Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn
  3. Chương 34: Asura vắng nhà.
Trước /62 Sau

[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 34: Asura vắng nhà.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Những chuỗi ngày ăn ngủ tại phòng bệnh của cô bắt đầu từ đây.

Mỗi ngày Asura chỉ về nhà khoảng chừng hai tiếng để nấu bữa tối cho những người ở nhà, dọn dẹp nhà cửa rồi lại rời đi.

Mĩ nữ có cảm giác hệt như mình là người bận rộn nhất trên đời vậy đó. Nhưng mà lỡ mắc cái nợ rồi, phải làm thôi.

Thỉnh thoảng khi nhớ lại sự tình ở sân bay ngày hôm đó, Asura vẫn còn thấy hoảng, tim cứ đập liên hồi.

Bấc giác, cô chạm nhẹ vào đôi bàn tay thô ráp và to lớn của người đàn ông vẫn còn đang hôn mê.

"Đợi mày khỏe lại, tao sẽ từ từ hỏi tội mày sau."_Asura nâng khóe môi, câu nói mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

Nên làm gì khi Sanzu tỉnh lại đây nhỉ? Chọt lét hay là cạo sạch lông của hắn?

Làm cho cô lo lắng như vậy, chắc chắn tuổi thọ của mĩ nữ cũng sẽ bị ảnh hưởng cho coi.

....

"Nghe nói em trai của anh bị thương nặng lắm, thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?"_Naya châm lửa điếu thuốc, tiện thể hỏi thăm.

"Chưa chết."_Takeomi vẻ mặt chẳng mấy quan tâm, hắn trả lời một cách lạnh nhạt cho có lệ.

Mặt dù là anh em với nhau nhưng bọn họ vốn đâu thân thiết gì mấy.

Naya khẽ cau mày, chuyện của Phạm Thiên cô cũng chẳng muốn tò mò thêm, kiều gì thì đến sòng bạc cũng nghe mọi người đồn ầm lên cho coi.

Naya đưa điếu thuốc lên, vừa định rít một hơi thì đã có cánh tay nào đó nhanh hơn.

Takeomi giật phăng điếu thuốc trên tay cô rồi dập nó vào cái gạt tàn trên bàn.

"Này! Làm gì vậy?"_Giọng nói của Naya có chút bực bội, cô khó hiểu nhìn hắn.

"Mấy thứ này chẳng tốt cho sức khỏe em đâu."_Takeomi ho khan một tiếng, hắn đưa mắt sang một hướng khác và thầm mong rằng gương mặt của mình không đỏ lên vì chột dạ.

Câu nói vừa tuông ra khỏi cửa miệng thì Takeomi mới chợt nhận ra được điều gì đó sai sai, chính hắn cũng hút suốt mà giờ còn bày đặc lên giọng với người khác.

Với bản tính của Naya, chắc chắn cô sẽ gân cổ lên mà mắng hắn cho xem.

Nhưng mà...hình như lần này Takeomi đoán có hơi lệch rồi.

Nghe xong câu nói đó, Naya vắt chéo chân, nhìn hắn bằng cặp mắt đầy vẻ thích thú.

"Thế, phải làm gì mới tốt cho sức khỏe ?"_Cô chống tay lên cằm, khóe môi cong lên, son môi đỏ càng làm cho nụ cười của Naya thêm phần cuốn hút,quyến rũ.

Bất chợt, Takeomi cúi người xuống, vừa vặn để môi cả hai chạm vào nhau.

Một nụ hôn sâu, không cuồng nhiệt cũng không chiếm hữu. Chỉ đơn giản là hôn thật sâu.

Hôn đến đỏ mặt, đến khi Naya phải đập thình thịch vào ngực thì hắn mới luyến tiếc rời môi.

Nhìn thoáng qua cũng đủ thấy mặt của Naya đang đỏ đến nhường nào, cà chua đã chín rồi. ~

Hắn mỉm cười hài lòng, vừa dễ gây nghiện nhưng cũng rất tốt cho sức khỏe. Đúng không?

Vốn dĩ tính trêu chọc Takeomi một chút nhưng mà cuối cùng cô lại để hắn trêu ngược lại mình.

Nụ hôn bất chợt này có vị đăng đắng và mát lạnh như lá bạc hà.

Naya dám chắc rằng trước khi đến đây tên này cũng đã rít vài điếu thuốc rồi chứ chẳng ít.

Thật ra...cô cũng không ghét cảm giác này.

Nếu hôn môi có thể giúp cho việc cay thuốc thì Naya đành miễn cưỡng để cho Takeomi hôn vậy.

Cũng chẳng lỗ.

...

Tuần đầu tiên, Sanzu đang hồi phục rất tốt, Asura đã chuyển hẳn những thứ đồ đạc thiết yếu sang đây để ở tạm cho đến khi hắn bình phục.

Tại sao cô lại không giao việc này cho cấp dưới?

Asura cũng không biết nữa, chỉ là cô muốn tận tay chăm cho Sanzu thôi.

Như vậy sẽ dễ dàng hơn, đảm bảo không có bất kì sai sót nào xảy ra.

Đừng có nghĩ rằng mĩ nữ là người tốt, đợi khi nào hắn tỉnh dậy cô sẽ đòi thêm tiền công.

Ở đời mà, ai lại làm thêm giờ mà tiền lương vẫn giữ nguyên đúng không?

Ngoài lo lắng cho Sanzu, trong lòng Asura còn dậy lên chút lo lắng khác.

Tụi kia ở nhà...chắc không sao đâu nhỉ?

...

"Rửa chén đi Rindou."

"Trời ơi nhà bếp có gián kìa, giết nó đi Rindou."

"Rindou pha hộ anh mày ly trà."

"Rindou bữa tối đã xong chưa?"

Ran ngồi trên sofa phòng khách, vắt chân lên bàn một cách đầy thảnh thơi, hắn luôn miệng sai bảo em trai bằng một chất giọng không thể nào đáng ghét hơn.

Trái với vẻ thảnh thơi của Ran, Kakuchou bên cạnh đang liên tục theo dõi màn hình vi tính.

"Vặn nhỏ âm lượng lại đi."_Ngữ khí của Kakuchou có phần khó chịu.

Nói thì nói vậy thôi chứ tên Ran này nào có nghe hắn, hình như âm lượng tivi ngày càng được vặn lớn hơn thì phải.

Tại sao lại có kẻ bận rộn người thảnh thơi thế này? Ở Phạm Thiên mọi công việc đều được phân chia một cách hợp lý nhất , ai giỏi việc gì thì làm việc đó. Ai kêu Kakuchou giỏi quá làm gì, giờ hắn gánh luôn cả phần việc mà Sanzu để lại nữa.

Và tại sao Kakuchou không lên phòng mình làm cho yên tĩnh?

Hình như là do hắn quen với giờ giấc này rồi thì phải, bình thường là bọn họ sẽ tụ tập lại với nhau, Asura ngồi giữa và cùng xem phim.

"Tao bảo vặn nhỏ tiếng lại, không thì mày tắt luôn cái tivi đi!"_Kakuchou bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn tạm thời rời mắt khỏi công việc mà nhìn sang thằng đang phởn phơ đằng kia.

Càng nhìn càng ghét, vẻ mặt của Ran như đang muốn nói rằng: "ta đây rảnh rỗi quá, ta đây thảnh thơi quá, ta đây sung sướng quá."

"Này! Mày giỡn mặt với tao à?"_Kakuchou thật sự bực mình rồi, vốn dĩ hắn là một người ôn nhu và điềm tĩnh, nhưng đối mặt với lượng công việc nhiều như vậy nên giờ đây Kakuchou rất dễ nóng máu.

Ước gì có Asura ở đây, ước gì được cô mát xa để thư giản đầu óc.

Nhưng mà ước mơ chỉ là mơ ước thôi, trong phòng khách còn lại mỗi Ran với Kakuchou, không lẽ giờ kêu Ran mát xa cho mình. Chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy nổi da gà rồi đây này!

"Mày nhìn kiểu đéo gì thế? Muốn đánh nhau à?"_Ran ngồi thẳng lưng, hắn rất ghét cái bộ dạng khó chịu hiện giờ của Kakuchou.

Xem tivi mà, vặn âm lượng thế nào là quyền của hắn, đây là phòng khách chứ đâu phải phòng của tên mặt sẹo nào đó.

"Thích thì chiều, từ trước đến giờ tao với mày chưa bao giờ đánh nhau một cách tử tế nhỉ?"_Kakuchou hôm nay lên cơn thật rồi, hắn xắn tay áo đứng dậy khiêu khích.

Ran cũng đâu có vừa gì, và thế là một trận tỉ thí diễn ra ngay giữa phòng khách.

Máu lửa lắm, gây cấn lắm và cũng bể nhiều đồ lắm.

Cũng may là hai người họ còn có đủ lý trí để giữ cho cái tivi và cái ghế sofa được nguyên vẹn...

"Rầm, rầm, xoảng, xoảng, ầm!"

Một loạt tạp âm từ phòng bếp vọng lên. Rindou đã thành công giết được lũ gián và hắn cũng đã thành công làm đi tong hết một nửa số bát đĩa trong cái nhà này.

Rindou lặng lẽ trở về phòng, nghỉ ăn một bữa sẽ không chết nhưng mà để Asura biết được đống này do ai làm thì hắn chết chắc.

Rindou không biết gì đâu nha.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha ❤🙆

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vụ Bí Ẩn: Chú Bồ Câu Hai Ngón

Copyright © 2022 - MTruyện.net