Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, Chu Phóng đi xuống lầu. Tiểu Trang đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, nhìn thấy Chu Phóng tiến vào, cậu liền nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tươi cười còn lây dính cả chút ngọt ngào.
Hôm nay cậu ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc, ngay cả cà vạt cũng thắt rất đẹp.
Chu Phóng chỉ liếc cậu một cái liền nhìn sang chỗ khác, cứng ngắc mở miệng: “Hôm nay cậu vẫn muốn đi làm thay anh ấy sao?”
Tiểu Trang lập tức thu lại nụ cười ngọt ngào kia, ngữ khí so với Chu Phóng còn cứng rắn hơn: “Tùy tâm trạng, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi. Không tới phiên anh quản.”
Chu Phóng bực bội vô cùng nhưng hắn nói không lại Tiểu Trang, hơn nữa cũng không dám cãi nhau với cậu, đành phải nén giận lầm bầm: “Hỏi mà cũng không cho.”
Nói xong, tự hắn đi múc một bát cháo ngồi xuống bên cạnh ăn.
Tiểu Trang nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ. Giờ phút này quan hệ của đôi bên dường như cũng không tốt đẹp tới mức có thể ngồi cùng bàn để ăn cơm.
Trên cái đĩa giữa bàn có đặt một quả trứng gà luộc cô đơn lẻ loi, lượng cháo trong nồi cơm điện cũng không đủ cho hai người. Tiểu Trang hoàn toàn không có ý chuẩn bị bữa sáng cho Chu Phóng.
Chu Phóng cúi đầu, múc từng muỗng từng muỗng cháo, sau đấy hắn lại lấy quả trứng gà duy nhất kia bóc vỏ sạch sẽ, ăn hết lòng đỏ rồi bỏ lòng trắng về lại trong đĩa.
Hắn đẩy đĩa hướng về phía Tiểu Trang.
Tiểu Trang: “… Làm gì?”
Chu Phóng vô cùng ngoan ngoãn: “Cậu ăn đi, đừng lãng phí.”
Tiểu Trang dại ra trong một thoáng.
Hai người đều nhớ rõ, thay Chu Phóng ăn lòng trắng trứng là đặc quyền của Quan Cố. Chu Phóng dường như không muốn ở trong này quá lâu, hắn nhanh chóng húp hết cháo, bỏ muỗng xuống rồi rời đi. Một câu cũng không nói thêm.
Tiểu Trang không vội vã đi làm, cậu ngồi bên bàn ăn nhìn chằm chằm hai nửa lòng trắng trứng một hồi lâu mới gắp lên nhét vào miệng, từ từ ăn, trên mặt mơ hồ hiện lên ý cười.
Chu Phóng ôm Mèo Tới đi đi lại lại mấy chục vòng trong phòng khách. Lúc này hắn vừa uể oải lại vừa khẩn trương.
Di động vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, Chu Phóng nhẹ buông tay, Mèo Tới liền nhảy xuống đất theo vận tốc ánh sáng, trốn tít tắp không còn bóng dáng.
Là tin nhắn weixin từ Tiểu Trang. Thật ra, nãy giờ Chu Phóng vẫn đang chờ cậu ta.
Tiểu Trang: “Em có một bộ comple màu xám mà tìm không thấy, có phải đang ở chỗ anh không?”
Chu Phóng: “Không biết.”
Tiểu Trang: “Anh tìm thử xem.”
Chu Phóng: “Không quan tâm.”
Tiểu Trang: “Vậy em tự lên tìm.”
Chuông cửa lập tức liền vang lên. Chu Phóng đi qua mở cửa.
Tiểu Trang đứng trước ở cửa nhà, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Lấy quần áo cho em đi, em mặc để còn đi làm nữa.”
Chu Phóng nhướng mày hỏi lại: “Tôi là người hầu của cậu chắc?” rồi làm bộ muốn đóng cửa.
Tiểu Trang vội chen vào: “Thế thì để em tự đi lấy cũng được.”
Chu Phóng làm ra một bộ “Mặc kệ cậu” rồi tránh ra cho cậu vào.
Tiểu Trang vào gian trong, quả thực lấy một bộ comple màu xám đậm đi ra, mặc vào ngay trước mặt Chu Phóng.
Chu Phóng liếc nhìn cậu một cái rồi hậm hực nói: “Ai bảo đồ của cậu hả? Đây rõ ràng là áo của tôi mà.”
Tiểu Trang đi đến bên cạnh hắn, cười nói: “Em mặc không đẹp sao?”
Chu Phóng theo phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau, hơi hoảng sợ nhưng ra vẻ hùng hổ: “Đẹp gì mà đẹp?”
Tiểu Trang đuổi theo hắn: “Em nói thì đương nhiên là em đẹp rồi.”
Chu Phóng không thể lui được nữa, mắt thấy người này cách hắn càng ngày càng gần, dọa cho hắn toát hết mồ hôi lạnh, chỉ đành đầu hàng: “Rồi rồi rồi! Cậu đẹp! Cậu cách xa tôi ra một chút!”
Tiểu Trang đứng lại, cười mà cứ như không: “Anh sợ em đến vậy cơ à?”
Chu Phóng không đáp, vẻ mặt phẫn hận. Tiểu Trang vui vẻ nói tiếp: “Sợ là tốt, về sau ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc em tức giận.”
Chu Phóng sợ đến nỗi không dám cãi lại, chỉ dám chửi trong bụng “Nghe lời bà mụ nội nhà mày ấy!”.
Tiểu Trang lại công khai đi làm thay Quan Cố một ngày nữa. Buổi tối trở về, cậu nấu cơm để hai người cùng ăn.
Khẩu vị của cậu ta có vẻ rất tốt, ăn hết một bát rồi lại thêm nửa bát, còn Chu Phóng cố lắm cũng chỉ nhai trệu trạo được vài miếng.
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Trang nói với Chu Phóng: “Em đi làm mệt rồi, hôm nay anh rửa bát nhé.”
Chu Phóng liền bưng bát đũa đi, rửa mà như đánh trận, coong coong cheng cheng phát giận với đống bát đũa ấy.
Tiểu Trang tiến vào nhìn, nom có vẻ rất vừa lòng: “Nhìn anh như vậy thật tốt.”
Chu Phóng không đáp lời nào. Hắn cũng không biết phải nói gì với kẻ trước mặt nữa.
Tiểu Trang lại nhìn hắn nửa ngày rồi gọi: “Chồng ơi.”
Trong lòng Chu Phóng khẽ run run, cậu ta gọi như vậy chắc chắn là lại không có chuyện tốt.
Quả nhiên, sau đó Tiểu Trang liền tung ra một quả bom: “Hôm nay anh đừng về căn hộ trên lầu, chúng ta ngủ cùng nhau đi.”
Tay Chu Phóng run lên, thiếu chút nữa đập bể bát, ghét bỏ nói: “Ai thèm ngủ với cậu? Không bao giờ!”
Tiểu Trang vốn đang hơi ngượng ngùng, vừa nghe lời này lại trở mặt: “Được lắm, tùy anh, thế thì giờ em sẽ lên blued tìm giai đẹp gần đây lăn giường với em đỡ vậy.”
Chu Phóng cả giận mắng: “Cậu dám?”
Tiểu Trang cười lạnh: “Anh cứ thử xem em có dám hay không, em còn gọi người về nhà làm ngay trước mặt anh cơ.”
Chu Phóng nổi điên, oán hận ném miếng bọt biển vào trong bồn rửa.
Giọng điệu của Tiểu Trang mềm hơn một chút: “Em không ép anh, dù sao chuyện sớm hay muộn chỉ tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.”
Chu Phóng trầm mặc một khắc, nhặt miếng rửa chén lên tiếp tục ‘hành hạ’ đống bát đĩa: “Thế tôi cứ trốn đên mười lăm… Hôm nay mới mùng tám thôi.”
Tiểu Trang ngẩn ra, chớp chớp đôi mắt, khóe môi nhếch lên một chút.
Chu Phóng về trên lầu, lập tức gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối.
Diêu Bối Bối hỏi ngay: “Sao rồi?”
Chu Phóng cười khẽ, đáp lại: “Dù sao thì tôi cũng là diễn viên xuất sắc nhất dòng phim truyền hình mà, diễn xuất hàng đầu đấy!”