Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hàn? Cậu biết cô ta?" Hạ Khê Bách tò mò hỏi Tư Khảm Hàn.
"Không biết."
"Hả?" Hạ Khê Bách xem thường sự chối bỏ của anh, đôi mắt xanh thẫm đầy hấp dẫn đảo qua đảo lại, có ý thăm dò Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn.
"Ừ."
Hạ Khê Bách đứng dậy hướng đến Hạ Ngưng Âm, đi quanh cô một vòng, huýt gió tán thưởng, cuối cùng đưa bàn tay thon dài đặt lên cằm Hạ Ngưng Âm, vui vẻ hỏi: "Cô tên là gì? Xem ra không tệ nha."
"Hạ Ngưng Âm." Bởi vì Hạ Khê Bách quá cao, đại khái 1m85, Hạ Ngưng Âm chưa tới 1m65, buộc phải ngẩng cao đầu để nói chuyện với anh dù cho rất mỏi.
Bị người ta nhìn trắng trợn, cảm giác như món hàng hóa bị người ta cầm lên suy xét, nghiên cứu, điều này làm cho cô mất tự nhiên.
Hạ Khê Bách liếc sơ, cô cũng chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành, làn da cô trắng nõn, gò má đỏ hồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chiếc mũi cao thanh tú, tầm mắt từ từ đời lên, dừng lại ở đôi mắt to tròn đen láy của cô, thật cuốn hút đối phương.
Ánh mắt của cô trong veo, không chứa đựng suy tính, thoáng chốc Hạ Khê Bách say đắm, mất hồn vì cô.
Liên Trạch Duệ cau mày trước sự khác thường của Hạ Khê Bách, anh ấy ít khi luống cuống nhìn trân trân một người như vậy, hơn nữa anh cũng nhận ra đôi mắt ngày một rét lạnh của Tư Khảm Hàn, nhất thời sự mẫn cảm trong anh cho biết Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn chắc chắn đã có chuyện gì, ngờ vực: "Bách? Thế nào?"
"À?" Nghe Trạch Duệ kêu, Hạ Khê Bách lấy lại tinh thần, cười nhạt quay lại chỗ ngồi.
Hạ Ngưng Âm như trút được gánh nặng thở một hơi, nhướng đôi mi thanh tú, ngay trước mắt bốn vị đại nhân, trong đó ba vị là cực phẩm hàng hiếm, chẳng thèm làm bộ làm tịch đưa tay xoa chiếc cổ mỏi lừ của mình.
Tư Khảm Hàn nhìn chằm chằm Hạ Ngưng Âm không chút nào đem bọn họ để ở trong mắt, lười biếng sải bước đến chỗ cô, khóe miệng nâng lên nụ cười tà "Sao cô đến chỗ này?"
Hạ Ngưng Âm im lặng, không phải cô không muốn nói, mà là không biết dùng từ gì để nói, chẳng lẽ nói với anh mình đi bán thân? Hỏi anh có nhu cầu sao? Trong lòng cười lạnh, cô đâu khờ tự rước lấy nhục, cùng lắm thì tìm người khác, cô có bán cũng không bán cho tên thổ phỉ như anh, hơn nữa nơi này còn tới hai người lận mà !!!
Cô ngước lên thấy khóe mắt của Tư Khảm Hàn đầy ý vị trêu cợt, cô nắm chặt tay, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giờ phút này cô cảm giác mình giống như con dê mặc cho người ta chia năm sẻ bảy, bất lực mất khả năng phản kháng.
Đôi mắt Tư Khảm Hàn thâm thúy buộc chặt trên người Hạ Ngưng Âm, dưới ánh mắt sắc bén là sự lạnh lùng, ngoài mặt anh cười thân thiện, tỏ ra quan tâm cô, nhưng lời nói luôn hàm chứa ám muội: "Trả lời tôi? Có gì khó nói à? Nói ra nghe thử."
Người đàn ông dẫn Hạ Ngưng Âm đến là người sáng suốt nhất, dĩ nhiên hiểu ý tứ của Tư Khảm Hàn, lại gặp hai người bạn của anh ta cũng không lên tiếng, nên anh cũng đâu dám đường đột lắc tay ra hiệu với Hạ Ngưng Âm, đắc tội với mấy người này, anh lãnh hậu quả không nổi.