Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi thu nạp một khu Roppongi, các thành viên của Tokyo Akehisa trở về nhịp sống thường ngày. Ban ngày, Miyamura đi học, Kawaragi đi vẽ tranh, Suzuki phụ trách kho hàng của băng, Todoroki, Karasawa Yuzuha và Erika cùng nhau quản lí cửa hàng. Được vài ngày, đã có nhiều đơn xin được vào làm việc cho Eka nên số lượng nhân viên phục vụ trong tiệm đã tăng lên, giảm bớt gánh nặng công việc cho cả nhóm.
Erika quyết định sẽ mua lại một số khu đất và cho thuê mặt bằng làm ăn, thu về thêm phí bảo hộ và tiền cho thuê đất. Roppongi Cuồng Nộ không hỗ là băng đảng bất lương có tiếng, năng suất nhiệm vụ cực kỳ cao. Chỉ mới một tuần trôi qua mà nhiệm vụ của chúng đã xong hết 40%. Erika cực kỳ hài lòng với tốc độ này.
Vào một ngày hè nắng nóng, Gã đại diện Roppongi Cuồng Nộ đến tìm gặp "Michelle". Vẫn là nụ cười bình thản như đã đoán trước sự việc, "Michelle" luôn khiến gã rùng mình vì chẳng thể nào đoán được tâm tư của cô ta.
Lầu hai Tiệm cà phê Eka.
Gã bất lương mặt nặng mặt nhẹ, chờ đợi đáp án của vị Lãnh đạo Michelle này.
Gã đang bàn về anh em Kharisma với cô ta. Thời gian một năm kể từ cái đêm "Trận chiến điên rồ của Haitani ở Roppongi" đang dần trôi qua. Và chỉ còn vài tháng nữa là lúc Kharisma trở về. Ngay từ đầu, khu Roppongi đã bị anh em họ giành quyền quản lí từ Roppongi Cuồng Nộ. Gã muốn biết kế hoạch của Tokyo Akehisa khi Kharisma trở về. Bởi với gã, anh em Kharisma và Tokyo Akehisa đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nhưng Michelle chỉ cười nhẹ, không, ngay từ đầu cô ta vẫn luôn cười như thế rồi. Gã đột nhiên rất muốn biết biểu cảm khác của cô ta là như thế nào.
Michelle nói. "Một núi không thể có hai con hổ, một ngai vàng làm sao ngồi được hai vua."
Cái giọng lanh lảnh mà ngạo mạn của ả Lãnh đạo khiến gã không khỏi hưng phấn. Nhìn xem, sắp tới, sẽ có một trận chiến lớn giữa hai vị vua Roppongi. Chẳng có tên nào kiềm được hứng thú khi được quan khán một tương lai như thế cả. Nhưng câu nói tiếp theo của Michelle đánh sập mọi cảm xúc của gã đại diện.
"Dù anh em Kharisma có chọn con đường nào, Tokyo Akehisa vẫn sẽ không thua bất kì ai."
"Trong tương lai, ở dưới trướng của Tokyo Akehisa, nếu Kharisma giành được quyền quản lí Roppongi từ tay Roppongi Cuồng Nộ, như vậy các cậu sẽ trở thành một băng nhóm dưới trướng bình thường."
"Một khi mất hết giá trị của mình, các cậu sẽ trở thành một hạng với những băng nhóm nhỏ mà chúng tôi giao cho các cậu quản lí. Nhìn thái độ của các cậu với chúng, tương lai của các cậu nếu thất bại thì cũng sẽ tương tự vậy."
"Nhất là cậu, đại diện Roppongi Cuồng Nộ. Cậu sẽ bị buộc trả lại quyền đại diện và phải bồi thường 20% tổng số tiền đã chi cho cậu, như đã ghi trong Hiệp nghị."
"Vì vậy, tương lai của cả cậu và Roppongi Cuồng Nộ," Michelle trấn an, nhưng nụ cười của cô ta lại mang lên ý xem thường. "Hãy trở nên mạnh hơn đi, vì hợp tác giữa chúng ta."
Michelle nói như thể cô ta hoàn toàn nắm chắc chiến thắng trong trận chiến giành quyền tại Roppongi vậy. Nhưng gã ta biết, cô ta nói không sai. Mà thứ gã nên lo lắng chính là địa vị của sức mạnh của băng nhóm gã.
Hợp tác, là đồng đẳng, là quyền lợi ngang bằng giữa cả hai bên.
Mang lên cái mác hợp tác, nhưng giữa Tokyo Akehisa và Roppongi Cuồng Nộ, người ngoài nhìn vào đều hiểu rõ, lợi ích luôn chỉ nghiêng về một phía. Cán cân này, "chủ nhân" đang cố tình nâng "Con chó nhỏ" lên trên, không thèm che giấu ác ý của mình.
Đáng sợ. Gã đại diện đã nghĩ vậy khi rời khỏi Tiệm cà phê Eka. Nắng nóng mùa hạ làm mồ hôi thấm đẫm lưng áo gã, nhưng trong lòng của gã lại lạnh toát.
Michelle là ả đàn bà đáng sợ. Chưa biết ả có mạnh hay không, chỉ với một khuôn mặt xinh đẹp, một bộ não thông minh và một cái lưỡi xảo quyệt, ả đã khiến cho người ta không khỏi bái phục và dè chừng. Bởi mọi con đàn bà nào khôn ngoan đều như những cành hoa hồng, không cẩn thận liền sẽ bị những cái gai nhọn đâm phải ngay.
"Michelle."
Nghe tiếng gọi, Sano Erika nhìn về hướng cầu thang. Đó là Karasawa Tatsumi, tên bạn thân đã lâu không gặp của cô.
"Xin chào. Mấy tháng rồi chưa gặp, trông mày bảnh hơn hẳn đó, Tatsumi."
Karasawa Tatsumi lúc này ăn vận một bộ vest cao cấp, trên túi áo đính một cái huy hiệu bằng bạc. Thân hình hắn săn chắc đến mức hoàn mỹ, cùng với khuôn mặt đẹp mã khiến mấy đứa con gái chết mê chết mệt. Đầu tóc hắn có chút dài và được vuốt keo tỉ mỉ. Lúc thấy Erika, hắn vừa nhả ra một ngụm khói xám, cây thuốc lá đốt đỏ được hắn ngậm trong miệng. Trông Karasawa Tatsumi như một kẻ văn nhã bại hoại, một con rắn độc đội lốt sếu, hệt như cái hình xăm trên lưng hắn, nực cười mà ẩn ý.
Hắn ngồi đối diện Erika, đưa cho cô một tập tài liệu đóng kỹ, đủ dày để cô có thể dùng nó và đập nát mặt một tên khốn xấu số nào đó.
"Gì đây? Vũ khí mới cho tao à?" Erika hỏi một cách hài hước. Nhưng đợi đến cái gật đầu của hắn, khuôn mặt cô dần trở nên nghiêm túc.
Karasawa Tatsumi thuyết giải sơ lược về tập tài liệu này. Nó là bộ hồ sơ tập trung những điểm yếu của băng Yakuza khét tiếng Yamaou và tập đoàn Fujimaki cực lớn ở Shinjuku.
"Tao muốn mày lợi dụng nó." Karasawa nhìn cô, sự bình thản của hắn khiến cô khó chịu. "Nếu là mày, tao tin mày có thể làm được."
"Và nếu tao thất bại thì sao?"
Hắn cười. "Có mình mày chết chứ sao."
Được lắm. Cô cười phá lên thích thú, nhận lấy tập tài liệu. Cô hiểu ý hắn. Sắp tới, có một băng Yakuza Tàu Khựa đến Roppongi để quan sát tình hình. Mà băng đảng đó lại có quan hệ mật thiết với tài chính của Fujimaki. Bởi vậy, Karasawa Tatsumi muốn Erika dùng cái tên "Michelle" để phá bĩnh phi vụ hợp tác xuyên quốc gia này của chúng.
Erika đương nhiên đồng ý. Cơ hội này quá tuyệt vời. Một tập đoàn Fujimaki thôi cũng đủ để cô đem vận may mình ra để đánh cược.
"Tao chơi Fujimaki."
"Mày khôn quá đấy." Karasawa Tatsumi bật cười.
Erika lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu. Bạn thân châm lửa cho cô. Erika hút một hơi thuốc lá, làn khói xám tràn ra từ khuôn miệng xinh đẹp của cô, ma mị và quỷ quyệt. Cả hai bọn họ đều là một loại người, ở đây chẳng có khôn hay ngu, mà chỉ có lợi ích và lợi ích cao hơn.
Erika thích lợi ích cao hơn chứ, nhưng hiện tại cô chưa có nền móng để vươn đến nó. Cô thà đi nước an toàn, chứ không thể nào mạo hiểm sự nghiệp chưa thành hình của mình được.
"Khi nào bắt đầu?"
"Tháng sau."
"Úc, hơi trễ nha." Erika thở dài. "Tháng sau các trường học khai giảng rồi. Tao phải về Shibuya một chuyến nữa. Trong tháng đó hết sinh nhật thằng anh tới sinh nhật thằng em tao."
Nếu Karasawa Tatsumi không hiểu ý Sano Erika thì còn ai hiểu cô ta nữa chứ.
Erika là người coi trọng lợi ích, nhưng hơn hết, người thân mới là thứ cô ta đặt lên hàng đầu. Nếu không, việc gì Sano Erika phải giấu nhẹm đi tên họ thật của mình và sử dụng danh nghĩa "Michelle". Họ Sano nhìn quanh cả Nhật Bản thì cũng chẳng ít, nhưng ở Shibuya thì chỉ có một nhà Erika.
Cho dù có là lợi ích, cũng không đáng giá để đánh đổi máu mủ. Đó là phương châm sống tối thượng của Sano Erika.
Và vì phương châm đó, Erika thà để lỡ mất một món tiền khổng lồ còn hơn không thấy được gương mắt hạnh phúc của người thân.
Karasawa Tatsumi thở dài. "Tháng mười, tụi Tàu sẽ đến đây giao dịch. Nếu không xử lí trước thì chúng ta sẽ bị nẫng tay trên đấy."
Erika nhìn hắn, không nói nữa. Cô nhịp ngón tay lên bàn, nhìn sang đám đàn em của Karasawa Tatsumi đang thận trọng xem họ. Cô chỉ vào một tên nhóc nhỏ con da sẫm màu.
"Việt Nam hả?"
"Ừ, sinh viên du học, khôn lắm, mà thiếu tiền nên tao chiêu mộ vào." Karasawa Tatsumi thoáng vi diệu. "Mày làm thầy bói à? Đoán tinh thế."
Erika cười cười. "Này khó gì. Nếu là Việt Nam thì cứ nhờ tao, tao giúp nó cho."
"Ồ?"
Ngón tay Erika xoắn lấy lọn tóc dài, đôi mắt cô nhiễm lên sự vui vẻ.
"Gì chứ Việt Nam má tao thích lắm, tao chỉ kế thừa yêu thích thôi. Giống như với bọn Tàu đấy."
"Nên mày mới nhận phi vụ lần này chứ gì." Hắn trêu chọc. "Tao lại không biết mày ghét tụi Tàu à."
"Hừ hừ, cũng chẳng biết sao mỗi lần nhìn thấy bọn nó là tao lại ngứa mắt."
Erika uống một ngụm nước, nói một câu xanh rờn. "Chắc mẹ truyền con nối đấy."
______________________
I'm Vietnamese, period. :)