Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đêm qua Chu Phóng không hề chợp mắt, sáng nay cũng chỉ ngủ chưa đến một tiếng, thế nên hiện giờ hắn cảm thấy não mình như thiếu dưỡng khí, cả người vô lực đầy khó chịu. Hắn ôm Mèo Tới lên lầu, ăn qua loa vài thứ linh tinh rồi ngả đầu xuống giường ngủ mê mệt.
Trong mơ, việc “Mèo Tới lại biến mất” hại hắn ngủ mà vẫn khư khư ôm chặt con trai không dám buông tay. Chỉ khổ thân Mèo Tới, bị một cái lò sưởi bằng thịt ôm riết vào người nóng không chịu nổi, nó cố dùng sức giãy giụa bò ra lại bị hắn giật mình mơ màng kéo về, cứ thế lặp đi lặp lại khiến Mèo Tới đành đầu hàng số phận, nhưng vẻ mặt thì trông ủy khuất muốn chết được.
Chu Phóng ngủ thẳng đến tận khi Mèo Tới kêu meo meo không ngừng mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Thằng bé bị hắn ‘hành hạ’, hôn hôn hít hít, xoa nắn tới lui vòng vòng trong chăn, đợi đến khi nó ‘trốn thoát’ ra được khỏi đó thì bộ lông trắng trắng xinh xinh đã xù bông rối loạn, nhìn chẳng có tí dáng vẻ gì là vừa mới được đi chăm sóc tắm gội ở spa về cả. Chu Phóng thoáng thả lỏng cánh tay, Mèo Tới vội vàng nhảy xuống giường trốn tít ra xa tận góc phòng, vừa nâng bàn chân cao quý của ngài lên liếm láp rửa mặt, vừa oán hận nhìn tên quan xúc phân dám khi quân phạm thượng đang còn nằm lười biếng trên giường.
Đã chín giờ hơn rồi.
Chu Phóng đứng lên, cảm thấy đầu mình vẫn ong ong choáng váng. Hắn đi tìm di động gọi cho Quan Cố, mỗi tiếng chuông vang lên khi anh chưa nghe máy là mỗi một giây hắn lo lắng đề phòng không ngớt.
Hắn sợ Tiểu Trang lại bất thình lình xuất hiện. Càng ngày Chu Phóng lại càng hối hận, lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên não úng nước mà đi trêu chọc cậu ta như vậy mới đúng!
May mà lần này Quan Cố nhấc máy khá nhanh, nhưng đầu dây bên kia lại ồn ào vô cùng khiến hắn cố lắm cũng chỉ nghe được giọng anh tiếng được tiếng mất.
“Alo, em gọi có việc gì không?”
Chu Phóng hỏi: “Anh đang đi xã giao à?”
“Ừ.”
Chu Phóng biết anh đang bận rộn bèn tri kỉ bảo: “Vậy thôi anh cứ ăn uống với mọi người đi, bao giờ xong rồi về mình…”
Hắn chưa nói dứt câu Quan Cố đã cúp máy cái rụp.
“… Nói.”
Nếu là thường ngày thì chắc chắn Chu đại minh tinh đã lập tức bốc hỏa rồi, nhưng mà hôm nay hắn lại chột dạ nên chẳng khó chịu gì. Cả chuyện sáng nay Chu Phóng vô duyên vô cớ gắt gỏng với Quan Cố nữa, khi ấy cũng là vì hắn đang chột dạ.
Hắn vẫn lăn tăn trong lòng việc rốt cuộc mình có ngoại tình hay không, dù cho vốn dĩ hắn và Tiểu Trang xét đến cùng thì cũng chẳng tiếp xúc trực tiếp gì cả.
Rối rắm nhất chính là việc Tiểu Trang đang từ một cái “nhân cách” trong mắt hắn, thoắt cái lại biến thành “người”, phải biết là quãng thời gian trước mỗi lần trò chuyện cùng cậu hắn luôn thấy rất hào hứng, vui vẻ, phấn khích như thể đang ‘tán tỉnh’ crush cơ đấy.
Vậy nghĩa là hắn là thích lăn giường cùng Tiểu Trang ư?
… Không đúng!
Tất cả những tâm tình đó của hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ dành cho một mình Quan Cố mà thôi. Hắn cảm thấy Tiểu Trang thú vị hay đáng yêu gì cũng chỉ vì hắn cho rằng cậu ta chính là Quan Cố.
Cứ cố ‘tẩy não’ mình như vậy một phen, cuối cùng Chu Phóng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đúng vậy, tình cảm hắn dành cho anh vô cùng vững vàng, kiên định, tuyệt đối không có chuyện một chân đạp hai thuyền. Chỉ là hắn không cẩn thận đi đường vòng xíu thôi, chứ hoàn toàn không phải đã lỡ lạc trôi đâu.
Về sau chỉ cần không để ý tới Tiểu Trang nữa là được, cũng may mà cậu ta đã nói không muốn liên hệ gì với hắn nữa rồi.
Cả ngày nay Chu Phóng không hề ăn uống tử tế, vậy nên giờ hắn thấy đói kinh khủng, thế nhưng tủ lạnh của hắn thì chẳng có thứ gì dinh dưỡng để nhét bụng cả. Chu Phóng bèn bưng theo con trai xuống lầu dưới lục tủ lạnh nhà Quan Cố ăn tạm vài món linh tinh, xong xuôi thì bế Mèo Tới lên sô pha nằm xem TV giết thời gian, nhưng TV bật lên cứ để đó, bởi vì đầu óc hắn lúc này đã phiêu bạt vẩn vơ khắp nơi rồi.
Sáng nay Tiểu Trang đã bảo ‘bạn cùng phòng’ bán mèo cho cậu ta rồi, về sau Mèo Tới chính là của cậu ấy.
Dĩ nhiên nghe thôi là biết ngay vị “nhân cách phân liệt” này lại tự ảo tưởng linh tinh, tuy nhiên Chu Phóng lại chẳng thể thẳng mặt phản bác được.
Đã vậy Tiểu Trang còn nói mấy ngày nữa sẽ dọn nhà ra khỏi chung cư. Tuy biết quá nửa là chuyện ấy không thể nào xảy ra được nhưng Chu Phóng vẫn đề phòng giữ chặt con trai bên mình, ai biết được lỡ đâu một phút sơ sẩy cậu ta lại thật sự mang con trai hắn rời đi thì biết làm sao.
Ơ nhưng mà Tiểu Trang có thể dọn đi đâu được nhỉ? Rời khỏi căn hộ này cũng đồng nghĩa với việc rời khỏi ‘đầu’ Quan Cố luôn đúng không?
Di động kêu “ting” một tiếng.
Da đầu Chu Phóng tê rần, không hiểu sao hắn có một dự cảm không hề tốt lành.
Quả nhiên…
Tiểu Trang: “Chồng ơi.”
Tiểu Trang: “Em khó chịu quá.”
Tiểu Trang: “Em hối hận rồi, ban ngày em không nên nói vậy với anh.”
Tiểu Trang: “Em chẳng quan tâm anh có bạn trai hay không nữa.”
Tiểu Trang: “Cũng chẳng quan tâm có phải do anh nhàm chán nên mới chịu nhắn tin trêu đùa em gì đó.”
Tiểu Trang: “Anh yêu ai cũng được, miễn đừng không để ý đến em!”
Tiểu Trang: “Em cam đoan sẽ không quấy rầy đến sinh hoạt của anh, càng không cố tình gây sự như hôm nay đâu.”
Tiểu Trang: “Chúng ta có thể quay lại quãng thời gian tốt đẹp giống trước đây được không?”
Chu Phóng đâu dám tiếp tục chat chit với cậu ta nữa, cũng không dám kéo cậu ta vào blacklist, sợ lỡ đâu lại khiến Tiểu Trang khó chịu nổi cơn làm ầm lên nữa, vì vậy hắn chỉ lẳng lặng xem xong tin nhắn rồi tắt weixin đi.
Thật lòng mà nói bảo không áy náy là giả, còn nhớ lúc đầu Tiểu Trang vừa mới xuất hiện là một cậu nhóc tự tin, sáng sủa, khí phách, phấn chấn vô cùng. Thế mà đến giờ này Tiểu Trang không chỉ đáng thương, mà nói nặng hơn chút thì còn có vẻ khá tiện. Sự thay đổi chênh lệch dữ dội như vậy không phải do Chu Phóng gây ra thì còn ai?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ thì ngoài tránh né hắn còn có thể làm như thế nào được nữa?
——
Hơn mười một giờ khuya Quan Cố mới mang một thân đầy mùi rượu về đến nhà.
Chu Phóng vội vàng chạy ra đón: “Hôm nay anh về trễ thế?”
Quan Cố chống tay lên tủ đựng giày kế cửa ra vào, anh không nói gì, ánh mắt hơi mông lung, đờ đẫn.
Chu Phóng cau mày: “Anh uống nhiều dữ vậy à?”
Quan Cố nâng chân, cọ cho đôi giày bên phải rớt ra: “Ai cần em lo?”
Chu Phóng: “…”
Sau đó Quan Cố lại cọ tiếp cho đôi bên trái rớt ra nốt rồi đi luôn chân trần vào nhà, mở tủ lạnh lấy một lon bia khui nắp rồi ngửa cổ tu ừng ực, anh uống khá gấp nên hơn phân nửa bia đều rơi xuống vạt áo sơ mi trước ngực.
Hồi trưa anh nghe máy Chu Phóng gọi đến mà chả vui vẻ gì, hai giờ trước thậm chí còn cúp ngang trong khi hắn đang nói. Mấu chốt vấn đề chỉ sợ là vẫn do việc gắt gỏng trên giường sáng nay.
Lúc anh vừa thức dậy, cho rằng Chu Phóng vẫn còn đang ngủ nên mới trộm hôn hắn một cái, không ngờ bị người trong lòng bắt gặp khiến anh cũng hơi ngường ngượng.
Vốn đó nên là một tình huống cực tình cảm, tim bay đầy phòng mới phải, xui sao Chu Phóng khi đó lại vừa mất ngủ cả đêm, đầu choáng váng, não chập mạch, chỉ lo suy nghĩ về vấn đề “ngoại tình hay không ngoại tình” với con Hello Kitty đầu bự kia. Vậy nên chẳng những không dịu dàng đáp lại Quan Cố, mà còn như thể uống sai thuốc rống lên với anh.
Thế nhưng loại việc nhỏ nhặt như vậy cũng đáng để hờn dỗi cả ngày sao?
Quan Cố bóp bẹp lon bia rỗng một phát xong ném vèo vào thùng rác gần đó, rồi anh tiện tay cởi áo khoác vắt lên lưng ghế ăn cạnh bàn cơm, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái rầm ngay trước mặt Chu Phóng.
Chu Phóng nín nhịn, bước qua nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh ra.
Quan Cố đứng xoay lưng lại với Chu Phóng để đi tiểu, hắn vẫn kiên nhẫn chờ anh, đợi anh kéo khóa quần lên xong xuôi thì mới mở lời: “Chuyện sáng nay là do em sai, tự mình ngủ không được lại đi giận chó đánh mèo với anh.”
Quan Cố quay sang bồn nước rửa tay, không thèm phản ứng với mấy câu Chu Phóng vừa nói.
“Hôm nay anh cũng nổi nóng với em mấy lần rồi, xem như huề nhau nhé!” Chu Phóng chủ động hạ bậc thang xuống cho cả hai người.
Ai ngờ Quan Cố vẫn chẳng thèm đáp, cứ cắm mặt xuống rửa tay.
Chu Phóng khó chịu nhất chính là tình huống như hiện tại, nếu Quan Cố giận dỗi thì cùng lắm cứ to tiếng với hắn một trận là được, chứ cứ ấu trĩ chơi trò chiến tranh lạnh như này là muốn làm gì đây?
Chu Phóng bước hẳn vào trong nhà vệ sinh, đứng ngay sau lưng Quan Cố, cố làm cho giọng mình dịu bớt: “Thế bây giờ anh muốn em phải như nào? Đừng im lặng hoài nữa.”
Quan Cố ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn qua tấm gương trước mặt.
Chu Phóng: “…”
Hai mắt anh đỏ bừng, hàng mi dày chẳng giấu nổi vẻ buồn bực. Chu Phóng câm nín hoàn toàn, rốt cuộc có chuyện gì thế?
Quan Cố xoay người lại bảo: “Em qua đây.”
Chu Phóng không rõ lí do nhưng vẫn nghe lời nhích lại gần. Quan Cố vòng tay ngang eo hắn kéo người sát về phía mình, dùng sức ôm thật chặt Chu Phóng.
Chu Phóng: “… Anh làm sao vậy?”
Ánh mắt Quan Cố vẫn mờ mịt, mông lung, nhưng giọng nói thì vô cùng rõ ràng dứt khoát: “Đừng thích người khác!”
Chu Phóng ngẩn ra.
Quan Cố nghiêng người về phía trước, trán anh dán sát lên trán hắn rồi dụi tới dụi lui, âm thanh nỉ non bảo: “Em chỉ thích một mình anh thôi, có được không?”
Mọe, thì ra là say rồi!
Chu Phóng lập tức vứt luôn sự khó chịu mới nãy lên chín tần mây, hắn cảm thấy dáng vẻ quỵ lụy hiện giờ của Quan Cố đặc biệt mê người bèn thâm tình bảo: “Đương nhiên rồi, đó giờ anh chỉ thích mỗi cưng thôi.”
Không ngờ Quan Cố nghiêng đầu qua cắn vào cằm hắn như trừng phạt rồi quát: “Em nói dối!”
“Thật mà.” Chu Phóng thiếu điều chỉ tay lên trời thề thốt.
Quan Cố lại tiếp tục càu nhàu: “Rõ ràng em thích Lý Tử Phong còn gì.”
Chu Phóng chột dạ: “… Ai thích cậu ta!”
Lý Tử Phong chính là mối tình đầu thời hắn còn học cấp 3.
Quan Cố chôn mặt vào bờ vai của hắn, giọng điệu lúc cao lúc thấp, liên miên ‘kể tội’: “Vậy ai suốt ngày cặp kè chơi game với em, ai giúp em làm bài tập về nhà, hả? Em còn dám nói tên đó đáng yêu, uống rượu xong thì xem anh là thế thân của nó, thậm chí còn kêu cả đời này cũng chỉ thích mỗi nó, đã vậy còn muốn hôn nó, lăn giường với nó, rốt cuộc nó hơn anh chỗ nào chứ?”
Chu Phóng dở khóc dở cười, anh còn muốn nhớ việc này đến năm 80 tuổi mới vừa lòng đấy à?
Quan Cố say rượu trở nên nói nhiều kinh khủng: “Hôm sau ngay trước mặt anh mà em và tên kia lại còn ôm ôm hôn hôn, nếu không phải đang ban ngày ban mặt ở nơi đông người thì hai người tính lăn giường luôn đúng không? Em không biết đâu, tên đó đã sớm muốn chịch em rồi, nó không hề thích em, chỉ muốn làm tình với em thôi. Đừng tưởng anh không biết nhé, nó còn dám bịa chuyện bảo em ‘chặt’ lắm, mọe, lần sau mà nó còn dám xuất hiện trước mặt anh khoe khoang, anh nhất định sẽ giết nó đem thịt cho mèo ăn.”
Chu Phóng vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng.”
Quan Cố bực bội: “Đúng cái gì mà đúng? Có phải em cũng muốn chịch nhau với nó không?”
Chu Phóng oan ức cùng cực, lắc đầu nguầy nguậy: “Tuyệt đối không có!”
Quan Cố không tin: “Đừng điêu, chắc chắn là có.”
Chu Phóng bất mãn: “Anh hay nhỉ, có hay không chẳng lẽ em không biết. Anh đừng có mà ỷ vào mình say rượu thì có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên đầu em nhé.”
Quan Cố bỗng nhiên tức giận: “Em thì biết cái đếch gì?”
Trong lòng Chu Phóng âm thầm chửi thề, nhưng ngoài miệng thì đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục nên qua loa đồng ý đại: “Rồi rồi, anh bảo cái gì thì là cái đấy.”
Quan Cố đắc ý vênh mặt: “Đúng vậy, đã chịch rồi… là anh đã làm thay thằng đó.”
Chu Phóng: “!!!”
Từ từ đã, dường như hắn vừa mới phát hiện ra một sự thật kinh thiên động địa thì phải!