Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau!
Hạ Ngưng Âm xuống tắc xi, nhanh nhẹn đi vào công ty quẹt thẻ, nhớ tới bản thân đi trễ mấy phút, liền xoa đôi mắt mệt mỏi, tức giận ngồi vào bàn làm việc.
Chuyện tối qua còn làm cô thấp thỏm trong lòng, bình thường nhìn thấy Tư Khảm Hàn thì không có gì, hễ nghĩ đến cùng anh lên giường, não bắt đầu ngưng hoạt động, cả người vô cùng bức bối.
Chẳng biết Tư Khảm Hàn khi nào trở về, cô cứ mang tâm trạng lo âu nằm trên giường, cả đêm trằn trọc trở mình mấy lần, đến khi hừng sáng, mới đi vào giấc ngủ, hại cô chỉ ngủ được ba tiếng đã bị đồng hồ đánh thức.
Mệt mỏi cầm cốc nước đi qua phòng bên cạnh lấy nước uống, cô kinh ngạc phát hiện phòng chật kín người, chính xác mà nói toàn là phụ nữ, kỳ quái hơn, bây giờ là giờ làm việc, họ tập trung chỗ này làm gì?
Hạ Ngưng Âm cau mày, chịu khó chen chúc đi vào, đánh bả vai cô bạn thân, tò mò hỏi: "Này, Lan Khả, mọi người đang làm gì vậy? Cả đám tụ tập náo nhiệt ở đây không sợ quản lý phát hiện trừ tiền thưởng sao?"
Lan Khả liếc mắt, không vui oán trách cô: "Người không có đầu óc như cậu tối ngày chỉ có tiền thưởng với tiền thưởng? Mỗi tháng thưởng có một ngàn mấy trăm làm như nhiều lắm? Cậu có chút tiền đồ tí đi!"
"Một ngàn mấy trắm cũng là tiền a, tơ không có tiền đồ, nhưng tiền lương chúng ta cũng không còn bao nhiêu." Hạ Ngưng Âm phản bác.
"Cho nên a, cho nên chúng ta phải đổi cách khác kiếm tiền!" Lan Khả nói rõ suy nghĩ.
Cách khác? Trong đầu Hạ Ngưng Âm hiện ngay việc mua vé số trúng độc đắc mới có thể làm giàu. Vẻ mặt Hạ Ngưng Âm hơi hoài nghi, thẳng thắng châm chọc: "Cách khác của cậu là đứng ở chỗ này à?"
Lan Khả mặc kệ cô, đối với Hạ Ngưng Âm là dạng người gì, nên Lan Khả cũng không rảnh đôi co với cô ta.
Cô tỏ ra thần bí thì thầm vào tai Hạ Ngưng Âm: "Nghe nói tập đoàn Tư thị muốn hợp tác với công ty chúng ta, chỉ là còn đang suy tính, cậu cũng biết công ty của chúng ta ở thành phố B nổi tiếng là sản xuất đồ điện, nay được tập đoàn Tư thị để ý là vinh hạnh lắm rồi, chỉ là áp lực cạnh tranh rất lớn, tớ đây đang tranh thủ để kiếm được lợi."
"Tập đoàn Tư thị? !" Ngược lại sự vui mừng của Lan Khả, Hạ Ngưng Âm tỏ ra khinh thường bĩu môi, bất đắc dĩ sờ trán mình, trời xui đất khiến hay sao, cứ đến chỗ nào cô cũng nghe được bốn chữ đó.
Cũng may là cô bên bộ phận tiêu thụ, nên không dính dấp gì tới bọn họ, coi như công ty phái người đi bàn bạc, cũng không tới phiên cô, Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng vậy!" Lan Khả nhìn Hạ Ngưng Âm, cứ tưởng cô vui mừng cùng mình, lại che miệng cười trộm, nhỏ giọng trêu nói: "Thế nào? Vui đến nói không nên lời à."
Hạ Ngưng Âm không chịu nổi gương mặt ngu ngốc kia, bất mãn gật đầu một cái, vui được mới lạ: "Còn chưa quyết định mà hí hửng cái gì? Bất quá nhận được hạng mục này, tháng sau chúng ta có thêm tiền thưởng! Có thể tăng lên mấy thêm mấy trăm nửa, cũng nên vui vẻ chứ."
Mặt mày Lan Khả sa sầm, hận không thể bóp chết Hạ Ngưng Âm: "Ai nói là tiền thưởng? Tớ nói đây là gặp được Tư Khảm Hàn - tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, nếu được chọn có khả năng mình sẽ thấy anh ấy, nói không chừng, đến lúc đó còn được anh ấy chọn trúng sẽ trở thành phượng hoàng không chừng."