Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngu Ái cả người thất hồn lạc phách, thất thần bước đi, đến mức có một chiếc xe đi theo bên cạnh cũng không biết.
Mặc Nghị Hàn theo sau, nhấn nhấn loa. Nữ nhân phía trước dường như bị kinh động mới quay đầu lại.
Ngu Ái thấy phía sau có xe, chă rằng mình chiếm chỗ, lập tức hoàn hồn tránh ra, vội vàng nói vài tiếng: "Thật xin lỗi!"
Mặc Nghị Hàn nhìn bộ dáng Ngu Ái thì tức cười. Nữ nhân này vẫn luôn cộc lốc như thế.
Hắn kéo cửa xe xuống xe: "Ngu Ái!"
Nữ nhân thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó muốn chạy trốn.
Mới đi được hai bước đã bị Mặc Nghị Hàn kéo lại, nhét vào trong xe.
"Anh làm gì vậy?" Ngu Ái thấy Mặc Nghị Hàn đóng cửa xe, nói chuyện không có đủ tự tin: "Anh, anh đừng xằng bậy!"
"A." Mặc Nghị Hàn bám vào người cô, đem cô áp xuống ngồi yên một chỗ, tay còn lại chống vào kính cửa sổ xe: "Em sợ tôi?"
Ngu Ái ngốc ngốc vội vàng lắc đầu.
"Vậy em chạy cái gì?" Mặc Nghị Hàn nhìn Ngu Ái đang ở trong vòng tay mình, làm ra tư thế phòng vệ.
Ngu Ái không nói chuyện, chỉ rụt rụt thân thể.
Mặc Nghị Hàn đảo tầm mắt xuống. Hôm nay cô mặc váy rất đẹp, bình thường chỉ toàn thấy cô mặc váy công sở, hiện tại nhìn cũng rất đặc sắc.
"Đáng thương như vậy là vì chồng em cùng người khác chạy rồi sao?"
"Không phải!" Ngu Ái lớn tiếng phản bác.
Mặc Nghị Hàn liếc cô một cái, vừa nãy còn lúng túng nói chuyện với hắn, bây giờ còn dám lớn tiếng như thế? Để ý nam nhân kia sao?
Ngu Ái không nói chuyện, lại rụt trở về.
"Chồng em hoa tâm như vậy, em lại cùng hắn kết hôn. Có phải úng nước rồi không?" Hắn vừa mới xem rõ, người chồng này của cô đối với đứa con gái phổ thông so với cô quan tâm hơn nhiều.
"Ứng Nghi không có!" Ngu Ái phản bác.
Tên Ứng Nghi.
Mặc Nghị Hàn nhìn bộ dáng Ngu Ái, dùng tay bóp mặt cô.
"Ừm. Hắn không phải hoa tâm, là đôi mắt không tốt." Ngu Ái tuy rằng nhát gan, lớn lên cũng chỉ như vậy, nhưng so với nữ nhân kia tốt hơn nhiều.
Mặc Nghị Hàn thêm một câu: "Hắn đôi mắt không tốt, em đầu óc không tốt, nếu không cũng không chọn hắn."
Ngu Ái bất mãn nói: "Anh ấy so với anh tốt hơn!"
"So với tôi tốt hơn?" Mặc Nghị Hàn nguy hiểm híp híp mắt.
Nam nhân không thích nghe nhất là bị người khác nói nam nhân khác so với mình tốt hơn!
Mặc Nghị Hàn gần sát Ngu Ái, hơi thở ái muội phả vào mặt cô: "Em xác định?"
Đổ nhiên Ngu Ái cảm giác tai hơi đau: "Úi! Đau quá."
Mặc Nghị Hàn cắn một ngụm vào tai cô, tinh tế gặm cắn.
Ngu Ái vẻ mặt tức giận đẩy hắn: "Buông tôi ra!"
Cô lấy tay nhanh chóng kéo cửa xe ra, chạy trốn.
Mặc nghị hàn nhìn cô bóng dáng kinh hoảng cũng không đuổi theo.
Ứng Nghi?
Hắn lấy điện thoại ra nhắn tin. Không quá vài phút, toàn bộ tư liệu Ứng Nghi xuất hiện trước mặt hắn.
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình.
Giảng viên đại học A, mẹ là nhà vũ đạo nhỏ không danh tiếng, cha là nhân viên công vị, là nhân viên cơ quan chính phủ quan trọng.
Xuất thân tốt, nhưng so với hắn thì còn kém xa, lớn lên miễn cưỡng có thể nói là đẹp. Thật không biết nữ nhân ngu xuẩn kia như thế nào mắt mù.
- -----------------Ngược tra là niềm vui a~-----------
Tin nhắn điện thoại vang lên. Ngu Ái đang ở nhà bếp nấu cơm cầm lên xem một chút. Là công ty gửi đến, nói cô đến công ty làm việc.
Ngu Ái bỏ di động xuống, cũng không có bất kì phản ứng gì. Cô trong khoảng thời gian này không có đi làm, quyết tâm làm một người vợ mẫu mực lấy chồng làm chủ nha.
Ứng Nghi mới vào nhà đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn thơm ngát. Hắn thay giày, dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng Ngu Ái bận rộn, trong lòng có chút ấm áp.
Ngu Ái bưng đồ ăn lên xoay người: "Ây!" Cái chén trong tay thiếu chút nữa cầm không chắc: "Anh về hồi nào vậy? Sao lại không phát ra động tĩnh gì, làm em giật mình."
Ứng Nghi đi qua tiếp nhận đồ ăn: "Để anh giúp, là em nấu cơm quá chăm chú."
"Vừa hay, em đã làm xong cơm rồi." Ngu Ái cầm hai chén cơm đi qua.
Mới ngồi xuống, liền gắp cho ứng Nghi đồ ăn trước: " Ông xã, cuối tuần rất bận đi? Xem anh gầy rồi kìa, ăn nhiều một chút."
"Đúng rồi, Tiểu Tuệ thế nào rồi? Có chỗ nào không tốt? Không bị nặng chứ?"
"Không sao cả, cô ấy dạ dày có chút không thoải mái thôi." Ứng Nghi hỏi: "Không có đưa em về, em không vui phải không?"
"Sao lại thế chứ?" Ngu Ái cười nói: "Tiểu Tuệ là bạn tốt của anh. Ông xã em là một người đứng đắn, sao lại làm chuyện xằng bậy chứ? Anh nói có phải không? Ông xã?"
Ứng Nghi nghe xong trong lòng lộn xộn. Đúng vậy, quan hệ của hắn và Chu Tuệ là không chính đáng. Nhưng vừa nãy Chu Tuệ mới lôi kéo hắn, không cho hắn về, trong lòng hắn lại dao động, hiện tại càng nghĩ càng loạn.
"Ông xã?" Ngu Ái kêu Ứng Nghi: "Hoàn hồn đi, nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?"
Ứng Nghi lập tức hồi phục tinh thần: "Không có gì, mới suy nghĩ đến chuyện công việc."
"Đã về đến nhà rồi sao còn muốn làm việc chứ, thả lỏng một chút không được sao? Đã tăng ca một tuần rồi." Ngu Ái lại gắp đồ ăn vào trong bát của hắn: "Ăn nhiều một chút, xem anh kìa."
Ứng Nghi nhìn Ngu Ái xới cho hắn một chén cơm lớn, còn có nhiều đồ ăn như thế. Hắn căn bản không đói bụng, trước khi về nhà hắn đã cùng Chu Tuệ ăn cơm rồi.
Nhưng nhìn vợ vẻ mặt chờ mong, đôi mắt sáng long lanh, hắn cũng không dám nói cùng Chu Tuệ ăn cơm rồi, chỉ có thể căng da đầu ăn xong bữa này.
Ngu Ái nhìn Ứng Nghi biểu tình gian nan, trong lòng đã nhạt đến cực điểm. Bà đây chính là muốn căng chết ngươi, tra nam!
Nghĩ thế, lại không ngừng gắp thêm đồ ăn cho hắn.
Sau đó cô thấy giá trị công lược giảm đi hai điểm.
Aidu, nấu cơm cho ngươi mà ngươi còn ăn ra oán khí à? (Thế mới thấy đời có lắm thằng choá.)
- -------------Chó tra nam, chỉnh chết đi-----------------------
Buổi tối, Ngu Ái mới tắm rửa xong đã thấy Ứng Nghi tắt đèn ngủ đầu giường.
Lúc này còn chưa đến 10 giờ, đây là trốn tránh cùng cô làm chuyện đó? Bình thường cũng không thấy anh ngủ sớm như vậy, vừa hay, tôi đây cũng không muốn chạm vào anh, bà đây ngại bẩn đấy!
Đêm khuya, dạ dày Ứng Nghi đau đớn ứa ra mồ hôi lạnh. Hắn tối nay ăn quá nhiều, Ngu Ái lại nấu cơm quá nhiều. Dạ dày hắn bắt đầu co rút.
Ngu Ái nằm bên cạnh nghe được động tĩnh, lập tức quan tâm hỏi: "Ông xã, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Ừm, không có việc gì, em ngủ đi." Ứng nghi suy yếu đáp lại một tiếng. Hắn cảm thấy giống có vật gì đó đánh mạnh vào dạ dày hắn, đau đến chết đi sống lại.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ ấm áp ở trên bụng hắn, không nặng không nhẹ bắt đầu xoa ấn.
"Có thể là tiêu hoá không tốt, xoa một chút liền không đau nữa." Ngu Ái bật đèn đầu giường, đem áo ngủ Ứng Nghi kéo lên, lộ ra bụng.
"Không cần phiền toái như vậy, qua một lúc là khỏi thôi." Ứng Nghi muốn đem áo kéo xuống, liền thấy Ngu Ái hà hơi vào bàn tay, lại nhanh chóng chà xát bàn tay đem bàn tay nhỏ mềm mại đặt ở trên bụng hắn.
Lòng bàn tay ấm áp dán vào da hắn, độ ấm truyền vào, dạ dày đã đỡ hơn nhiều, chân mày Ứng Nghi nhíu chặt cũng chậm rãi thả ra.
"Đau dạ dày rất khó chịu, không thể bỏ qua. Mai em hầm cho anh chút canh điều dưỡng dạ dày. Trong thời gian này tuyệt đối không được ăn cay."
Ngu Ái ôn nhu nói, ánh đèn ấm áp đầu giường chiếu vào làm cô càng thêm nhu hoà, có một vài sợi tóc rơi xuống, càng làm cô hết sức ôn nhu.
- ------------------------------------------------------------
Ra ngoài đời gặp mấy thằng cha như này nhớ xách quần chạy nha~ Về nhà muốn vợ ôn nhu chăm sóc, ra ngoài đường lại có tình nhân hiểu chuyện. Ta cười cho....
Thanks for reading! See you again.
Ôi trời ơi! Truyện flop xỉu mà chưa gì đã thấy con full nó up hết lên rồi. Không biết nên khóc hay nên cười nữa =))))