được
Nói xong cô xuống xe rồi chẳng nhìn lại đi thẳng vào trong.Anh cũng lái xe
Làm xong cũng đến hơn 8h,cô vội cởi bỏ đồ thí nghiệm rồi cầm túi xách chạy thục mạng ra ngoài vì để người khác chờ thì không hay.
Vừa ra đến cổng đã thấy con MAYBACH huyền thoại của ai đó vẫn đang đậu chỗ cũ,hình như anh không đi đâu chỉ ở đây.Không nghỉ nhiều cô vội vàng chạy tới gõ vào cửa kính xe của Quý Phong. Quý Phong đang đắm mình vào làn khói thuốc thì nghe tiếng gõ cửa,nhìn ra ngoài thì thấy cô.Vì của kính được thiết kế đặc biệt nên chỉ có thể nhìn từ bên trong ra bên ngoài mà ngưòi bên ngoài không thấy.
Thấy cô đứng đó anh dập điếu rhuoocs đang hút dở rồi mở lọc không khí lên,sau đó mới mở của cho cô. Cô bước vào xe khuôn mặt lạnh tanh còn hơn anh, chẳng ai nói với ai câu nào khiến không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Thật ra cô nhận ra anh đang hút thuốc,vì cô cũng có hút,nhưnh lúc cô thực sự thấy bí bách,khó chịu mệt mỏi cô đều hút thuốc nên nhận ra mùi thuốc là điều hiển nhiên.
Lái xe một hồi thì cũng tới nơi,anh chạy xe vào trong bãi đỗ rồi cùng cô đi vào bên trong.
Đi một lúc anh hỏi
- Muốn chơi trò gì?
Đây là lần đầu tiên cô được đi khu vui chơi như thế này nên không khỏi vui sướng và bất ngờ vì những thứ ở đây thực sự tuyệt vời.Đang đắm chìm vài trong thế giới trò chơi thì nghe tiếng ai đó hỏi,cô không ngần ngại mà trả lời
- Trò kia đi!
Nhìn theo hướng cánh tay của cô.Hóa ra là tàu lượn siêu tốc. Hai ngưòi đi tới quầy mua vé.
Squ khi ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn theo hướng dẫn của nhân vien thì con tàu bắt đầu khởi hành,ban đầu chỉ là tốc độ bình thường nhưng sau khi tàu chạy lẻn tới đỉnh thì
*Vù* con tàu lau xuống với tốc độ bàn thờ,các hành khác trên chuýen tàu la hét dữ dội,riêng cô khuôn mặt vẫn vậy vẫn cực kì điềm tĩnh khiến anh bất ngờ. Mặt cô thản nhiên như không,khuôn mặt chẳng lộ ra vẻ sợ hãi gì chủ đăm đăm nhìn về phía trước.
Sau mấy dòng lượn lờ trên đường sắt thì cuối cùng cũng hết vòng.Ngưòi ói người khóc trông cảnh tượng cực kì kinh hãi,chỉ riêng anh và cô.Gương mặt chẳng có chút cảm giác gì. Anh lại hỏi cô câu cũ
- Tiếp theo trò gì
Chưa kị nói hết câu đã thấy cô chạy lon ton qua phía bên hồ mua thứ gì đó.Đợi 1 hồi cũng thấy cô quay lại,trên tay cầm theo 1 chiếc cài hình cái lá, 1 chiếc mũ bông có hai cái tai thỏ ở trên còn có 2 cái kẹo bông gòn.
Cô không chạy đến chỗ anh mà chạy đến 1 góc gần đó.Anh nhìn kĩ thì ở đó có hai cậu bé đang ngồi bán vé số, cô đưa hai chiếc kẹo bông gòn cho 2 cậu rồi nói nói cái gì sau đó lại chạy về phía anh. Cô bừa chạy đến liền móc trong túi váy ra 1 viên kẹo nhỏ đưa cho anh bảo
- Của anh này,xin lỗi vì đi nhưng không nói trước,bắt anh phải đứng đợi.
Abh chỉ nhưng nhưng chẳng đáp,bỗng thấy cô nhón chân lên cài vào tóc anh chiếc cài hồi nãy rồi nói
- Đây là món quà đền đáp
Chưa nói hết câu thì tự nhiên trên tóc cô rơi xuống 1 hạt tuyết trắng xóa. Thì ra là tuyết quả thật đã vào đông rồi. Thâyd tuyết cô bảo
- Tuyết rơi rồi!cũng đã lâu lắm mình chưa được thấy tuyết.
Anh ngạc nhiên hỏi
- Ở đây trước giờ chưa từng có tuyết
Cô chỉ khẽ cười
- Đúng.Nhưng tôi đi du học Đức nên năm nào chẳng thấy tuyết,nhưng vốn dĩ đó là chuyện của 5 năm trước
Nói xong cô lấy chiếc nón bông mình vừa mua đội lên đầu.